December 26, 2010

My Best Christmas Gift Ever!

Mình đã tưởng đây là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mà mình có!









... nhưng đây chưa phải là món quà Giáng Sinh tuyệt nhất mà mình có năm nay (mặc dù mình thích nó âm ỉ, râm ran, rạo rực).
Món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mình vừa nhận được chính là thứ men sóng sánh trong ngụm rượu vang Nhật tê tê đầu lưỡi và khi nó buông trượt xuống cuống họng mình thì mình hoàn toàn unconscious ^^!

December 20, 2010

Thứ 7 lạnh!




Chiều thứ bảy buồn và lạnh lẽo.


Nàng về nhà trong tâm trạng trống rỗng.

Bỗng nàng nhận được tin nhắn của David, anh là Giám đốc một chi nhánh du lịch của nước ngoài tại Hà Nội. Nàng quen anh trong một buổi tiệc rượu. Đã 4 tháng rồi nàng không liên hệ gì với anh.

Anh hỏi nàng còn muốn đến T.bar nữa không. Nàng đã từng thất hẹn đến nơi đó với anh nhiều lần nên nàng đành nhận lời.

T.bar thực chất là một quán nhỏ nằm trong khu trung tâm với ánh đèn vàng và nhạc Jazz nhè nhẹ. Không có Dj, không ầm ĩ, không nhảy nhót.

David chờ nàng trong một bàn nhỏ ở giữa quán. Nhìn thấy nàng, anh hướng ra phía trước đón lấy nàng và hôn nhẹ vào má nàng như cách những người nước ngoài hay làm. Nàng giật mình, lâu lắm rồi không có ai hôn nhẹ vào má nàng như thế.

David ngạc nhiên khi thấy nàng gọi Mojito. “Mojito cho một tối thứ 7 lạnh thế này hả E? Hay anh gọi Socola nóng cho E như lần trước mình gặp nhau nhé!” – Anh mở đầu câu chuyện.

“Em thường ăn kem vào lúc trời lạnh anh ạ, ở đây không có kem nên em mới gọi thứ đó!”

David nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt anh nhìn nàng lúc này có vẻ thương cảm nhiều hơn là ngạc nhiên như lúc ban đầu.

Anh nói về hoạt động của agency của anh tại Hà Nội, anh cũng nói dăm ba câu chuyện về nước Úc – quê hương anh. Nàng cũng hào hứng đáp lại bằng những câu hỏi, bằng những cái nhìn hưởng ứng.

- Người Việt Nam thân thiện và hay cười. Đây là điều anh ấn tượng nhất khi đến Việt Nam. Em cũng thế, em hay cười và “I love your smile ^^”

- Ôi, hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Sáng nay cũng có người nói với em điều đó!

Nàng nhớ đến lúc sáng, khi phóng xe lên chỗ để xe nơi nàng làm việc, có một gã bảo vệ chặn đầu xe nàng lại và hét lên: “Em có phải là cô bé hay cười không?”. Nàng gào lên đáp trả: “Em đang đeo khẩu trang, làm sao anh biết được em là ai hả?” Gã hí hửng: “Anh biết mà!”

Nàng kể câu chuyện ấy cho David. Anh thích thú nghe nàng nói.

Thỉnh thoảng có một vài người vào bar nhận ra anh, đến chào anh, câu chuyện của anh và nàng bị ngắt quãng nhiều lần. Cứ mỗi lần như thế anh lại quay ra xin lỗi nàng và giải thích đây là nơi quen thuộc của anh và bạn bè.

Nàng chỉ cười và im lặng lắng nghe thứ nhạc Jazz đầy ngẫu hứng trong quán bar ấy. Nàng không hiểu gì về nhạc Jazz, cũng không phải lúc nào nghe nó cũng thấy hay nhưng bây giờ nó giúp lấp đầy sự trống rỗng trong tâm hồn nàng. Cả cuộc nói chuyện trong gần một tiếng đồng hồ vừa qua chẳng để lại chút dấu ấn gì trong nàng cho dù nàng biết David đang cố gắng để kéo sự chú ý của nàng về những gì hai người đang nói.

Chơi vơi…

Lần đầu tiên đi chơi vào tối thứ 7 nàng lại thấy vô nghĩa và buồn chán. Chả lẽ cuộc sống của nàng cứ mãi thế này sao? Vô định và trôi…

Chưa bao giờ nàng mong muốn có được một gia đình như lúc này để những tối thứ 7 lạnh lẽo như thế, nàng với chồng sẽ ở nhà nằm trong chăn xem một bộ phim mà cả hai đứa cùng thích.

Tự do ư? Tự do để làm gì khi những lúc cần vòng tay người mình yêu nhất như lúc này thì lại không thể được.

Nàng chờ đợi, hy vọng, yêu thương, vất vả để làm gì khi mà nàng vẫn càng ngày càng cô đơn?

Uống một mạch hai phần ba cốc mojito còn lại, nàng đứng dậy và nói với David.

- Hôm nay em mệt quá. Em về nhé, em sẽ đền cho anh lần khác, được không?

- Anh biết rồi, để anh đưa em về.

Nàng đành để David đưa nàng về vì không muốn làm cho buổi tối tệ hơn. Suốt cả đoạn đường nàng không nói một câu. Vị bạc hà trong cốc nước nàng vừa uống chuyển sang đắng ngắt, cốc nước ấy khiến từng tế bào trong cơ thể nàng lạnh buốt. Có lẽ David cảm thấy có điều gì đó không ổn nên để yên cho nàng.

Dừng chân trước cổng nhà nàng, David bỗng ôm chặt lấy nàng và thì thầm: “Đây là cách bọn anh vẫn làm trong trường hợp này.” Nàng bật khóc.

Anh giữ nguyên tư thế ôm nàng để nàng khóc. Có lẽ anh hiểu là nàng không muốn để anh thấy nàng trong khi nàng khóc nên anh tế nhị không buông nàng ra.

“Em xin lỗi, David!”

“Ôi, anh mới là người mới phải xin lỗi chứ? Anh mời em đi chơi mà cuối cùng em lại khóc. Dù cho em khóc vì bất cứ lý do nào thì đó vẫn là lỗi của anh.”

“Em không định khóc anh ạ” – Nàng cố lấy lại bình tĩnh.

“Không không em à. Nếu khi em đã khóc rồi mà anh lại khiến em không được khóc thoải mái thì anh còn có lỗi hơn đấy.”

“Em đang bị lạc!” – nàng chẳng hiểu tại sao mình lại nói câu ấy với anh nữa.

“Thỉnh thoảng chúng ta bị lạc nhưng không sao đâu, quan trọng nhất là em nhận ra điều ấy. Em sẽ tìm được đúng đường ngay thôi mà.”

“Em thấy mình cô đơn lắm anh ạ!”

“Tuần thứ 2 khi anh đến Việt Nam anh cũng có cảm giác như thế. Công việc ở đây khó khăn hơn anh nghĩ nhiều nhưng cô đơn chỉ là một cảm giác, nó ko giết chết em được đâu ;P”

“Em buồn nữa”

“Có cách này làm em hết buồn, anh đảm bảo 100% về hiệu quả của nó đấy!”

David cúi xuống và hôn lên trán nàng.

Nàng mỉm cười.

Ôi, sao anh chàng này khiến mọi chuyện dễ dàng thế nhỉ?

Nàng còn định nói nàng sợ, nàng đau khổ, nàng đang bị tan vỡ thành trăm mảnh… thì bây giờ nàng chẳng muốn làm gì hết.

Nàng mỉm cười và chúc David ngủ ngon.

Vào đến nhà, nàng nhận được tin nhắn của David: “Có phải phụ nữ Vietnam nào khóc cũng xinh như em không? Ngủ một giấc rồi mai em sẽ thấy hạnh phúc trở lại. À, anh quên chưa nói với em là chiều mai anh sẽ bay về Úc, mấy tháng nữa anh sẽ quay trở lại, lúc đó, anh muốn được thấy nụ cười của em. David.”

December 12, 2010

Khi yêu....

Khi yêu... Xin đừng quay đầu lại!

December 05, 2010

Nhiều cảm xúc quá nên... vô cảm!

Buồn.
Mệt mỏi.
Bị khủng bố tinh thần (và cả thể chất nữa).
Chuyện đã đến lúc ko thể control được nữa rồi.
Mà khi thấy ko control được thì chắc mình buông xuôi mất.
Haizz! Nhức đầu quá, trong đầu mình cứ như có hàng ngàn con côn trùng đang bay lượn, cắn xé, châm chích nhau. Thật là khổ sở.
Mình sẽ uống 1 liều thuốc để bớt đau đầu và giảm căng thẳng. Có thể liều thuốc ấy sẽ giúp mình ngủ một giấc và bớt đau hơn. Nhưng nó chẳng giúp mình chữa những tổn thương khác.
Cuộc sống là cái mạng nhện to đùng, phức tạp và rắc rối. Đôi khi mình bị lạc giữa những sợi dây chằng chịt, mình chẳng biết làm gì ngoài việc đứng yên cho mấy cái sợi đấy cứa vào người.
Muốn hét lên cho vơi nhưng lại chẳng được.
Muốn nói bao nhiêu điều nhưng chẳng ai nghe mình.
Muốn khóc thật to thì lại phải cố nhịn để bảo vệ cho sự kiêu hãnh ngu ngốc và nực cười, đành phải khóc thầm thì lại thấy mình thật đớn hèn.
Muốn cười ngạo nghễ vào những sự lố bịch, đặt điều, phản trắc và vô số những thứ vớ vẩn khác thì lại sợ có thể mình sẽ cô đơn.
Muốn sống là chính mình thì bật cười và phát hiện ra là chẳng bao giờ người ta có thể sống được với chính mình khi luôn luôn phải lựa chọn. Mà đã phải lựa chọn và cân nhắc thì ko bao giờ có những options hoàn hảo cả.
Bỗng nhớ đến câu nói của một người anh: "Càng lớn, người ta càng mong muốn những thứ thật giản đơn nhưng vẫn quá khó để thực hiện." Hồi xưa khi nghe anh ấy nói câu đấy mình tưởng anh ấy dở hơi nhưng bây giờ thì mình thấy mình... dở hơi. Hic!
Thôi thì đành chấp nhận vậy. Cái gì cũng có giá của nó. Mấy ai trong cuộc sống thành công mà lại không phải hy sinh cái gì đấy.
Haizz, cái entry này chẳng giống mềnh bình thường gì cả. À, có, giống mình ở chỗ nó phức tạp, đầy mâu thuẫn, điên loạn và vớ vẩn!


(Chú thích cho cái ảnh này: đến tận khi yêu thực sự người ta mới biết thế nào là tận cùng của sự cô đơn)

November 30, 2010

Biết phải làm sao??



Điều hạnh phúc nhất và cũng là điều đau khổ nhất trong cuộc sống của mềnh đó là mềnh toàn gặp được những người đàn ông tuyệt vời!
HIC!

November 24, 2010

Everything Will Be Fine In The End, If It's Not Fine, It's Not The End




Cách đây 2 tuần, mình bị khủng hoảng.
Cảm tưởng ko thể chịu nổi, muốn bỏ mặc tất cả.
Lâu lắm rồi, chắc hơn 2 năm rồi mình mới rơi vào tình trạng như thế.
Nhưng cuối cùng thì cũng đã qua. Tối nay mọi thứ không đến nỗi tệ.
Chỉ tệ là sau đó lại phải về công ty làm việc đến… 4h sáng! Hic, quay cuồng!
… nhưng vui và hạnh phúc vì
- được gặp lại 1 nhân vật mềnh iu quí (bất ngờ cực ý ^^)
- mình đã vượt qua chính mình
- thấy được tình cảm của mọi người dành cho mình thật chân thành và đáng quí :x

Cho cả nhà: cảm ơn các anh chị đã đến, đã hào phóng dành tặng E những lời khen (nên E mới có tinh thần làm việc cả đêm lun, mà ko thấy mệt rề chứ - hì)
Cho my boss: tình hình là hôm nay A hơi bị… hồi hộp đấy nhé! – E biết lý do tại sao đấy! (hehe)
Cho một người đặc biệt: những sự giận dữ của anh, những nỗi buồn hiện lên trên khuôn mặt anh, sự lo lắng, trách móc và cả sự chán chường của anh cũng chỉ nói lên 1 điều thôi. Hì, đấy là điều gì nhỉ? Đấy là bí mật giữa chúng mềnh phải ko? ;)

Everything Will Be Fine In The End. If It's Not Fine, It's Not The End ^^

November 15, 2010

Viết cho cưng… (Happiness is a sad song)



Chat với cưng những dòng tin ngắn, câu được câu không, tớ vẫn cảm thấy nỗi buồn của ấy nặng trĩu.


Ấy nói yêu một người mà biết trước sẽ chẳng có happy ending nhưng vẫn không thể dừng lại, mỗi ngày đối với ấy cứ như tra tấn. Tớ đành nói với ấy cho ấy nhẹ lòng: “Ai bảo ấy hy vọng nhiều quá, mong chờ nhiều quá…”

“Ko ấy ạ, tớ chưa bao h dám hy vọng” – bạn trả lời

“Nhưng tình yêu là ích kỷ là khao khát – dù ấy yêu theo cách nào đi chăng nữa, ấy vẫn sẽ ích kỷ và không ngừng khao khát thôi… Tin tớ đi!”

“Điên thế không biết chứ, biết mình mù quáng mà vẫn không thoát khỏi” - bạn vỡ òa

“Nỗi đau ấy chỉ có ấy hiểu được thôi, sẽ chỉ có mình ấy biết, ko ai biết, ko thể chia sẻ, ko ai hiểu, ko ai cảm thông cho ấy đâu!”

“Uh, thế tớ phải làm gì bây giờ?” - bạn loạng choạng

“Cứ đi tiếp đi, tớ biết ấy chẳng thể dừng lại được. Cứ đi đến tận cùng nỗi đau ấy. Khi ấy thấy đủ rồi, ấy sẽ không đi tiếp nữa”

“Nhưng tớ thấy mệt mỏi lắm!” - bạn thảng thốt

“Nhưng ấy vẫn thấy chưa đủ phải không?”



Giữa những tin nhắn ấy, tớ thấy những tiếng nấc lên. Không biết đấy là tiếng nấc của ai…

Thương bạn đến vô vọng!

November 14, 2010

Khi người ta không còn yêu nhau nữa!



Tự nhiên sang blog của chị chơi, thấy có bài thơ này hay hay, post lên cho vui...

Khi người ta không còn yêu nhau nữa.
Câu hỏi thăm cũng đã trở nên thừa,
Sự quan tâm nay  trở thành khó chiụ
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay…

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới , hay đi hoài không  tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
“Mình không hợp,thôi chia tay người nhé?
Rồi mai sau, gặp người khác hơn mình”.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp đứng lên
“Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ Nhớ hay quên?”

November 13, 2010

Hộp kẹo trái tim




Em ơi, em ăn kẹo của anh chưa?


Em ăn roài ^^


Ngon không??


Ngon bình thường! :P





Hi, đùa thui, ngon mà.


Uh, anh chỉ mua kẹo đó cho những ai quan trọng nhất với anh thôi đấy!


Cái rề? “Những” á? Sao anh có nhìu người quan trọng thía? Huhu!


Có gì đâu, anh mua cho em gái anh này, cháu anh này… Nhưng mà hộp kẹo hình trái tim thì anh mua cho mỗi em thôi đấy!


Hihi, thích thế, chả cần biết anh nói thật hay không, cứ thích đã. Hihi!

Đây là cuộc hội thoại của mềnh với người đã tặng mềnh 2 hộp kẹo chiều qua, một hộp kẹo hình mặt người cười rất tươi và một hộp kẹo hình trái tim yêu lắm.

Đến tối nay thì mình đã hết sạch xì trẹt roài, lại tươi vui trở lại roài. Cuộc sống lại thú vị và lại “hớn” roài.

Ngày mai nhất định mềnh sẽ “dụ dỗ” 1 ai đó đi xem phim (người đó chuẩn bị tinh thần đê, ko thoát được đâu) và tối rủ mẹ đi massage, sau đó là lại “hẹn hò”! ;P

November 12, 2010

Stress



Bắt đầu một ngày bằng lúc 7h và kết thúc vào lúc 9h tối. Suốt một tuần liền, ngày nào cũng như ngày nào. Chạy hết chỗ này sang chỗ khác, làm hết việc này sang việc nọ. Thời gian thở cũng không có. Hôm nay anh đồng nghiệp không chịu được nói với mình: “Nga ơi, E căng thẳng quá đấy, thư giãn đi.” Mình cũng chẳng có thời gian để nghe hết câu nói ấy. Chẳng có thời gian để cho câu đó ngấm vào mình.


Kết quả là mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Mình đang bị stress thật rồi. Có việc mọi khi thật dễ giải quyết, vậy mà bây h đối với mình, nó nặng trịch và khó khăn quá. Mà điều khủng khiếp là dù thế nào thì mình cũng luôn phải mỉm cười, phải diễn sao cho thật đạt vai của mình thường ngày.

Chiều nay anh bất ngờ đến chỗ mình. Nhẹ nhàng đặt vào tay mình 2 hộp kẹo đầy màu sắc thật dễ thương. Cách anh đưa cho mình nhanh đến nỗi mình tưởng nó là của mình. Hic. Mình hét toáng lên: “Cái gì đấy hả anh – hí hí”. Anh bảo quà cho em đấy. Ôi, lâu lắm rùi mềnh mới được nhận một món quà cute đến thế. Mình bình chọn đây là điều ngọt ngào nhất trong tuần.

Ngày mai chắc mình vẫn stress vì có thật nhiều việc để làm: tổng duyệt văn nghệ, quay talkshow, cử PV đi viết bài và…

Nhịp sinh học của mình nói mình đang ở giai đoạn thấp nhất của tình cảm, trực giác, tính thẩm mỹ và sức khỏe. Đó có thể là nguyên nhân khiến mềnh căng thẳng.

Haizz, tự nhiên thèm được ai đó ôm quá, giữ mình thật chặt trong khoảng 15 phút, mình sẽ nhắm mắt và quên hết mọi thứ rồi ngủ thiếp đi thật nhẹ nhàng. Chỉ cần 15 phút thôi, chẳng cần nhiều…

November 09, 2010

Untitled!


Canh khuya văng vẳng trống canh dồn,

Trơ cái hồng nhan với nước non.

Chén rượu hương đưa say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
...

November 01, 2010

Tập yêu nhau ít đi



Nàng sống động và trẻ trung. Tôi không nghĩ mình lại có được người như nàng. Chúng tôi hợp nhau đến kỳ lạ. Từ ánh mắt, nụ cười xã giao ban đầu đến những nụ hôn nồng nàn sau này, mọi thứ thật hoàn hảo.

Chúng tôi như sinh ra để dành cho nhau, từ suy nghĩ, ý tưởng nhỏ bé đến phong cách sống, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Sự trẻ trung của nàng khiến thế giới của tôi bừng sáng và đầy hy vọng. Sự sống động của nàng làm cuộc sống của tôi đầy màu sắc và thú vị. Cho đến khi…

… tôi cảm thấy mệt mỏi.

Vì nàng dành cho tôi cả sự nhiệt huyết của tình yêu tuổi trẻ nên lúc nào nàng cũng quan tâm đến tôi khiến tôi cảm thấy mình mất tự do vô cùng. Gần như đi đâu, làm gì tôi cũng phải nói với nàng, đến nỗi điện thoại tôi cũng phải đặt pass vì sợ nàng xem rồi suy luận linh tinh. Nàng ghen tuông khủng khiếp. Vì nàng quá thông minh nên tôi khó có thể giấu được điều gì, tôi có bao nhiêu người yêu cũ, gần như nàng biết hết. Và nàng ghen với tất cả những mối tình đã qua ấy.

Tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Có nhiều lúc nàng ghen tuông giận hờn đến mức chúng tôi dường như không thể yêu nhau được nữa. Nhưng hình như giữa tôi và nàng có một sợ dây vô hình nào đó cứ trói buộc chúng tôi nên giận nhau buổi sáng thì tối về tôi lại nhắn tin, gọi điện cho nàng - cứ như một phần tất yếu của cuộc sống. Nếu chúng tôi cãi nhau thì cả ngày hôm đó tâm trí tôi bức bối, khó chịu và có lẽ nàng cũng thế.

Nàng hợp tôi quá đến nỗi đôi khi tôi nghĩ mình đã nhào nặn ra nàng.

Biết bao nhiêu lần cãi nhau để rồi chúng tôi nhận ra rằng mình không thể xa nhau. Cho đến khi…

… tôi không chịu nổi vì sự ghen tuông của nàng. Tôi nghĩ nàng đang cố gắng để kìm kẹp, điều khiển tôi. Nàng không hiểu được một điều rằng, không gì có thể lấy được sự tự do của tôi.

Một ngày tôi gọi nàng lại, nói chuyện với nàng rất lâu về điều ấy. Nàng im lặng và chẳng nói gì. Cho đến một ngày…

… tôi bỗng nhận ra những tin nhắn mỗi tối nàng nhắn cho tôi không còn nhiều và đầy tình cảm như trước nữa. Nàng cũng ít nhìn tôi hơn mỗi khi gặp tôi. Nàng ít nói “em yêu anh”. Có vẻ như nàng không quan tâm nhiều đến tôi nữa. Nàng cười nhiều với người khác hơn. Tôi không ghen nhưng cũng chẳng thích thú gì với điều ấy. Nhưng tôi thấy mình bắt đầu dễ thở hơn. Tối tôi có thể nhắn tin được cho nhiều người bạn. Nàng không tra hỏi tôi về người này người kia nữa. Tôi chẳng phải nói với nàng là sẽ đi đâu, với ai. Tự do lại trở về.

Nhưng tôi thấy buồn vì nàng trở nên vô tâm hơn. Đôi khi tôi thấy mình tự do nhưng… cô đơn.
Cho đến một ngày...

… chúng tôi cãi nhau to. Tôi không chịu được nữa. Nàng vẫn im lặng để tôi nói và tôi cũng chẳng để cho nàng được nói.

Tối hôm ấy, khi về, tôi nhận được mail của nàng:

“Anh thân yêu,

Trước tiên em muốn nói với anh rằng em yêu anh tha thiết. Chính vì thế mà em biết rõ hơn ai hết anh khổ sở vì em như thế nào. Em xin lỗi vì đã tặng anh cả một tình yêu nồng nhiệt để cuối cùng anh phải ngột ngạt. Vì thế nên từ bây giờ em sẽ tập yêu anh ít đi để anh được sống là chính mình.

Đừng giận em nếu đôi khi em không nhìn anh (vì em sợ nhìn thấy anh đang nhìn người phụ nữ khác rồi em lại ghen - hì), đừng giận em nếu đôi khi em vờ như không biết anh đang cần gì, muốn gì, đừng giận em nếu thấy em nói chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác – không phải để trêu tức anh mà để lấp chỗ trống của anh…”

------------

Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Tối nay, trên đường về, mình bị ngấm lạnh mới giật mình – mùa đông đến nhẹ như bẫng ý. Mọi năm, cứ đến lúc đầu đông thế này, buổi tối, mình hay nhốt mình trong phòng đọc truyện “Chó hoang Đin-gô” và uống chocolate nóng. Năm nào cũng thế. Có lẽ quyển truyện ấy đã được mình đọc đi đọc lại đến gần 7 năm – 7 mùa đông đã qua. Đấy là câu chuyện về mối tình đầu, trong sáng và đẹp đến nỗi sau khi đọc xong, mình chỉ muốn trở về khoảng thời gian ấy – để được yêu hết mình mà chẳng cần phải quan tâm đến điều gì hết.

Nhưng cuối cùng, cô bé – nhân vật chính trong câu chuyện ấy đã phải từ bỏ thứ tình cảm vị kỷ của mình để hy sinh cho hạnh phúc của người thân yêu.

Có lẽ, đã đến lúc, mình phải học cách hy sinh như cô bé ấy…

October 28, 2010

Hạnh phúc nhỏ bé



Hạnh phúc là khi mình có một căn phòng riêng mà khi bước vào đó, khóa cửa lại, mình được thả mình xuống giường, duỗi hai tay và ẩn mình trong “cái thế giới của riêng ta”

Hạnh phúc là khi nằm trên giường, nghe Yao Si Ting hát giọng nhẹ bẫng và thanh thản

Hạnh phúc là khi cuộc sống khiến mình phải lựa chọn giữa hai thứ thật quan trọng và mình biết phải làm gì, mặc dù sẽ đau khổ

Hạnh phúc là khi mình đau khổ thì mình vẫn thấy nhờ có sự đau khổ ấy mà mình lớn lên và thành công

Hạnh phúc là khi ai đó kéo mình lại giữa đường phố lạnh lẽo chỉ để ôm mình và hỏi: “Còn lạnh nữa không E?”

Hạnh phúc là khi mình nhìn ai đó rời xa khỏi mình mà chẳng thể làm gì được vì cả hai cùng biết đấy là điều tốt nhất

Hạnh phúc là khi mình chờ đợi một người dưới ánh đèn đỏ rực trong cái ngõ nhỏ hút gió lạnh buốt

Hạnh phúc đơn giản là khi bạn ở bên mình

Hạnh phúc là được nói chuyện với anh vào lúc nửa đêm vắng lặng, giọng anh từ đầu dây bên kia ấm áp nhưng mình biết anh đang run vì lạnh, vì phải đứng trong bốt điện thoại trơ trọi khi mọi người đã chìm sâu trong giấc ngủ

Hạnh phúc là mỗi sáng sớm đến công ty em dành sẵn cho chị một cốc nước ấm

Hạnh phúc là có người giúp mình bừng tỉnh và nhận ra: “À, thì ra mình vừa đi chệch hướng, phải quay lại thôi khi còn kịp!”

Hạnh phúc là khi mình thấy mẹ cười, thấy bố ngủ vô tư và thấy món quà nhỏ em tặng trên bàn nhân ngày 20/10

Hạnh phúc là được hy sinh và học để biết hy sinh

Hạnh phúc là khi… E nhớ A da diết

Là khi… E biết mình yêu anh đến nỗi dám không yêu anh nữa nếu…

Là khi…

… cuộc sống vẫn tiếp diễn

Hạnh phúc vì mình là một, là duy nhất, là chẳng ai giống mình cả nên mình trân trọng, yêu quí và enjoy cuộc sống này.

Chúc cho cả nhà luôn được hạnh phúc! I luv U guys! ^^

October 09, 2010

Giận!




Nàng giận anh.

Nàng nhắn tin cho chàng: “Tối nay đi bar anh nhé!”

“Ok em!” – chàng nhanh chóng trả lời.

10 giờ tối. Chàng đánh xe đến đón nàng. Nàng mặc váy ngắn lấp lánh sáng, tóc buộc cao vống, giày cao gót 12 phân. Đố chàng có thể tìm thấy một nỗi buồn nào ẩn hiển sau đôi mắt được đánh nhũ sáng long lanh ấy.

Thắt dây an toàn, nàng để mình thư giãn trong cái không gian nhỏ bé nhưng tràn ngập những bản nhạc nàng thích được phát ra từ hệ thống âm thanh tuyệt hảo trong xe của chàng. Điều khiến nàng thích nữa khi ngồi trong xe chàng đó là mùi nước hoa ô tô đầy tinh tế mà chàng đã chọn trong chuyến đi Sing vừa rồi. Mùi hương ấy không nồng nặc mà cứ phảng phất mỗi khi nàng cựa mình. Nàng thích mọi thứ nơi chàng. Từ cái dáng ngồi lái xe đầy nam tính đến giọng nói hấp dẫn đến ngây ngất. Có đôi lúc, khi chàng dừng lại chờ một cái đèn đỏ nào đó, nàng lại nhanh tay tháo dây an toàn, vươn người lên để tặng chàng một nụ hôn bất ngờ. Chàng choáng váng, tay lái bỗng êm lạ thường. Nàng lôi trong ví ra một thỏi son có vị ngọt mát, quệt lại lên bờ môi ấy. Hai môi mím lại để lớp son được lan đều. Đố chàng thấy được vị mặn trên đôi môi bóng bẩy ấy?

Chỉ sau hai ly cocktail, nàng đã thấy đôi chân chắc khỏe của mình bắt đầu mềm ra. Nàng tiến về phía sàn nhảy với những thứ ánh sáng hỗn loạn nhưng đầy mê hoặc. Chàng không theo kịp nàng. Chàng vẫn ngồi đấy, chưa đủ chuếnh choáng.

DJ hôm nay chơi hay đủ để nàng bắt được ngay nhịp từ cái uốn mình đầu tiên. Cả thân thể nàng như nhũn ra, hòa cùng vào dòng người đang bị nhấn chìm bởi những nhịp beats mạnh và gấp gáp. Chàng ngạc nhiên khi ngắm nàng nhảy. Nàng lúc thì giống con sóng nhẹ lăn tăn trên mặt nước, lúc thì giống thứ sóng lớn có thể cuốn trôi mọi thứ xung quanh nàng. Chàng thấy nhiều người đứng ngắm nàng. Nàng nhảy không theo một qui chuẩn nào hết. Nàng cũng chẳng có kỹ thuật gì cả. Nàng nhảy bằng chính nhịp cảm xúc đang trào dâng trong nàng.

“Ôi, con sóng của tôi! Em đừng tự do như thế. Hãy để tôi đến bên em, buộc em lại nhé!”

Chàng nhẹ nhàng đến bên nàng từ sau lưng. Đặt hai tay lên hai bên hông nàng, nàng không quay lại nhưng biết ngay đấy là chàng. Nàng ngả nhẹ ra sau, tựa vào ngực chàng. Hai người bắt đầu uốn mình theo điệu nhạc từ trái sang phải. Cứ thế chàng đưa nàng đi khắp nơi. Có lúc chàng để nàng xoay tròn ra xa rồi cầm tay nàng kéo giật lại để nàng lao vào người chàng. Chàng đón lấy nàng, ôm chặt nàng, nhấc bổng nàng lên. Mọi thứ thật tuyệt. Đố chàng phát hiện được ra là tay nàng quàng lấy cổ chàng… hờ hững…

Điệu nhạc bỗng chậm lại. Chàng thấy khuôn mặt nàng ửng hồng trong thứ ánh sáng loang loáng mơ hồ. Nàng đẹp quá. “Mình thật hài lòng với cô ấy! Cô ấy luôn biết cách giúp mình tận hưởng trọn vẹn niềm vui mình đang có. Có lẽ mình yêu cô ấy mất rồi?”

Chàng giữ chặt lấy nàng. Nàng không phản ửng gì mà ngoan ngoãn để chàng ôm chặt trong lòng. Chàng cúi xuống tìm môi nàng. Môi chàng gắn lấy môi nàng từng nhịp mềm mại. Rồi từ sự mềm mại ấy chuyển sang cuồng nhiệt đến nghẹt thở. Chàng cố gắng dứt môi nàng ra, ghé môi vào tai nàng: “Mình đi đến nơi nào yên tĩnh và dễ chịu hơn đi em. Ở đây nóng quá, em có cảm thấy thế không?”

Nàng đưa tay quàng lên cổ chàng, kiễng chân: “Em quá sợ cái cảm giác yên tĩnh rồi anh ạ!”

Chàng nhìn nàng, ánh mắt ngỡ ngàng: “Anh không hiểu?”

- Em không thể quên được nên mới đến đây để quên – nàng nói và bắt đầu bước ra khỏi sàn nhảy.

Chàng chạy theo hoảng hốt: “Em không thể quên được cái gì? Em nói gì đấy? Em say à?”

- Nếu em say, có lẽ mình sẽ đến một nơi yên tĩnh. Nhưng vì em chưa say nên em sẽ về đây.

- Em đi đâu? Về á? Sao em lại thế? – giọng chàng hòa lẫn tiếng nhạc đang được DJ đẩy lên cao trào. Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ thất vọng.

Nàng vẫn bước đi. Biết chàng đang đuổi theo mình nên vừa ra khỏi cửa, nàng bước vội lên một chiếc taxi nào đó đã chờ sẵng từ lúc nào. Nàng mở điện thoại và nhắn một tin duy nhất rồi tắt điện thoại.

Ở một nơi nào đó, anh nhận được tin nhắn của nàng vào lúc hơn 1 giờ sáng: “E vừa đi bar. Say quá. Anh yên tâm, bạn em đưa em về. Mai mình nói chuyện sau nhé!”

October 06, 2010

Vào rạp chiếu phim không phải để xem phim!


Anh vui vẻ ra mặt vì đã quen cô được 10 tháng nay rồi mà chưa lần nào mời cô đi chơi được. Tự nhiên sáng nay đánh liều nhắn một cái tin mời cô đi chơi, cô nhận lời luôn. Anh hỏi cô thích đi đâu, cô nói chỉ thích đi xem phim thôi. Anh mừng quá, cả ngày chẳng làm được việc gì, đứng ngồi không yên.

Tối anh đến đón cô sớm hơn thời gian hẹn 20 phút. Anh đưa cô đến rạp, mua cho cô bỏng ngô và nước ngọt. Háo hức, anh nói:

- Em à, phim này cực rầm rộ trong thời gian qua đấy. Người ta nói đây là bước tiến mới của phim giải trí Việt đấy em ạ!

- Vâng, phim này cũng được anh ạ.

Anh ngạc nhiên: “Em xem phim này rồi à?”

- Vâng!

- Trời, thế sao em lại bảo anh mua vé phim này, em xem rồi mà.

- Nhưng anh chưa xem phải không?

- Ừ - anh thấy hài lòng vì thấy cô chiều anh. Ngày hôm nay, cô dịu dàng đến kỳ lạ.

Anh hồi hộp cùng cô bước vào rạp. 45 phút đầu tiên, anh gần như chẳng hiểu bộ phim nói gì. Anh đang chuếnh choáng vì buổi hẹn đầu tiên với cô diễn ra quá suôn sẻ. Mà điều đặc biệt nhất là mùi nước hoa tỏa ra từ cái cổ nhỏ xinh của cô. Anh vui mừng đến độ gần như im lặng và đôi khi không dám quay sang nhìn cô vì sợ đây chỉ là một trò đùa nào đó, biết đâu khi nhìn sang, cô sẽ biến mất…

Nhưng chắc chắn đây không phải là trò đùa. Mùi hương nồng nàn, dễ chịu vẫn tỏa ra từ người cô, bao bọc anh, ve vuốt anh. Đúng rồi, cô ấy đây, đang ngồi bên anh, chưa bao giờ gần như thế. Anh quay sang liếc nhìn cô lần đầu tiên kể từ khi bước vào rạp. Anh giật mình.

Trời, cô đang khóc! Biết làm gì bây giờ nhỉ? Đây là phim kinh dị cơ mà, không có lý gì khiến cô ấy khóc cả. Hay mình đã làm gì sai – Anh tự hỏi.

Khi một người phụ nữ khóc thầm, hãy để cô ấy khóc cho vơi…

Anh quyết định im lặng và coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến hết bộ phim.

Đèn rạp chiếu phim bật sáng để mọi người có thể nhìn rõ lối bước ra ngoài. Anh mới dám ngước nhìn cô lần nữa. Anh lại bất ngờ lần thứ hai.

Mắt cô ráo hoảnh, cô đứng dậy, cười với anh và nói: “Phim kết thúc bất ngờ anh nhỉ? Phim VN bây giờ tiến bộ phết.”

Bước theo cô ra khỏi rạp. Anh nói cô đứng chờ để anh đi lấy xe. Trong đầu anh là một dấu hỏi to đùng.

Cả quãng đường đưa cô về, cả hai người đều im lặng. Về đến nhà, cô nói với anh trước khi bước đi:

- Cảm ơn anh nhé! E vui lắm!

Chỉ đơn giản thế thôi ư? Anh không chịu nổi nữa. Chạy theo cô, cầm tay cô kéo lại, anh luống cuống hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra thế em?

Cô mỉm cười:

- Chỉ vì em đến rạp không phải để xem phim thôi anh ạ. Em vào nhà đây, anh về đi.

Anh đứng đó, lặng yên nhìn dáng cô bước đi. Cái gáy của cô thật đặc biệt, sao trông nó nhỏ bé và cô đơn đến thế? Gió trở lạnh rồi mà sao cô ấy cứ mặc váy ngắn thế nhỉ? Chắc cô ấy lạnh lắm…

Một suy nghĩ mạnh mẽ hiện lên trong đầu anh tưởng chừng như muốn bật ra thành lời: Em à, lần sau nhất định anh sẽ đưa em vào rạp để xem phim em nhé!

October 05, 2010

Ngộ độc thức ăn?


Nó lao vào nhà vệ sinh và nôn hết sạch những thứ vừa mới ăn cách đấy có mấy phút.


Bố lo lắng chạy theo con gái vì chưa bao giờ thấy nó nôn khủng khiếp như thế.

Bố nghĩ nó bị ngộ độc thức ăn, bắt đi nằm và bôi dầu, trút sạch những thứ trên bàn ăn vào thùng rác.

Nó không kịp ngăn bố bởi lúc ấy cơn choáng váng cứ xâm chiếm lấy nó. Không có cách nào ngăn bố vứt thức ăn đi được rồi, vì hơn ai hết, nó hiểu, nó không bị ngộ độc thức ăn. Nó bị ngộ độc thứ khác.

Nằm trên giường, mùi dầu gió mà bố cứ bắt nó phải bôi xộc mạnh lên tận óc. Mặt nó nóng bừng nhưng dưới tấm lưng mỏng tang của nó từng luồn gió lạnh cứ chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân.

Nhưng chưa bao giờ nó tỉnh táo như thế. Tỉnh táo đến kỳ lạ cho dù cái cảm giác ghê tởm cứ nghẹn ở cổ nó và không ngừng muốn bứ lên, trào ra.

Nó thấy mừng vì cơ thể nó đang phản ứng dữ dội với sự ghê tởm đó. Những biểu hiện bên ngoài càng mạnh, càng chứng tỏ nó thật khỏe mạnh và mạnh mẽ. Nó biết cơ thể mình đang chiến đấu. Nó mỉm cười vì nó hiểu rõ ràng một điều rằng nó sẽ chiến thắng.

Có thật nhiều điều nó muốn chia sẻ nhưng nó quá tỉnh táo để biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Vì thế, nó sẽ tìm thời điểm thích hợp để kể câu chuyện thú vị này. Nó hứa đấy ^^

October 04, 2010

Dự báo thời tiết



Sắp 1 giờ sáng rùi, sang ngày đầu tiên của một tuần mới rùi đấy.


Ngày hôm nay, buổi sáng, trời sẽ mát nhưng đến 9h là trời sẽ rất nóng. Sáng nay sẽ có nhìu điều bất ngờ đến với mình. Đang chờ một cuộc điện thoại.

Buổi trưa mình sẽ mất tích 1 lúc.

Đến chiều thời tiết có vẻ ổn định hơn những mình vẫn… bị đau tim. Dạo này tim mềnh toàn đập không đúng nhịp của nó thôi. Bọn teen nó gọi đó là loạn nhịp.

Tối đến nếu ko có gì thay đổi mềnh sẽ ra đường để… chụp ảnh (bệnh bây giờ nặng quá roài, chả mún chữa nữa).

Một ngày rồi cũng sẽ trôi nhanh như mọi khi thôi. Nhưng mà, lúc này, đã qua nửa đêm được 1 tiếng rồi, mình chẳng muốn ngủ gì cả, chỉ bởi vì chứng tim to lại hành hạ mình.

Ôi, trái tim mềnh, đến bao giờ nó mới chịu đập đúng nhịp nhỉ??

September 29, 2010

Gọt mã thầy

1.
Mỗi khi buồn người ta thường ngắm hoàng hôn. Hoàng tử Bé nói thế.
Mỗi hoàng hôn vớt đi một nỗi buồn. Mỗi ngày mới mang tới một niềm vui. Nhưng làm sao lấy đi được sự thất vọng. Nhất là khi ta thất vọng với chính cuộc sống của mình. Sự thất vọng, như một con bạch tuộc khổng lồ kéo người ta xuống đáy biển sâu lạnh lẽo. Sâu đến mức người ta không còn thiết đạp chân để ngoi lên thở. Cho dù cái đáy vực sâu ấy, chỉ là cái đi-văng trong phòng khách nhà mình, nơi mình đang nằm để mặc kệ con bạch tuộc nó lôi mình chìm xuống.
Tôi nằm trên cái đi-văng màu mận chín, trong một buổi chiều hè oi ả, nghe Adagietto của Mahler, tự mình đưa đám ma của chính mình trong nghĩa địa san hô dưới đáy đại dương.
2.
Em ngồi sát bên tôi, trên chiếc ghế gỗ bé cũ kỹ của quán cóc trên vỉa hè. Đã qua nửa đêm. Bên kia đường là khu chợ khổng lồ im lìm trong bóng tối. Em thong thả gọt từng củ mã thầy trong khi tôi luyên thuyên những lời vô nghĩa.
Tôi không hiểu tại sao đã gọi điện cho em vào giờ đấy, khi đang rất say. Đây là lần đầu tiên tôi rủ em đi chơi. Câu trả lời của em rất đơn giản và gọn gàng: em cũng chưa ăn gì, anh qua đón em đi.
Cái quán cóc bên hông chợ là nơi tôi hay ghé lại sau mỗi lần đi chơi đêm. Tôi thích bà cụ bán hàng và góc phố này. Từ những đêm đông mưa gió tối tăm ngày xưa, khi khu chợ chưa được cải tạo. Cho tới hôm nay, góc phố sáng rực và náo nhiệt khu ăn đêm.
Những củ mã thầy mát họng. Một cô gái dịu dàng trong quần jeans cũ và áo sơ mi. Một người đàn ông tựa sát bên cô. Hút thuốc rẻ tiền và nói những lời vô nghĩa.
Ở cái góc phố đêm vừa tĩnh lặng vừa náo nhiệt ấy, người ta vô tình bỏ quên nỗi thất vọng dưới tít bể sâu.
Chỉ vài tiếng nữa là trời sáng.

3.
Tôi ngồi đợi cô ngay phía ngoài phòng làm việc. Suốt một tuần nay ngày nào tôi cũng ngồi đây đợi cô. Tôi biết, sáng nào cô cũng đợi tôi đến.
Công ty của cô ở tầng trệt của một căn biệt thự cũ. Cô khéo léo biến cái hàng lang nhỏ phía sau thành một bàn uống cafe nho nhỏ nhìn ra vườn. Cô luôn tự tay pha cafe để tôi uống trong đợi cô loay hoay với đống giấy tờ của mình.
Tôi ngồi uống cafe và nhìn ra khu vườn nhỏ. Suốt một nửa năm nay tôi sống như trong làn sương mù dày đặc. Không một thứ gì có thể đâm xuyên qua màn sương đấy để đến được với tôi. Kể cả những niềm vui nho nhỏ.
Từ trong phòng làm việc, tôi biết, cô đang lặng lẽ nhìn tôi, bằng đôi mắt to trong sáng. Chúng tôi quen nhau đã lâu, qua công việc. Nhưng chỉ một tuần trước đây, khi chỉ có hai người trong phòng, cô bỗng dưng nhìn tôi rất lâu và hỏi: tại sao em không thấy anh cười. Tôi khẽ cười vì bất ngờ. Cô bảo: anh cười hiền lắm, anh biết không. Đâu đó trong đám sương mù xám ngoét, có một cái gì đó đã tan ra.
Tôi và cô hay đi lăng quăng trong cái siêu thị khổng lồ cách công ty cô hai ngã tư. Không mua gì, chỉ ngó nghiêng. Rất khó tả cảm giác đi trong hàng lang dài tấp nập, tựa vai vào một người con gái cao lớn, vừa đi vừa ăn kem, vừa nhìn những người qua lại. Có khi nào người ta cảm được nhau qua bờ vai.
4.
Tôi rất thích những người con gái ăn sầu riêng. Những người con gái mê sầu riêng thường đam mê nhục cảm. Tôi ghét những người phụ nữ quá sạch sẽ. Họ không chịu nổi mùi vị mạnh mẽ của ái tình. Những người con gái ăn sầu riêng, dường như bất cứ lúc nào, cũng có thể quấn vào mình hương vị nồng nàn của ái ân.
5.
Nàng gọi tôi rồi nói ngắn gọn: ga cũ anh nhé.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần trốn được sếp, nàng lại hẹn tôi ở cái khách sạn mà chúng tôi gọi đùa là ga cũ. Lần nào cũng vậy, nàng chỉ có hai tiếng để tự đốt cháy mình trong đam mê.
Chúng tôi quen nhau rất nhanh. Chỉ trong một buổi chiều. Câu đầu tiên nàng thốt lên sau khi tôi làm nàng ngạt thở bằng một nụ hôn dài trong quán cafe: anh làm em gai hết cả lưng, mình đi chỗ khác đi.
Cái chỗ khác ấy, chúng tôi gọi là ga cũ. Chưa bao giờ tôi gặp nàng ở một chỗ nào khác ngoài ga cũ. Chưa bao giờ tôi biết tên thật của nàng. Nàng cũng không hỏi tên tôi. Giữa chúng tôi chỉ là ga cũ và số điện thọai di động.
Bên cạnh chúng tôi là Nằm Nghiêng của Phan Huyền Thư. Mỗi lần thỏa mãn, nàng giữ tôi nằm yên, áp mặt vào khuôn ngực hoa hậu ướt mồ hôi, để nghe nàng đọc thật chậm, những câu thơ của Nằm Nghiêng.
Một lần, khi tôi đang châm thuốc lá, nàng vừa mặc áo vừa lặng lẽ nhìn tôi rồi nói: anh làm hư em rồi.
Từ đó nàng không bao giờ gọi tôi nữa.
6.
Tôi rất thích những người con gái dám uống say. Khi say tất cả chúng ta đều khác. Tự do hơn, trần trụi hơn, khát khao hơn và cũng bớt trần tục hơn. Tôi ghét những người cả cuộc đời lúc nào cũng tỉnh táo. Họ không biết say thú vị thế nào. Tôi thích những người con gái dám uống say. Họ khát khao tự do hơn những kẻ suốt đời tỉnh như sáo.
7.
Cô gọi tôi vào một buổi tối mùa thu. Cô gọi tôi đến gặp cô ở một quán bar ngoài trời. Cô bắt tôi uống tequila. Cô nhảy nhót và hát theo Kid Rock. Cô đâu uống được nhiều đâu mà sao hôm nay uống nhiều như thế. Cô hỏi tôi: anh đã về nhà chưa? Tôi đã bỏ nhà đi một tuần nay. Trước khi đi tôi đã đập nát căn phòng của mình. Tôi không trả lời, chỉ uống tiếp.
Chai tequila hôm đó được trả bằng một trận ẩu đả tơi bời. Cô là người quậy trước còn tôi là người ra can. Đám bảo vệ quán bar tiễn chúng tôi ra cửa. Thằng đội trưởng còn níu tôi lại để bắt tay trong khi ghé sát vào tai tôi nói: may có anh là công an. Tôi cười tỉnh cả rượu. Bước ra phía ngoài, cô đã lấy xe, cởi áo khóac đưa cho tôi mặc. Mình về đi anh.
Suốt quãng đường về cô không nói gì. Chỉ tựa má vào vai tôi. Mãi khi đến gần nhà cô mới vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi nói: anh gọi điện xin lỗi mẹ, rồi về nhà đi.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, ở nhà mình, đầu óc trong suốt, chân tay rời rạc mỗi thứ nằm một nơi, như con mèo Tom bị vỡ ra trên mặt nước. Chai tequila thật là giá trị.
Tôi xuống nhà ăn sáng với mẹ. Lần đầu tiên sau sáu tháng, tôi thấy xung quanh mình không còn sương mù màu xám.
8.
Tôi thích những người con gái lưng cong chân dài. Những người con gái lưng cong trườn mình không mệt mỏi dưới sự đam mê của đàn ông. Những người con gái chân dài sẵn sàng trở mình cưỡi lên trên khoái cảm. Những người con gái vượt lên bên kia của giới hạn. Những người con gái làm đàn ông si mê.
9.
Em lại ngồi bên tôi trên vỉa hè, lần này là một quán cafe trẻ trung và sáng ánh đèn. Đêm mùa hè mát dịu. Em lấy đầu gối đá đá vào chân tôi: anh hết say chưa?
Anh hết say rồi, từ lúc ăn mã thầy và tựa vào chân em duỗi dài trên phố cũ. Tựa vào cơ thể khỏe mạnh của em, dưới bầu trời rộng lớn, anh thấy em dịu dàng thế.
Ở trong quán, Nelly Furtado hát khe khẽ “I’m like a bird. I’ll only fly away. I don’t know where my soul is. I don’t know where my home is”
Em được lắm, em biết không!

Phương Cẩm-Sa

Link: https://5xublog.wordpress.com/2007/11/26/got-ma-thay/#comment-1634

September 27, 2010

The fall of love!




Cô gái bước đi, dòng lệ trào trên khóe mắt, lăn nhẹ xuống đôi má ửng đỏ trong tiết trời se lạnh. Chàng trai chạy theo, kéo cô ấy lại và ôm chặt cô ấy trong vòng tay…


Đoạn phim đặc sệt chất Hàn Quốc ấy làm E nhớ đến A…

A còn nhớ những lần A đến gặp E, E giận dỗi vì A đến muộn ko? E vùng vằng, rùi E còn làm bao nhiu trò điên loạn nữa, thế mà A chỉ cười roài còn trêu E nữa. Cuối cùng thì E cũng phải đành chịu thua vì sự kiên nhẫn của A.

E thích những tối mình gửi webcam cho nhau, chẳng nói gì cả, mình bật những bản nhạc ko lời cho nhau nghe, rùi E ngủ lúc nào ko biết. Thỉnh thoảng E cũng ngắm A ngủ. Nhiều lúc A đặt nhẹ tay trên màn hình, E biết A đang cố gắng để xoa má E đấy! Hâm thế!

Hi, mùa thu đến rùi A ạ. Thời tiết đẹp lắm. E thích những cơn mưa đầu mùa lạnh buốt tay khi E đi xe về nhà. E iu da diết mùi hoa sữa bên nhà hàng xóm mỗi đêm đưa E vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng. E thích ngắm những tia nắng rực rỡ chiếu vào phòng E mỗi sang sớm. Ngày nào E cũng hít thật sâu thứ hương thơm của mùa thu phảng phất trong không khí như thể sợ nó bay mất. Mùa thu Hà Nội thật lãng mạn và đẹp lắm A à. A có nhớ không?...

E thấy A gầy đi. 1 ngày ngủ có mỗi 4 tiếng thì làm sao mà béo được? Cứ thế này thì A sẽ càng ngày càng xấu và E sẽ… chán A nhanh đấy!

Hum nay E viết tặng A 1 entry vì hum nay là ngày 27. Giữ gìn sức khỏe & học tốt A nhé!

September 17, 2010

Ngày thứ nhất

Thế là ngày thứ nhất đã kết thúc. Không nghĩ nó khó khăn và mệt mỏi đến thế.
Tự ru mình bằng thứ âm nhạc lãng mạn.
Tự nghĩ ra thật nhiều việc để làm, để ko phải nghĩ nhiều.
Thôi, chả chua chát làm gì nữa. Chỉ giỏi tự làm khổ mềnh mà thôi.
Mai là có thể sẽ là ngày thứ hai, thứ 3 hay thậm chí là ngày thứ n nào đó... nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Vì mềnh mạnh mẽ và kiên cường hơn mềnh nghĩ! (tự an ủi! ;P )

Have a nice weekend, everyone!

September 16, 2010

Con bé và bánh kem




Con bé con ấy rất thích bánh của cửa hàng đó. Chiều nào đi học về mẹ cũng cho nó ba nghìn đồng để mua bánh ăn trong lúc chờ mẹ nấu cơm. Cả khu phố đông đúc chỉ có mỗi cửa hàng bánh kem đầu phố nên bao giờ cũng rất đông. Lần nào con bé cũng phải xếp hàng dài chờ để đến lượt nó. Chiều nay cũng vậy. Mẹ đi làm về hơi muộn nên mẹ vừa cho tiền là con bé cắm cúi chạy đến cửa hàng đó ngay.


Ôi đông quá! Sao hôm nay đông thế cơ chứ! Cả người lớn lẫn trẻ con xếp thành 3 hàng dài thế kia cơ mà? Bao giờ mới đến lượt nó nhỉ? Nhưng nó thích bánh kem lắm, chiều đi học về lúc nào cũng đói ngấu, mà giờ này mẹ vẫn chưa nấu cơm xong. Thôi, cố chờ vậy – con bé tự nhủ.

10 phút rồi, mãi vẫn chưa đến lượt nó. Con bé cố nghĩ đến lúc nó được ăn chiếc bánh đó. Nó thích loại bánh mà được phủ toàn sô-cô-la thơm phức, ở trên là 1 miếng dâu tây nhỏ xinh. Con bé thấy miếng dâu ấy chua loét nhưng nó vẫn thích ngắm nhìn và ăn miếng dâu đó 1 cách ngon lành.

15 phút, con bé bắt đầu thấy mỏi chân. Đứng đằng trước nó là 1 bà to béo, che hết cả tầm nhìn của nó. Nó cố kiễng chân, ngó nghiêng mãi cũng chẳng nhìn thấy những chiếc bánh nó yêu thích ở đâu trong cái tủ kích sang bóng và đầy sức hút đối với đứa trẻ như nó. Hay là về thôi nhỉ? Mình sẽ mua bim bim vậy – nó đã từng nghĩ như thế và muốn chạy đi. Nhưng ý nghĩ về chiếc bánh ngọt lịm, sô-cô-la tan trong miệng là chân nó không muốn nhúc nhích. Thôi nào, cố lên, còn 1, 2, 3,…, 8 người nữa là đến mình rồi.

Suốt từ đầu năm học đến giờ không ngày nào là con bé không ăn bánh ở đây. Mọi khi con bé không phải chờ lâu lắm vì mẹ thường về sớm và cửa hàng cũng ít khi đông như thế này. Con bé đã từng nghĩ đến việc chạy và chen lên phía trước vì nó bé, thể nào người lớn cũng nhường nó. Nhưng con bé phát hiện ra là hơn nửa sổ người xếp hàng là lũ trẻ trong phố rồi nó nhớ cô và mẹ vẫn dặn không được chen lấn khi xếp hàng. Con bé lại đành nhớ đến chiếc bánh xinh nhỏ xíu trong lòng bàn tay khép chặt đầy nâng niu của nó.

Ôi, cuối cùng thì đã đến lượt mình rồi! Con bé tưởng mình sắp reo ầm lên:

- Cô ơi, cho cháu một cái bánh sô-cô-la này này! – Con bé vui vẻ nói, một tay nó chỉ vào tủ kính.

Rùi nó sững lại. Ôi, những chiếc bánh sô-cô-la quen thuộc đâu rồi?

- Loại đấy hết rồi cháu ạ. Hay cháu ăn loại này nhé, cũng ngon lắm! – Cô bán hàng chỉ tay vào một loại bánh có kem trắng mịn và tặng con bé một nụ cười nhẹ nhàng.

- Không ạ, thôi vậy, cháu chào cô! – Con bé lủi thủi đi về, nó chẳng thích những loại khác. Chờ mãi thế, chả lẽ nó sẽ phải mua một loại bánh khác sao?

Mẹ biết nó buồn và an ủi nó. Mẹ bảo mai mẹ sẽ về sớm và mua cho nó 2 cái bánh ấy liền một lúc. Trong bữa ăn cả bố và mẹ đều kể những câu chuyện vui vẻ.

Nhưng con bé vẫn buồn đến tận khi đi ngủ. Nằm trên giường, nó nghĩ đến chiếc bánh. Không, không hẳn là vì chiếc bánh tuyệt vời ấy. Có lẽ đối với tâm hồn thơ ngây của con bé thì nó vẫn không thể hiểu tại sao nó đã kiên nhẫn xếp hàng chờ ngoan ngoãn như thế, mất bao lâu, chân nó mỏi ơi là mỏi, vậy tại sao nó không có được chiếc bánh ấy?

September 13, 2010

Buồn thu!



Ấp úng không ra được nửa lời

Tình thu bi thiết lắm thu ơi!

Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt

Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi



Nằm gắng đã không thành mộng được

Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi

Ngàn trùng sương tỏa, cây e lạnh

Chỉ có thông kia chịu với trời.

September 10, 2010

Empty!


Buồn!


Mọi thứ đảo lộn cả!


Chả lẽ con người không thấy mệt mỏi khi cứ lừa dối nhau sao?


Sẽ không nói, không làm, không hy vọng một điều gì nữa...

September 03, 2010

SHMILY


Cuối cùng thì A đã đi…


Mùa thu Hà Nội chưa bao giờ buồn đến thế…

Anh còn nhớ A đã tỏ tình với E như thế nào ko? 2h sáng, A gọi cho E và nói (trước khi nói, A bắt E chờ máy để A đi… uống nước! hic): “Chắc ấy cũng biết tớ thích ấy và tớ cũng biết ấy cũng thế!” (???) Quả thực là chưa bao giờ E shock đến thế! Gọi điện thoại tỏ tình đã là choáng roài, lại nói cái kiểu… phủ đầu như thế! Hic! Nhưng hồi ấy mình còn trẻ, vụng về và ngốc nghếch, E là mối tình đầu của A nên A chưa bao giờ biết phải tỏ tình như thế nào. A cũng là mối tình đầu của E (ko tính mấy cơn say nắng vớ vỉn nhớ!) nên E cũng không biết phải chấp nhận hay thậm chí là từ chối một lời tỏ tình thế nào nữa. Lúc ấy mình mới là cô cậu sinh viên năm thứ nhất.

Yêu nhau gần 1 năm A mới dám kiss E. Mãi sau đó mình mới gọi nhau là anh em thay cho “ấy - tớ”. E được hưởng trọn vẹn thứ tình yêu trong sáng và chân thành của một cậu sinh viên… Anh còn nhớ những đêm mình buôn điện thoại đến 3, 4 giờ sáng ko? Ngày nào cũng thế (cho đến khi mẹ A phát điên vì cái hóa đơn điện thoại - lol). Chẳng hiểu sao lúc đó mình có nhiều chuyện để nói đến vậy?

Anh còn nhớ những buổi tối A đến đón E đi dạo quanh Hà Nội ko? Những đêm mùa hè đầy sao… Những đêm mùa thu đắm mình trong hương hoa sữa… Những đêm mùa đông lạnh căm E giấu tay mình trong túi áo khoác của A, cứ bắt A phải lái xe 1 tay thôi… Những tối xuân mưa phùn rơi rơi… Lần đầu tiên A nói A iu E là lúc đó E đang ngồi sau xe A, trời mưa và E chui vào áo mưa sau lưng A. Hì, hồi xưa khi mới iu A, E phát điên lên được ý! Ko phải phát điên lên vì iu A, mà phát điên lên vì A ko hề giống trong trí tưởng tượng của E.

E luôn thích kiểu tình cảm mãnh liệt, có thể đốt cháy mọi thứ. E iu A, lúc nào E cũng nghĩ đến A. Lúc nào cũng nhớ A, lúc nào cũng đòi gặp A. Còn A thì cứ bình thản như không ấy. Dù mới iu hay iu nhau đã lâu, A chỉ đến gặp E một tuần một lần. Cứ đều đều như thế. Dù E có điên loạn và khóc lóc thì A vẫn thế. A cũng chẳng lãng mạn theo kiểu sến như gọi tên E thật to hay nhắn những tin nhắn sướt mướt. Để được nghe câu “A iu E” thì E phải chờ đợi và A cũng chẳng hào phóng nói nó.

A thế đấy! Cứ bình thản và từ từ… Nhưng đấy liệu có phải là lý do mình iu nhau được 6 năm rồi ko A? hì, nghĩ về con số 6 ấy, chính E cũng giật mình. A còn nhớ hồi mình iu A nhau ko? A bảo E chỉ cần đợi A 5 năm thôi. 5 năm là đủ rồi, A sẽ ko bắt E đợi nữa. Thế mà đã 6 năm rồi. Và E vẫn sẽ... tiếp tục đợi cho đến khi A về với E!

E đợi vì A xứng đáng với điều đó hơn ai hết. Làm gì có người đàn ông nào đưa E đi khắp các cửa hàng suốt mấy giờ đồng hồ hầu như hàng tuần chỉ để thỏa mãn tính thích mua sắm, ngắm nhìn của E chứ? Có người đàn ông nào phải nén lòng để nghe E kể về những cơn say nắng dở hơi của E rồi cho E những lời khuyên như một người bạn thực sự? Mỗi khi E đau khổ vì chuyện tình cảm, A lại ở bên E. A biết E là con bé đa cảm, nhạy cảm, tình yêu đối với E là một cái gì đó rất rộng lớn. A cũng biết tình cảm A dành cho E ko bao giờ là đủ… vì E tham lam và ngốc nghếch.

A còn nhớ có một tối nào đó, E gọi điện cho A muộn và bật khóc, A biết lý do E khóc ko phải là vì A, vì một người khác. Nhưng A vẫn lắng nghe E, thương E và thấy E thật tội nghiệp. Ôi, có ai đó trong đám bạn của E nói A ngốc quá, nhưng có lẽ người ngốc chính là E anh à…

E nhớ A quá! Tối qua sau khi đi lo toan mọi việc xong, A còn đưa E đi ăn đồ nướng bằng được, chỉ vì E thích. Nghĩ lại, E thấy mình được chiều quá nên đâm hư rồi.

Đưa A ra sân bay, E những tưởng mình sẽ bật khóc vì chưa bao giờ E xa A lâu và cũng xa đến thế. Nhưng cuối cùng E cứ phải nén lại bởi vì… mọi người nhà A chỉ rơm rớm nước mắt thôi chứ chẳng ai khóc cả nên E mà khóc thì thể nào cũng bị mang tiếng… chơi trội (hic!) Thế là E đành ngậm ngùi về nhà, chờ đến tối mới khóa mình trong phòng khóc cho… sướng! Hì!

Mùa thu đến rồi A nhỉ? E sẽ gửi ít hương hoa sữa qua email cho A nhé…







Hehe

Hehe

A tưởng E nghĩ thế thật sao? Sẽ sướt mướt và sến như thế à?
Hì, còn lâu nhé! Đưa A ra sân bay E ko khóc vì… E vui lắm vì E sẽ được… tự do (haha). E sẽ đi chơi (mà ko bị bắt về nhà thay đồ vì ăn mặc sexy quá). Hà hà.
A sang đó nhớ phải học hành ngoan ngoãn, phải sinh hoạt, giờ giấc nghiêm chỉnh ko là E… bỏ A đấy! Sợ hông?
Send you a… thousand of KISS! ;P

August 09, 2010

A gift for you!!

Dạo này bận quá nên mềnh chẳng có thời gian để vít blog và còm cho cả nhà, thỉnh thoảng chui vào nhà mọi người đọc như ăn cướp ấy rùi lại phải out! Lỗi này là lỗi thiếu kinh nghiệm trong việc quản lý thời gian và deal with stuff.
Mềnh xin tặng bài hát này cho những ai có 1 ngày thứ 2 nhiều việc đầy mệt mỏi, như 1 ai đó (thương lắm), và cũng để cả nhà "xin đừng quên E!" (hic!)
Mình nghe bài này nhiều lần rùi nhưng chưa bao giờ nghe nó được biểu diễn trên đàn Violon, da diết, sâu sắc và đầy tâm trạng khiến mình cứ muốn nghe mãi ko dừng.
Enjoy yourself!

July 30, 2010

Chúc mừng sinh nhật!

Vì hôm nay là SN của một nhân vật rất đặc biệt nên mềnh sẽ ko nói rề, để cả nhà tự đoán nhé!

July 24, 2010

Lặng lẽ một góc nhỏ



Trời trở nên mát mẻ. Một vài giọt nắng nhỏ nhoi nhảy nhót bên khung cửa sổ bằng kính trong suốt. Từ chiếc điều hòa cũ kỹ vang lên tiếng rè rè khô khốc hòa lẫn với tiếng piano mượt mà trong chiếc loa cũ bên góc tường. Quán cà phê lặng lẽ trong ánh đèn vàng ấm áp.
Mình tựa lưng vào tường, để cho tia nắng lướt nhẹ qua mặt. Người bạn của mình thu hẳn vào trong góc, đôi khi mình không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng mình biết anh ấy đang nghĩ gì.
Hai anh em, hai người bạn. Một buổi chiều nhẹ nhàng.
Anh hỏi tại sao chiều nay mình rỗi rãi như thế, mình nhìn anh thật lâu: “E bị stress anh ạ!”
- Ôi giời, nhìn cái mặt cứ nhơn nhơn lên như thế mà bảo xì trét à? Cô trêu A hử??
- Hì. Lâu lắm rồi E mới để cho lòng mình nhẹ nhàng như thế này. Kệ A ạ, ngồi với A thế này, E bỏ mọi thứ ở phía sau rồi A à....
- Em ý, còn lâu mới lấy được chồng! Hà hà (gã cười khoái chí!)
Mình với anh ấy làm việc với nhau trong Đài, hai anh em suốt ngày cãi nhau, thế mà làm việc với nhau hợp kinh khủng, có thể vì anh ấy khác mình. Anh ấy sống theo chiều hướng khép kín, làm việc cần mẫn, suốt ngày chỉ lo lắng cho gia đình. Còn mình, thích giao lưu, hướng ngoại, dạo này lười nhác (nguyên nhân chính là vấn đề tâm lý! hì) và chưa thích lập gia đình! Mình với anh ấy đối lập nhau, nhưng khoảng thời gian mình làm việc với anh ấy là những kỷ niệm vô giá đối với mình.
Nhớ ngày đi quay đầu tiên khi mình còn là cô sinh viên thực tập, anh ấy đã đi cùng, hướng dẫn và dựng băng cho mình. Đến khi phát sóng, tên mình lù lù trên tên phóng sự, ngại không để đâu cho hết.
Nhớ chuyên mục văn hóa mình với anh nghĩ ra, cùng nhau làm việc những số đầu tiên, được chú Hoàng chỉ bảo rất tận tình.
Nhớ A ấy ở lại với mình gần 2 giờ sáng để bảo mình capture và dựng băng, lúc gần xong, A để mình ở lại một mình và nói phải về với vợ con thui! (hì hì, E biết A thương vợ iu con mà)
Nhớ những lo lắng, toan tính của anh ấy cho cuộc sống, anh mâu thuẫn giữa khát vọng và cuộc sống hiện thực...
Nhớ ánh mắt A nhìn mình đầy tình thương và lòng trắc ẩn cho 1 con bé khờ dại, ngốc nghếch cứ luôn nghĩ mình khôn ngoan.
Từng nốt nhạc chậm chạm được nhả ra từ chiếc loa nhỏ bé. Anh an ủi mình: “Em xinh tươi, điệu đà như thế mà ko có zai bám thì phí nhỉ?” (khà khà)
- Anh ơi, đôi lúc E bỗng nghĩ tình yêu là không có thật A ạ! (câu này là lấy của sếp mình)
- Haha! Cái cô bé này... Đợi A nhé, khi nào A 50 tuổi, A sẽ bồ bịch, à, mà lúc đấy cô già roài, xấu xí rồi, mà A đã bồ bịch là chỉ đi với ẻm trẻ trung chân dài thôi!
- Ôi, A cứ nói thế đi, dù A có tiền, có gái theo thì E cũng tin A ko thể bồ bịch được đâu! Có những người không thể làm được 1 số việc...
- Cô cứ chờ đấy!
Hai anh em nhìn nhau. Mình thích những phút giây như thế này. Những câu chuyện không đầu không cuối. Những nụ cười chẳng biết tại sao lại buồn như thế. Anh ấy và mình, sao lại tồn tại thứ tình bạn kỳ lạ và dễ chịu đến thế?



July 13, 2010

Anh ngày ấy…


Anh ngày ấy làm trái tim em tan chảy, chẳng bao giờ làm E buồn như thế đâu. Anh ngày ấy nhìn em ngọt ngào thế, mà bây giờ ánh mắt ấy xa xăm...

Anh ngày ấy nhắn tin E mỗi đêm, lúc nào cũng nói yêu E hơn tất cả, để bây giờ A nhìn cô ấy, như cái nhìn anh đã từng nhìn em.

Anh ngày ấy luôn chờ đợi E, để được nắm tay E kéo lại, vòng tay A rộng như hạnh phúc E tưởng tượng - thứ hạnh phúc chẳng biết có thật không?

Anh ngày ấy, mỗi khi E hờn dỗi, sẽ hôn E nhẹ nhàng như bài hát anh vẫn hát cho E nghe. Còn lúc này khi E hờn dỗi, A có còn dùng cách ấy nữa không?

Anh ngày ấy thuộc bài thơ E tặng, mắt tròn xoe nhìn A đọc từng câu, bài thơ ấy E chỉ thuộc dang dở, nên A quên, có lẽ - E cũng quên rồi…

Anh ngày ấy run rẩy khi lần đầu mình cãi nhau: A hồi hộp, A theo E từng bước - Những điều A nói, chẳng biết A có nhớ - Nhưng E cố quên, sao chẳng được – đành thôi!

Anh ngày ấy luôn muốn E ở bên, quấn quýt yêu thương, nâng niu từng phút, cuộc sống bộn bề khiến trái tim A chật hẹp, nên ko đủ chỗ chứa cho E.

Anh ngày ấy – bây giờ chẳng hiểu được nên mưa đầu mùa cứ nặng mãi trên mi, E vẫn thế, vẫn trẻ con và bướng bỉnh, để A càng thêm gánh nặng một bên vai.

Em ngày ấy – bây giờ phải học cách trưởng thành, để không chỉ yêu thương mà còn cả níu giữ, nhưng lúc này giữa dòng người hổi hả, E dừng lại - để nắng trượt khỏi vai…

July 09, 2010

Nhật ký ngày thứ Sáu


Cai nghiện đúng là ko đơn giản, nhất là với 1 đứa nghiện nặng như mình. Hì, dạo này mình đang cai trà sữa. Khổ thật đấy, nhìu khi vật điên đảo ko thể tập trung làm được việc gì. Nhìu khi nhớ lắm, thèm lắm nhưng mà vẫn cố phải kiềm chế, tự nói với mình rằng thứ đó ko tốt cho sức khỏe. Mà khổ nhất là ở đâu cũng có hàng trà sữa, cứ như là “trà sữa ở quanh ta” ý. Hic. Chắc chỉ vật thế này 1 thời gian thôi, chắc sẽ hết cái cảm giác này nhanh thôi. Mong là như thế!!

May mà mình đã có 1 buổi tối thú vị bên những người bạn thú vị và chân thành (nên cũng đỡ vật hơn – hì). Muốn nói về buổi tối này lắm ý, muốn khoe về nhân vật chính hay hay lắm ý, nhưng mà chả được. Hic. Thôi, đành đi ngủ vậy, cho đỡ vật và cho đỡ muốn khoe! ;P

July 08, 2010

Nhật ký ngày thứ Năm


Trong entry trước, vì chị Titi khuyên mềnh là nên dành thời gian để làm việc và vui chơi (nhảy múa), ko nên nghĩ linh tinh nữa nên hum nay mềnh sẽ ko viết gì cả!
Mình viết vài dòng thế này chỉ để thông báo mềnh... ko viết gì cả!
Hì, mềnh bị hâm roài! ;P

Nhật ký ngày thứ Tư





Sáng vừa đến cty đã bị ăn vài cái cốc và vài lời trách cứ – thật là 1 khởi đầu hoàn hảo cho 1 ngày mới! Hic! Dù sao thì ngày hôm nay cũng trôi đi nhanh chóng. Công việc vẫn chất đống. Chẳng có gì đặc biệt ngoài việc cuối giờ làm, mấy con vịt tám với nhau vì buổi trưa mình bị... bắt nạt! (hà hà)

Hôm nay mềnh phải hoãn gặp David vì nhà mình định ra nhà hàng ăn uống chào đón người thân từ bên Đức về. Mình (đau khổ) nhắn tin cho Dave. May mà Dave hiểu và không giận, hẹn lại tối thứ 7. Mình ung dung chuẩn bị đi ra nhà hàng thì nghe được tin là lại hoãn. Ôi, chắc sáng nay mình ra ngõ gặp... zai roài (chả hỉu sao mình cứ gặp zai là đen – đấy có thể là vì mình hay dại zai nên mới thế! ;))

Tối – những tin nhắn gượng gạo và không liền mạch vẫn được nhắn đi nhắn lại. Chẳng có ý nghĩa gì hết ngoài việc đó là thói quen. Cuộc sống thật công bằng, ko ai có tất cả và cũng chẳng ai mất tất cả. Chính vì thế mà mình cũng hiểu và chấp nhận thôi...

Tối vừa mò lên mạng thì mất điện, gần 1 tiếng đồng hồ sống trong bóng tối và nóng bức. Mềnh mở cửa sổ để đón ít gió trời thì đón luôn cả 1 bầy côn trùng đủ loại bay vù vù vào nhà. Bị chúng tổng tấn công đến không chịu nổi nữa, mình gọi zai đến bắt đưa mình ra ngoài đường. 11h5’đêm, zai đến. Vừa leo lên xe zai thì lại có điện. Điên đảo luôn!

2 đứa vẫn phóng ra đường đón gió rùi đi uống trà sữa. Dạo này mềnh nghiện trà sữa chân châu. 1 ngày ko uống thì vật lắm nên cứ gặp mềnh là zai phải “dỗ” bằng thứ nước uống (mà bị cho là độc hại) ấy. Bật cười vì nhìu khi người ta thật dễ nghiện những thứ chưa chắc đã tốt, thậm chí là gây hại. Biết thế nhưng một lúc nào đó, người ta vẫn cần đến những thứ như thế để giúp họ quên đi những điều muốn quên, hay để tự ru ngủ mình, làm dịu điều gì đó đang sôi sục. Hì, dạo này mềnh tâm trạng quá. Đây có thể do lỗi của Huyền, con bạn mình. Nó bảo mình khác ngày xưa rùi, mình tinh tế nhưng không sâu sắc. Nó nói đúng cái khoản ko sâu sắc thật, vì hơn 1 năm nay rùi, mình không hay ngồi suy tư. Mình tránh những lúc một mình, tránh nghĩ quá nhìu về một việc, bởi có những điều nghĩ nhìu quá sẽ khiến mình khó thở lắm. Đa cảm và nhạy cảm quá chỉ khiến mềnh khổ thoai! Để ko khổ nên mình quyết định sẽ sống hời hợt đi 1 tí (thì lại gặp ngay cái khổ khác: khổ vì bị chê là ko sâu sắc! – Ôi đúng đời là bể khổ roài, chả tránh đi đâu được!)

Lúc zai nhà mình vào mua trà sữa cho mình, mình bỗng nghĩ, tháng sau zai đi học rùi, những lúc như thế này ai ở bên cạnh mình nhỉ? Ai nửa đêm còn phóng xe đến mình để thỏa mãn cái sự điên rồ của mình? Ai sẵn sàng nghe mình kể về những cơn say nắng (như cơm bữa) của mình mà không hề tỏ ra khó chịu? Ai hàng tuần phải đưa mình đi ngắm nghía (chỉ dám ngắm nghía cho đỡ thèm) các cửa hàng hằng tiếng đồng hồ mà chẳng hề kêu 1 lời? Ai hằng ngày phải chịu đựng những cơn mưa nắng bất thường của mình? Ai sẽ nhảy xe bus đến đón mình ở sân bay mỗi khi mình đi công tác về để rùi khi đến muộn, bị mình mắng te tua – hì! Ai nhỉ? Có ai được như zai nhà mình không nhỉ? Nếu có thì mình phải đi vợt luôn đây, chứ zai mà đi học thì chắc mình chít quá! Hì!

Thui, mình đi ngủ thôi, ko mai lỡ mà đi làm muộn là thể nào giông bão cũng ập đến! Sợ lém, dạo này đang cố sống chan hòa, ko bon chen nữa (giả vở đấy)! Hì! Chúc cả ngủ ngon (mặc dù giờ này chắc cả nhà đã ngủ được một giấc dài và chuẩn bị dậy xem bóng đã roài!)

See ya!!

July 06, 2010

Nhật ký ngày thứ Ba



Mọi người về hết rùi. Lúc đầu mình định về cùng mọi người nhưng chẳng hiểu sao lại quay lại văn phòng. Ngày hôm nay thật nhìu chuyện. Mình gọi ngày hôm nay là ngày của màu sắc.
Màu vàng: là màu của chiếc váy mình mặc. Màu nắng, thứ nắng gay gắt ngay từ lúc nó xuất hiện. Ngột ngạt và nóng bức. Chắc điều này ảnh hưởng ko ít đến nhìu người, trong đó có mình.
Màu xanh da trời: Trời vẫn trong vắt như ngày hôm qua. Sáng nay mình đã ngồi tâm sự, chuyện trò với những người thân iu của mình trong cty. Nhận ra được nhìu điều thật sâu sắc.
Màu đỏ: Công việc bận rộn, cả ngày cứ luôn chân luôn tay. Mình thích những lúc bận rộn với công việc như thế: để tìm thấy sự say mê và để ko phải nghĩ gì khác nữa.
Màu tím: là màu của chiếc khăn lụa, quà từ Campuchia Helen mang đến tặng mình. Mình đã nói chuyện với Helen 1 lúc lâu. Helen ko hài lòng lắm nhưng mình chẳng làm khác được. Trước khi về, mình tặng Helen 2 voucher ở 1 quán ăn Ý mà mình thích. Dù gì thì đã có lúc mình nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự tâm huyết với tạp chí. Và có lẽ mình sẽ khó tìm được 1 người bạn nào thú vị như thế.
Màu hồng: gặp 1 người thật bất ngờ, mình thấy vui khi nhìn thấy chị ấy. Mong được gặp chị ấy nhìu hơn nữa.
Màu nâu: Một người thân của mình đang buồn. Mình biết nhưng chẳng thể giúp được gì. Áy náy lắm. (Nhưng em à, chị mong E hiểu tại sao chị làm thế. Còn nếu E ko hiểu được thì cứ trách chị đi cho nhẹ lòng!)
Màu xám: Trước khi ra về, 1 chị đồng nghiệp bảo mình là hình như trời đang có mưa giông đấy! Nếu đúng thế thật thì ngày thứ Ba của mình ko thể thiếu màu này được rồi. Còn nếu ko đúng như thế thì... chắc mưa giông vẫn kéo đến thôi, nó đang quanh quẩn ở đâu đấy và cứ bám riết lấy mình. Hì, mưa giông ư? Bám mình thì được gì chứ? Vì mình đã bị ướt sẵn rồi, ướt thêm 1 tí có sao đâu?
Màu đen: Broken heart! Màu của sự tan vỡ. Mình chưa bao h nghĩ tan vỡ lại nhẹ nhàng đến thế. Nhẹ nhàng đến mức day dứt!
Biết thể nào cũng có lúc như thế, nhưng sao khi đối mặt với nó, mình vẫn thấy thật tồi tệ. Vẫn cảm thấy từng vết nứt, vết rạn cứ ngày một sâu hơn. Vẫn cố gắng để làm nó liền lại, nhưng mình bất lực rồi. Mình cứ đứng đó nhìn nó vỡ toác ra, cứ mặc kệ thôi…
Vậy mà vẫn cứ phải thế.
Có gì đâu, dễ thôi! Chỉ cần mình ko nghĩ nữa, là mọi thứ đó sẽ biến mất!

July 05, 2010

Nhật ký ngày thứ Hai



Sáng mở mắt đã thấy tin nhắn chúc 1 ngày tốt lành, mỉm cười ko phải vì lời chúc, mà vì mình biết người đó nhắn tin để gọi mình dậy. Chu đáo thế? Hì! Dù sao thì sáng sớm vẫn có người nghĩ đến mình. Mình còn cần gì hơn nữa?
Trời xanh trong vắt. Nắng rực rỡ và kiêu hãnh quá mức cần thiết! Mình nheo mắt khi vừa đi ra khỏi cái ngõ chật hẹp quen thuộc. Bất chợt mình ngoái lại nhìn. Ngõ nhà mình nhỏ thật. Càng ngày hình như nó càng nhỏ. Mình vẫn nhớ hồi mới iu zai nhà mình, cái ngõ ấy đã chứng kiến bao nhiu sự kiện. Những cái nắm tay quyến luyến, lời nói thì thầm, nụ hôn vội vàng… Một quãng thời gian thật dài đã qua rùi nhỉ??
Trưa đi ăn về, mình chẳng ngủ như mọi khi, ngồi nghe nhạc “sến” rùi viết blog (tự nhiên hôm nay lại thay đổi gu nghe nhạc cơ đấy). David nhắn tin rủ tối thứ 4 gặp nhau làm mình phấn chấn hẳn lên. Mình với David quen nhau trong 1 buổi tiệc, gặp nhau vài lần nhưng nói chuyện hợp lắm. Mình nhớ lần gặp Dave lần thứ 2 ở Highland, đúng lúc quán đó đang có sự kiện nhạc trống ầm ĩ, thế mà 2 đứa cứ thì thầm nói chuyện như quen lâu lắm rùi. Dave hứa sẽ đưa mình đến những nơi thật cool. Điều đặc biệt là Dave vừa mới đến HN được 3 tháng thui, còn mình thì đã sống ở HN 25 năm roài. Ngượng thế cơ chứ. Hôm đầu nói chuyện, Dave cứ nhìn mình mà cười sằng sặc thôi. Hic!
Cuộc sống tràn đầy những bất ngờ. Mà đặc biệt là những điều bất ngờ luôn ưu ái mình. Trong những điều bất ngờ ấy, có những điều thật vui, có những điều chẳng vui là mấy mà trái khoáy là người ta luôn khắc sâu những kỷ niệm ko vui nhiều hơn là vui. Nhưng mình vẫn sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ ấy vì nhờ những điều như thế, mình thấy cuộc sống thật thú vị. Tận hưởng nốt ngày thứ 2 đầy cảm xúc đi nhé!

June 30, 2010

Ôi mình sai roài!!


Hum nay bị sếp mắng. Dạo này mềnh hay bị sếp mắng. Tính mềnh bướng nên nhìu khi cứ hay cãi vớ cãi vỉn. Cãi xong roài nghĩ lại thấy ân hận quá.

Dạo này tinh thần ko được tốt kéo theo cả công việc. Mình bị mắng là đúng roài mà.

Nhớ… hồi xưa khi mới ra trường, bừng bừng khí thế, chỉ cần có việc để làm thui là cũng hạnh phúc lắm rùi. Một mình mình tự xin vào Đài, đi thực tập và làm việc. Cũng tự mình nghỉ. Tự mình đi tìm việc. Tự mình chọn lựa, quyết định.

Sau hơn một năm, giờ mình giữ liền 2 chức “Trưởng” trong công ty, thế mà vẫn mải chơi, nhìu khi vô trách nhiệm và thiếu nghiêm túc. Nghĩ lại tự mình thấy thất vọng quá.

Đúng là những mơ ước, khát khao của mình ngày xưa ko còn nữa, tự nhiên nó biến mất. Mình bỗng ko tìm thấy sự nhiệt huyết, lòng quyết tâm trong công việc nữa. May mà tỉnh ra lúc còn chưa muộn. Hic.

Thôi, sốc lại tinh thần thoai (đập đầu vào gối cho tỉnh ra)! Đây sẽ là 1 vài việc mình sẽ làm này (phải ghi ra để nhớ, và để tự gây áp lực cho bản thân nữa! hic!)

- Từ ngày mai sẽ đi làm sớm, ko được đi làm muộn nữa

- Cố gắng ko được cãi sếp (nếu bức xúc quá thì phải đếm từ 1-10 xong mới đc cãi!)

- Phải tập trung hết vào cv, ko được nghĩ linh tinh

- Tuần sau bắt đầu sản xuất Bản tin Đầu tư, ko được chậm trễ nữa

- Quyết tâm làm xong dự toán cho cuốn sách nhỏ (hic, mềnh làm mãi mới được có 2 trang, huhu)

- Phải người lớn lên, ko được trẻ con nữa (người lớn tức là phải sống thật lý trí, ko được làm theo cảm tính, dù có hâm, dở hơi, điên loạn như thế nào thì cũng phải control được mọi việc, và trên hết là phải suy nghĩ tích cực)

Oài, viết ra sao mềnh thấy thoải mái quớ!! Cố gắng thật nhìu Nga nhé!!

June 19, 2010

Sài Gòn ký 2




Đêm tiếp theo: đi ăn tối với Helen và Ms.Yến rùi đi massage. Phát hiện ra 1 chỗ massage hơi đắt 1 chút nhưng chỗ đó thật tuyệt. Mình thấy như đang bước vào 1 thế giới khác hẳn. Mơ màng, thư giãn và dễ chịu vô cùng. Sau đó mình và Helen vào 1 bar, uống 1 chút rùi về. Mất điện, mình và Helen ngồi trong ánh nến, ngắm nhìn Sài Gòn về đêm. Mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc tuyệt vời này.

Đêm tiếp nữa: 1 anh bạn đánh xe đến đón mình và chị đồng nghiệp đi ăn hải sản rùi đến 1 bar so COOL. Chị đồng nghiệp về trước, 3 anh em ngồi lại uống hết 1 chai Macallan. Vừa xem bóng đá trên màn hình lớn, vừa đung đưa theo điệu nhạc sống, các singers ở đây vừa xinh vừa hot lắm, nhìn cứ như hot girl ý nhưng điều đặc biệt là họ hát hay vô cùng. Thỉnh thoảng mọi người trong bar nhún nhảy theo điệu nhạc, thỉnh thoảng họ lại hò reo vì đội bóng họ cổ vũ vừa ghi bàn. Còn mình, mình thì thấy thật hạnh phúc. Anh bạn mình hét lên: “Nga ơi, E là nam châm đó!” tiếng anh ấy lẫn với tiếng trống, hòa vào tiếng cô ca sỹ đang hát đầy nhiệt huyết. Mình mỉm cười…

Lái xe đưa mình về nhà, anh bạn xuống mở cửa xe cho mình, hẹn khi ra HN, 2 anh em sẽ gặp nhau. Chắc chắn thế rùi… Nhìn các anh ý nói chuyện với nhau trong 1 quán bar ồn ào như thế, mình vẫn thấy ở họ những tình cảm chân thành dành cho nhau. Họ gửi cho nhau những lời khen, sự trân trọng, mình thật may mắn khi có những người bạn như thế ở bên cạnh. Vui lắm ý, Sài Gòn thân iu ạ!

Vừa bước vào phòng khách sạn, anh bạn ấy đã gọi điện cho mình, chúc mình ngủ ngon. Uh, phải ngủ ngon chứ! Mặc dù có biết bao nhiêu điều ở phía trước đang chờ đợi mình, trong đó có cả những khó khăn, vất vả, trở ngại nhưng mình cứ tự dừng lại ở đây 1 lúc đã, để sống trọn những thời khắc được là chính mình, được hạnh phúc như thế này!

June 17, 2010

SG ký!


Một buổi tối kết thúc vào lúc gần 3h sáng.
Tây tây nhưng vui lắm, chẳng mệt tí nào cả!
Bắt đầu buổi tối ở Le Pub lúc 9 rưỡi. Le Pub ồn ào và náo nhiệt. Vừa vào Helen đã gọi một thứ nước uống kỳ lạ mà có 2 cốc, cốc rượu nhỏ nằm trong cốc fanta to hơn, rồi phải uống cạn ly đó 100%, ko được dừng lại cho đến hết! Cổ họng cháy rát vì rượu nhưng vị của nó thì thật tuyệt. Quên mất tên loại nước uống đó rồi, mai sẽ hỏi lại Helen vì chắc chắn mình sẽ quay trở lại nơi đó.
Rồi Tram, Cookies và Jerry tới. Cả nhóm rủ nhau đi hút sisha. Bar tiếp theo thật cool, trừ phần nhạc. Helen thì gọi nhạc đó thật emotion, còn cả nhóm thì phát điên với thứ nhạc nửa mùa đó. Sisha vị táo – vị mình thích. Anh Trầm bảo vị rose và mint cũng tuyệt, mình ko bít vì từ trước đến h chỉ dùng vị táo thôi. Ko thể học được cách rít một hơi dài như anh ý. Mình chịu! A ý dọa mình hút sisha có thể get high được nếu hút những hơi dài và sâu làm mình sợ chả dám làm thế. Nghe A ý kể về các chuyến du lịch mà mình thèm, đặc biệt là chuyến đi Mỹ. Mình cứ đành hứa xuông với lòng mình, để tự an ủi bản thân vậy. Trùng hợp lắm, cocktail mình gọi cũng có tên là Around the world. Anh Trầm nói phải thử hết cả ly ấy mới biết rõ được vị của nó!
Cả lũ kéo nhau ra “Q bar” để uống. 1 trải nghiệm thật thú vị. Ngồi trên cỏ, Helen huyên thuyên bao nhiêu gossip, Cookies kể về 2 mối tình của cô ấy. Mình chẳng có gì để nói vì chuyện của mình chẳng thú vị bằng họ, mà những chuyện thú vị của mình thì lại chẳng kể đc (lol)! Tây tây vì rượu vang, vì votka pha nước tăng lực, mình và mọi người dường như chẳng cần biết mọi thứ xung quanh nữa. Chưa bao h mình nghe Helen nói thật lòng đến thế, cởi mở đến thế. Mình hiểu được quá nhiều điều chỉ trong 1 đêm.
Cả bọn hẹn nhau vào tối CN, ở 1 bar có DJ để nhảy nhót. Vì hôm nay chưa ai nhảy nhót cả (trừ Helen múa thôi - haha).
Nhớ Jerry bắt mình hứa nếu A ấy ra HN, mình sẽ đưa A ấy đi bar. Mọi người cười nhạo để trêu A ấy. Mình bảo nếu A ấy có biết rõ từng bar ở HN thì mình vẫn đưa A ấy đi để chữa thẹn cho A ấy. CN A ấy ko join cùng mọi người vì phải đi Thái. Thật tiếc, vì A ấy nói TA hay tuyệt vời, vì A ấy là người New York, vì A ấy đi xe máy thật cừ, vì A ấy có nụ cười thật đẹp và lúc nào cũng cười với mình. A ấy là người nước ngoài đầu tiên mình quen ở Le Pub (trừ Helen nhá).
Nhớ Trầm vui tính, chân thành và dễ chịu. 1 “gã” ko vừa đâu nhé! Gã chỉ muốn mọi người nhớ đến Tram’s house thôi vì gã làm bất động sản (hè hè)! Gã hỏi mình có đi tiếp tối mai ko? Mình trả lời... (hì hì)
Nhớ Helen nhắn tin cho mình, bắt mình phải báo cáo xem đã về đến KS chưa, làm mình vui ơi là vui, mặc dù con nhỏ đó say bí tỉ ý! Chắc mình phải lo cho nó thì đúng hơn. Nó bảo nếu mình ko làm Path nữa thì nó ko biết làm bạn với ai. Mình bảo nó xạo quá (bằng tiếng Việt), thế là nó cười ầm lên. Hôm nay cô nàng mặc 1 chiếc váy sexy hết cỡ ạ! Helen thích kiểu đầu mới của mình. Hà hà!
Thôi, bùn ngủ quá, mình ngủ thôi, mai hẹn nhiều khách cùng 1 lúc quá! Ngày mai ý, có 1 vài điều đặc biệt lắm...

June 14, 2010

Ơ lạ nhỉ??


Mình có tóc mới (nhìu người chê già dưng mà mình vẫn... sướng!!)
Mình có máy tính mới (phải chật vật, vất vả lém mới mua được nó nhưng mình thật tự hào về mình quá xá vì lần đầu tiên trong đời, mình tự mua cho mình 1 thứ có giá trị như thế!!)
Zai của mình chuẩn bị đi du học (mơ ước bao nhiu năm giời của chàng! - mình sắp được tự do roài keke)
Mình đã gặp và nói chuyện với vài đối tác và họ có response rất tốt với Bản tin Đầu tư
Mình lại chuẩn bị đi công tác nữa...
Mọi chuyện có vẻ ko tồi chút nào, đáng ra mình phải vui chứ nhỉ?
Uh thì mình vẫn vui mà, nhưng sao tự nhiên thấy bùn thế (????????????)
Ôi, có lẽ trong mình còn một vài cái gì đó sót lại của tuổi "teen" rùi nên mới có thứ cảm xúc ko thể lý giải được nổi như thế!
Bùn quá! Mà bùn nhất là ko thể nói được ra tại sao mình bùn! Vì mình cũng ko hiểu tại sao mình bùn...
Ôi, thật là... hâm quá!
(PS. cho cái ảnh vừa đi Cửa Lò về cho nó vui vẻ tí - cho đỡ bùn và bớt hâm! ^^)

May 26, 2010

Mưa


Last edit. 9h tối mới về.
Về muộn. Đối với nó là chuyện bình thường.
Hôm nay cũng thế. Cũng vẫn là điều bình thường mà thôi. Nếu như...
... trời ko mưa. Ba con vịt thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng tạp chí đã xong. Mấy đứa chạy nhanh ra khỏi căn phòng đầy hơi nóng hầm hập. Cứ 5 rưỡi, 6 giờ là toà nhà tắt điều hoà khiến 3 đứa làm việc cứ nhấp nhổm. Nhưng nó vẫn thấy vui vì từ giờ last edit nó không phải làm 1 mình nữa. Sẽ ko còn cái cảm giác cô độc và buồn bã nữa. Nếu như...
... trời ko mưa tầm tã. 2 con vịt cùng đường với nhau lặng lẽ đi về. Tự nhiên thấy buồn. Chẳng đứa nào muốn nói gì vì thất vọng, hụt hẫng, sụp đổ... Vẫn chẳng buồn đến thế nếu như...
... vừa bước vào sân, chưa kịp cởi áo mưa, mẹ nó ở trong nhà quát ra: “Công ty trả mày 10 triệu hay 20 triệu một tháng mà ngày nào cũng về muộn thế hả?” Chán nản, nó vứt cái áo mưa ra cái mắc ngoài sân rùi bước vào nhà. Lạ nhỉ, nó mặc áo mưa hẳn hoi mà người vẫn ướt nhẹp. Chẳng nói chẳng rằng, nó lì lợm và vội bát cơm nhạt, để mặc cho mẹ độc thoại.
Buồn thế! Nó nhớ lại chiều nay, 1 cô bé làm cùng cty đã chat với nó.
- Chị à, dạo này E có nhiều chuyện buồn, cả cv lẫn TY.
- Chị cũng thế. Chị buồn nhiều chuyện lắm.
- Sao E toàn thấy chị cứ vô tư cười nói thôi, chẳng thấy chị buồn gì cả?
- E ơi, nỗi buồn mà cứ kìm nén trong lòng, ko biểu hiện ra ngoài được mới là nỗi buồn dai dẳng và đau khổ lắm E à. Thỉnh thoảng nó cứ cứa cho chị 1 phát...
Có thể cơn mưa đầu mùa đã ảnh hưởng đến nó. Nỗi buồn đó lại bám lấy nó. Nó vùng vẫy mà chẳng thể thoát ra được. Chẳng có ai cứu được nó ngoài việc nó phải tự thoát ra mà thôi.
Tự nhiên ngoài trời mưa sầm sập. Mưa to thế! Nhưng mà, chắc sáng mai trời lại nắng thôi. Và có thể trời sẽ đẹp!

May 12, 2010

Một entry ko có thật!


Hình ảnh người phụ nữ ấy đã có thời gian ám ảnh nó. Chưa bao h nó gặp chị ta, chưa bao h nói chuyện, nhưng đã biết bao nhiêu lần nó mơ đến chị ấy. Mà điều buồn cười là đối với nó, chị ta chẳng xinh đẹp và cũng chẳng hấp dẫn.
Không xinh, chắc chắn thế.
Ngoại hình, cực bình thường, ko ấn tượng.
Quyến rũ ư? Nó cứ thấy kiểu quyến rũ ấy có gì ý ghê ghê, như kiểu mời chào đàn ông ý. Có thể đàn ông thích như thế, còn trong mắt những người cùng giới thì chắc chắn, kiểu quyến rũ ấy ko khiến họ phải thốt lên “đẹp!”.
Đẹp á? Đó ko phải là từ dành cho chị ấy. Chị ấy không đẹp, ko đằm thắm, ko rực rỡ mà ngược lại, nó thấy chị ta cứ héo hon thế nào ý. Đôi lúc nhìn chị ta hơi hoang dại, như thể lá úa mùa thu nhưng cứ kiêu hãnh vẫy gió. Có thể đàn ông thích như thế.
Còn nó, nhìn thấy chị ấy,nó thấy sợ. Chẳng hiểu sao nữa. Đôi khi trong lúc mơ màng, nó tưởng tượng ra các mẩu hội thoại ko đầu ko cuối với chị ta:
- Tôi ghét chị!
- Haha, tôi chẳng quan tâm cô ghét hay yêu tôi!
- Tôi cũng chẳng quan tâm đến chị! Tôi ghét vì chị cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi!
- Ôi, cô bé con tội nghiệp!
- Chị thật xấu xí!
- Tôi không cần phải xinh đẹp với cô!
- Chị đừng xuất hiện trong các giấc mơ của tôi nữa. Tôi ko muốn gặp chị!
- Cái đấy thì chị chẳng giúp được rồi! (haha)
- Tôi không hiểu tại sao A ấy lại yêu chị được nhỉ?
- Vì với A ấy, tôi hấp dẫn, quyến rũ. Tôi biết chiều A ấy, tôi chẳng bao giờ làm A ấy khổ như cô luôn hành hạ A ấy.
- Tôi ko làm A ấy khổ. Tôi luôn muốn A ấy vui vẻ. Tôi sẽ ở bên A ấy, yêu thương và chăm sóc cho A ấy!
- haha! Cô nói như mấy đứa con gái mới lớn ý! Cô có biết A ấy cần gì, thích gì ko? Cô có chiều A ấy được như tôi ko?
- Tôi biết cách để làm A ấy hạnh phúc từ những điều nhỏ bé nhất.Và tôi còn muốn chia sẻ, ở bên A ấy những lúc buồn và khó khăn nữa. Chị có biết làm gì lúc A ấy buồn ko?
- Tôi quen A ấy trước cô. Chúng tôi đã ở bên nhau 1 thời gian dài. Buồn vui đã trải qua hết cả rồi. Cô hỏi buồn cười quá!
- Tôi ghét chị vì chị đã gặp A ấy trước tôi. Nếu A ấy gặp tôi trước, A ấy sẽ ko yêu chị!
- Cô nói thế nghĩa là vì tôi đến trước mà A ấy yêu tôi, ko yêu cô à? Haha!
- Ko phải, vì chị đến trước nên A ấy ko thể bỏ chị! A ấy chẳng bao giờ bỏ ai cả.
- Cô tưởng tượng nhiều quá rồi đấy! Đến lúc phải dừng lại thôi cô bé tội nghiệp ơi! Tốt hơn hết là cô nên tự đánh lừa mình đi, để sống cho vui vẻ nhé!
Ôi, sao mà nó ghét chị ta đến như thế kia chứ, kể cả trong những mẩu đối thoại nó nghĩ ra thì chị ta vẫn đáng ghét! Nó ước 1 ngày nào đó chị ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của nó (cho dù là chưa bao h chị ta xuất hiện trước mặt nó!)
Nhưng mà, có 1 điều duy nhất khiến nó phải cảm ơn chị ta. Vì nhờ chị ta mà nó biết nó yêu anh như thế nào và nhất định, nó biết phải làm gì để giữ A ấy.
Hay đơn giản là nó chẳng cần phải giữ A ấy, chỉ cần nó biết phải làm gì để nuôi dưỡng thứ tình yêu đang lớn dần lên trong nó mà thôi, vì chắc chắn, A ấy, là của nó!