Yêu em yêu thêm tình phụ
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ
Nếu tôi không nói chuyện với Lương Hoàng Anh khi chị là khách
mời trong chương trình Chuyện Đêm Muộn thì tôi đã không biết được hai câu thơ ấy.
Từ lâu người ta vẫn đồn thổi Hoàng Anh là tình cuối của Trịnh Công Sơn với đủ
loại lời lẽ: bực tức cũng có, ghen tị cũng có, đay nghiến, vùi dập cũng có
nhưng chỉ khi nghe được câu thơ ấy của Trịnh Công Sơn tôi mới tin tình yêu ấy
là có thật, ít nhất là lúc đó, ông cũng yêu Hoàng Anh thực sự. Không phải là thực
sự, mà có lẽ là rất yêu…
Đã mấy ai hiểu được khi người ta yêu một ai đó quá nhiều đến
nỗi “yêu em phải yêu thêm tình phụ”. Phải tìm kiếm thứ tình phụ chóng vánh nào
đó để khỏa lấp những chỗ trống trong biển tình yêu ta dành cho em. Em có biết rằng
tình yêu ta dành cho em nhiều đến mức nếu em không bù đắp ngay cho ta thì ta chẳng
còn cách nào ngoài việc tự làm tổn thương mình. Thế nên mới “yêu em lòng chợt từ
bi bất ngờ”. Yêu em nhiều đến nỗi phải yêu thêm tình phụ vẫn chưa đủ mà lòng
còn phải từ bi hơn nhiều nữa. Từ bi để chấp nhận những kỳ vọng có thể không được
đáp trả, từ bi để chấp nhận những hy vọng có thể sẽ không bao giờ thành sự thật,
từ bi để có thể không được có em một cách trọn vẹn và mãi mãi. Vì quá yêu nên
lòng mới chợt từ bi bất ngờ đến thế.
Tình yêu là thứ mà người ta luôn khát khao, đòi hỏi trong
đó. Nhưng có lẽ bằng hai câu thơ ấy, tôi tin rằng với Hoàng Anh, thế là đủ, chẳng
cần phải có đến tận 3 bức tranh, 1 cái giường và vô số những bài thơ Trịnh Công
Sơn tặng cho nàng.
Yêu em yêu thêm tình phụ
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ
Đến giờ, không hiểu sao, tôi vẫn bị ám ảnh bởi hai câu thơ ấy…
Một cách nghĩ khác: TCS nói vậy là ta yêu người đến mức vẫn yêu khi bị người phụ mình! Vì thế nên lòng ta mới từ bi bất ngờ! Chúc bạn vui!
ReplyDelete