Anh dắt xe
Bãi để xe ở dưới công ty tôi có 2 người dắt xe. Trong đó có
1 anh dắt xe mà những nhân viên văn phòng của tòa nhà không thích lắm vì anh ấy
nhìn trông rất xấu tính, hay lườm nguýt và không nhiệt tình trong việc dắt xe
cho các chị em phụ nữ mặc dù đấy là việc của anh ta. Tôi thì lại rất thích anh.
Anh hay nhìn tôi mỗi khi tôi đi qua. Tôi đối đãi A bằng cái vẻ lạnh lùng uy
nghiêm của một người sếp với nhân viên nhưng lại cười tươi với anh ngay khi anh cuống quýt dắt
xe cho tôi như một đứa trẻ vừa được cho quà. Thỉnh thoảng anh cũng chợt nhớ ra
là anh ta hơi dại vì việc gì phải nghe lời tôi như thế, việc gì phải nhiệt tình
với tôi như thế nhưng cứ nhìn thấy tôi là anh lại đứng bật dậy như lò xo đã được
lập trình sẵn. Tôi luôn để xe máy dưới đường và anh phải dắt lên. Có lúc anh
đang dở việc, nhíu mày nhìn tôi: “Em cứ phi xe lên đi, cứ để dưới đường thế à?”
Tôi cười nhìn anh: “Em mặc váy ngắn thế này, sợ phi lên vỉa hè lắm, ngã thì mệt.”
Rồi tôi ưỡn ẹo xuống xe, lượn ra chỗ anh, đặt tay lên vai anh cười một cái rồi
lại uy nghiêm (nhưng vẫn ưỡn ẹo) đi vô tòa nhà.
Tôi là trường hợp đặc biệt mà anh luôn phải phục vụ tôi theo
một cách rất… tình nguyện.
Nhiều lúc tôi đi qua anh, anh nhìn tôi mãi mới dám thốt một
câu: “Em đẹp quá!” Tôi quay ra lườm: “Anh nói gì thế? Nói lại xem nào!”
Anh bảo: “Anh khen sợi dây chuyền em đẹp. Làm gì mà dữ vậy”.
Tôi hét lên: “đừng có
mà vớ vẩn nhé!” Rồi lại nuông chiều anh bằng nụ cười đầy rộng lượng của tôi.
Cứ thế, ngày nào tôi đến văn phòng anh cũng tự động dắt xe
tôi lên vỉa hè, đến chỗ để xe. Ngày nào khi tôi về anh cũng dắt xe tôi xuống tận
lòng đường. Cần mẫn và vô điều kiện. Tôi cũng cười và hài lòng với cách anh đối
xử với tôi. Nhiệt tình và vui vẻ.
Anh bảo vệ
Tòa nhà tôi đang thuê văn phòng có 3 anh bảo vệ trực dưới
nhà thay phiên nhau hằng ngày. Tôi chỉ ấn tượng mỗi một anh tên là Ly, tôi
không biết anh ấy tên là Ly thật hay lấy biệt hiệu là Lee cho nó hợp thời với
Kpop đang thịnh hành nữa. Anh chừng 40, mái tóc sóng lượn nhuộm vàng, mũi cao
như tây. Sáng nào đi làm mà gặp anh đầu tiên thì cả ngày đều vui vẻ vì anh luôn
chào đón mọi người trong tòa nhà bằng tiếng cười giòn tan và giọng nói đùa sang
sảng. Thỉnh thoảng đi qua sảnh, tôi thấy anh đang nhún nhảy. Anh thấy tôi mà
không hề dừng lại, chân vẫn cứ theo nhịp và bảo anh đang tham gia câu lạc bộ nhảy
cổ điển và ba hoa với tôi về các điệu nhảy. Có lần anh còn rủ tôi đến các câu lạc
bộ nhảy của anh. Tôi từ chối, không dám đi vì sợ sẽ quên mất đường về J
Tôi cũng thích một anh bảo vệ khác. Anh ấy có gương mặt tròn
xoe và rất hiền. Lúc nào thấy tôi anh cũng chỉ cười mỉm (tôi chưa bao giờ gặp
ai cười mỉm mà lại tươi đến thế) và chạy ra mở cửa cho tôi. Người đàn ông nhỏ
bé thấp lùn ấy luôn khiến tôi có cảm giác như mình đang bước lên thảm đỏ của một
lễ trao giải nào đó. Cảm ơn anh vì luôn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc như thế.
Cô em gái từ trên trời
rơi xuống
Trước khi tôi vào SG sống và làm việc, một ngày, khi tôi
đang lang thang trên mạng thì em add nick tôi và nói chuyện với tôi như thể tôi
là chị gái của em. Em kể cho tôi nghe về cuộc sống và công việc. Sau này tôi mới
biết khi đó em mới làm sales cho một tờ tạp chí dành cho phụ nữ khá được ưa chuộng
trong SG và muốn làm quen với tôi vì em phụ trách lĩnh vực du lịch. Em muốn mở
rộng mối quan hệ và mạng lưới khách hàng.
Nhưng em giống như ngọn cỏ lau đầy sức sống và tự nhiên như
gió như mây vậy. Em kể cho tôi nghe mọi chuyện của em. Em đưa tôi đến quán trà
sữa em hay tụ họp với bạn bè thân mà thậm chí sau này tôi còn thân với bạn em
hơn cả với em. Em đưa tôi đến quán nhậu ngoài vỉa hè mà ngồi với tôi từ 3h chiều
đến 6h mới về. Em đưa tôi đến quán cà phê có cái xích đu nằm ngay trong căn
phòng bé nhỏ ấy. E cứ kể mọi câu chuyện bằng chất giọng lảnh lót như pha lê của
em. Chuyện buồn hay vui, có khi là kể về một nhân vật mà ghét đến tận xương tủy
thì trông em vẫn đáng yêu và đầy thú vị.
Đến giờ, nhiều lúc tôi vẫn thấy nhớ em và mỗi khi tôi có
chuyện, tôi lại muốn được gặp em. Không phải để chia sẻ cho em nghe những câu
chuyện đầy rắc rối và quá phức tạp của tôi mà chỉ để được quên mọi thứ trong những
câu chuyện mông lung, không đầu không cuối của em.
Bà chị từ trong hang
chui ra
Đó đúng là bà chị chui từ trong hang ra vì ai mà lần đầu
tiên nhìn thấy bả ý thì cũng phải thốt lên: “Thằng khỉ nào vừa sang Thái Lan
chuyển giới đây?” Còn sau đó, ai mà đã bỏ mọi sĩ diện để đến nói với bả một câu
thì sẽ phát hiện ra bả ấy không phải là người, đó là một bà phù thủy sống ẩn dật
trong những hang đá cổ xưa của các câu chuyện cổ thích thỉnh thoảng thò cổ ra
trợn mắt nhìn thế gian để… hoài niệm.
Lần đầu tiên gặp chị, tôi hơi hoảng vì tưởng chị là diễn
viên quá thì trong một nhà hát nào đó vì mọi cử chỉ, điệu bộ của chị quá sắc sảo
và đầy nội lực. Nhưng người ta sẽ tha thứ ngay cho chị mà không để tâm đến sự
cường điệu thái quá ấy bởi những cử chỉ ấy quá duyên dáng đầy quyến rũ. Và bạn
đừng bất ngờ trước chất giọng khàn (thỉnh thoảng chóe lên đến sững sờ người
nghe) pha lẫn nhiều vùng miền, nhiều tầng văn hóa, nhiều lớp suy tư của chị.
Chị là một trong những người làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Chị bày đù trò cho tôi chơi. Để cuối cùng tôi cũng đành phải lôi chị vào cuộc
chơi của tôi. Chị là người duy nhất khiến tôi tin vào những giấc mơ. Con người
ta sống trong cái thế giới chật chội và ngột ngạt này thường quá thực tế và coi
những giấc mơ là viển vông, họ chỉ tin vào những khát khao về tiền bạc, quyền lực,
họ quên đi mất những giấc mơ màu hồng sến sẩm và lòe loẹt. Chị thì khác. Chị
hành động thì như một bà phù thủy ghê gớm, chặt chém mọi thứ, ra tay với tất cả
những thứ chị thấy chướng tai gai mắt, chửi tất cả những loại người mà chị coi
là không ra gì, nhưng suy nghĩ của chị thì như một bài thơ nhẹ nhàng, lãng mạn
và day dứt. Thật khó để tả được người đàn bà ấy. Có lẽ chỉ có điều tôi sắp nói
sau đây là cách miêu tả chị ấy rõ nét nhất. Chị đã từng có con năm 18 tuổi.
Chưa bao giờ tôi hỏi về đứa bé cũng như bố nó. Chị bỏ học từ cấp 3 và bôn ba
nhiều nơi. Chị chửi hay như hát quan họ. Chị vừa lấy chồng cách đây vài tháng
và chồng chị kém chị 8 tuổi. Valentine năm ngoái, chị ngồi với tôi ở một quán
cà phê (mà bây giờ quán đó đã bị đập đi, thay bằng cái khác – có phải vì chị
luôn là người hoài niệm nên mọi thứ gắn với chị đều đẹp rồi tan hoang?). Lúc đó
chị nói với tôi rằng:
- Nga à, có phải chúng ta luôn nghĩ rằng sống với nhau quan
trọng hơn nhiều việc cưới xin, nhất là ở tuổi chị không? Chỉ cần có anh người
tình đầy nhiệt huyết bên cạnh là được rồi, phải không em?
- Vâng, đúng thế chị à. Bây giờ thì chị đâu cần đám cưới rềnh
rang làm gì, chị chỉ cần một người tình hay ho là được rồi.
- Đấy, ai cũng nghĩ thế, và chúng ta mới thật tuyệt vọng làm
sao, em à! – Chị nhìn sâu vào đôi mắt tôi và đặt nhẹ tay lên cánh tay tôi.
Có lẽ cuộc sống thực tế của thành thị khiến chúng ta quên đi
những điều tốt đẹp. Người phụ nữ nào mà chả muốn một lần được súng sính trong
chiếc váy cưới bồng bềnh ren và hoa? Người phụ nữ nào mà không mơ ước đêm đêm
được nằm ôm gã trai thực sự là của mình?
Ngay tối hôm đó người tình trẻ cầu hôn chị và 8 tháng sau, lễ
cưới của chị được tổ chức ấm áp trong một khách sạn đẹp cổ kính giữa trung tâm
SG với những người bạn thân nhất. Tất cả những người tham dự đều mặc áo dài như
trong mộng. Chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới. Đọc lời thề và khóc như một bộ
phim hoàn hảo nhất mà kinh nghiệm của các diễn viên chính chỉ là cảm xúc và sự…
hoài niệm.
Sau lễ cưới của chị, rất nhiều người nói với tôi rằng nhờ điều
đó mà họ vẫn tin giấc mơ là có thật. Câu chuyện cổ tích là có thật. Cho dù
không phải câu chuyện về công chúa lấy hoàng tử mà về bà phù thủy cưới một gã
trai trẻ nhút nhát ở một làng quê xa xôi nào đó.
Nhiều lần khi tôi đang sống dở chết dở với những cuộc tình
và cuộc đời thì chị lại ở bên, không phải để an ủi tôi mà để cười vào cái sự nhố
nhăng và… buồn cười của tôi. Chị cứ ửng dưng mà lại quan tâm, yêu thương mà lại
lườm nguýt như thế đấy.
………….
Xung quanh tôi ở Sài Gòn còn rất nhiều người thú vị nhưng
hôm nay tôi sẽ chỉ viết về vài người đầy ấn tượng để mua vui cho cả nhà dăm ba
trống canh thôi. Hẹn cả nhà mình entry sau nhé J
ôi, còn nhiều người thú vị lắm, đến nỗi càng sống càng thấy mình nhạt hoẹt em ợ huhu ... kha kha...
ReplyDeleteHi, chả hiểu sao được tiếp xúc với những người thú vị khiến E ko thấy mình nhạt mà chỉ thấy cuộc sống mình hay ho hơn mà thôi. Gặp họ E ko tự ti bởi E ko đem mình so sánh với họ. E coi họ là một phần cuộc sống đầy màu sắc của mình. Hehe
ReplyDeleteSao không viết riêng ra thành mấy chuyện có phải hay hơn không?
ReplyDeleteYêu :*
ReplyDeleteCó vẻ như mình đoán được tên chị ấy vì thực sự mình cũng có cảm giác như bạn miêu tả khi nhìn thấy chị ấy trên TV. Rồi mình tình cờ gặp FB của chị ấy mới sửng sốt bởi những gì chị ấy đã và đang sở hữu. Mặc dù vậy vẫn thích đọc chị ấy hơn là nghe, nhìn chị ấy nói trên TV (sorry vì phát ngôn tùy tiện ở nhà bạn)
ReplyDelete