December 04, 2012

Lỡ




Đã lỡ một thời lỡ một khoảnh khắc
Lỡ trái tim lỗi nhịp thở dài
Lỡ vòng tay và mùi hương thân thuộc
Lỡ yêu thương níu lại, giấc mơ tình

Sẽ chẳng về được nơi ấy, được đâu
Nơi những con đường phong phanh gió
Nàng Hà Nội vai gầy đợi tình khúc
Được viết lên bởi một gã si tình…

Ta đã quên những ngày đông se sắt
Xe lao nhanh trên phố nắng nhạt nhòa
Đến nơi cốc cà phê nguội lạnh
Vẫn cố hít một hơi như chưa bao giờ lỡ… sự đợi chờ

Ảo ảnh hôm qua là kỷ niệm hôm nay
Ta ru mình rằng mọi thứ đó – chỉ cần quên lãng
Giờ nơi này đầy nắng và ánh đèn rực rỡ
Có cần nhớ chi – nơi ấy buồn chơi vơi…

Sẽ có lúc ta trở về để tìm lại những yêu thương
Những giận hờn của ngày xưa
Những vết sẹo khắc lên tâm khảm
Những run rẩy của sự vỡ òa

Trái tim ơi thôi đừng dằn vặt nữa,
Đã lỡ, đã quên cho một thời vụng dại
Hà Nội sầu bởi đôi mắt mờ sương
Gió se lạnh, ước ao được hơi ấm từ nơi ta đã ra đi
Yêu thương này xin gói lại trọn vẹn… góc tim ta.

SG 4 Dec 2012


November 30, 2012

Có những nỗi đau...


Có những nỗi đau không thể gọi thành tên, không thể nói ra và không ai có thể hiểu được.
Cách tốt nhất để sống với nỗi đau ấy là yêu thương mình thật nhiều =)) 

October 11, 2012

Giữa hai chiều quên nhớ




Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em hai chiều nghiệt ngã…
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngon thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng Thiên sứ đứng vây quanh
Trái tim mang chở tình yêu chòng chành
Quên và nhớ lắc lư muôn nhịp sóng
Anh là gì? – giữa bốn bề vang vọng
Em nghẹn lời khi thốt gọi thành tên…
(Bùi Sim Sim)

September 18, 2012

Mùi hương



Mùa đông năm ấy, tôi đã từng cuộn tròn trong chăn để đọc cho bằng hết cuốn “Perfume” với sự thích thú đến tột cùng, cho dù nó thuộc loại tiểu thuyết kinh dị. Rồi tôi đã từng đếm từng nhịp tim một khi xem tác phẩm ấy được chuyển thể thành điện ảnh. Tất cả chỉ bởi ngay từ khi còn là con bé con chẳng biết gì về sự xa hoa và phù phiếm, tôi đã thích được khám phá những hương thơm của cuộc sống này.
Tôi còn nhớ sinh nhật mẹ hồi tôi còn học lớp 5 hay 6 gì đó, tôi đã lấy tiền tiết kiệm ra để mua cho mẹ 1 lọ nước hoa Miss Saigon. Lúc đó, đấy là loại nước hoa rất được ưa chuộng. Cô hàng xóm nhà bên ngày nào cũng dùng loại nước hoa đó, tôi muốn mẹ tôi cũng được thơm như cô ấy. Ngày đó mẹ tôi đã rất ngạc nhiên không hiểu con bé con của mình nghĩ gì mà lại tặng mẹ thứ xa xỉ như thế.
Tôi nhớ những ngày hè khi trời chuẩn bị mưa, mùi đất, mùi cỏ cây xộc lên đầy sức sống và tinh khôi làm tôi lúc nào cũng phải vươn đầu ra khung cửa sổ nhỏ bé để được hít trọn mùi hương ấy.
Tôi nhớ mùi của Hà Nội sắp vào thu. Khi ấy Hà Nội có mùi thật dịu dàng, lãng mạn, bảng lảng và buồn buồn. Giờ ở SG, tôi tiếc nhất là không được tận hưởng trọn vẹn cái không khí chuyển giao ấy nữa.
Tôi nhớ mùi hương hoa sữa mênh man gtrên mỗi con đường Hà Nội. Mùi hương ấy chẳng đến với ta một cách vô tình mà cố ý sộc thẳng vào đầu óc, đành thức mọi giác quan và khiến ta phải chợt tỉnh ra khỏi giấc mơ về mùa hè đã qua từ lâu lắm rồi…
Những mùi hương đã đi qua tôi theo cách ấy, có những mùi hương thân quen trên ngực áo khiến tôi cứ vấn vương mãi, cũng có những mùi hương trên chiếc khăn mùa đông khiến tôi cứ muốn vùi đôi má lạnh vào đó, cũng có những mùi hương mà tôi bắt mãi chẳng được, cứ lượn lờ trêu trọc tôi rồi vô tình bỏ rơi tôi…
Có những mùi hương đã qua và có những mùi hương đang đến. Mùi hương giống kỷ niệm và cảm xúc.
Dạo này tôi hay bị ám ảnh bởi một mùi hương kỳ lạ mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được trải nghiệm. Bạn hãy nhắm mắt và tưởng tượng xem. Mỗi sớm khi bạn thức dậy, người yêu bạn chạy bộ một quãng đường 3km đến nhà bạn để gặp bạn vì anh ấy muốn anh ấy là người đầu tiên mà bạn sẽ thấy trong ngày. Bạn bước xuống dưới nhà để gặp anh ấy mà trong đầu vẫn đang tự hỏi giấc mơ vừa rồi đã dứt chưa hay mình vẫn đang mơ. Rồi bạn mở cửa, thứ mùi hương tinh khiết của buổi sáng và mùi trong lành của gió hạ gục hẳn cơn mơ vẫn đang luẩn quẩn trong đầu bạn. Bạn bắt đầu hít cho mình mùi hương đầu tiên trong ngày khi đã tỉnh táo. Bạn sẽ cảm nhận được giọt mồ hôi trong suốt đang rịn trên trán anh ấy có vị ngọt lịm khác hẳn với những định nghĩa thông thường về mồ hôi. Bạn sẽ không tham lam ôm người đàn ông ấy ngay bởi anh ấy vừa chạy bộ dưới nắng sớm thật nhanh để gặp bạn và lưng anh ấy vẫn lấm tấm thứ mồ hôi tinh sương và mê hoặc ấy. Bạn phải thật bình tĩnh khi đứng cạnh anh ấy, không là bạn sẽ phản bội chính mình. Một sự trải nghiệm đầy trong trẻo nhưng cũng không kém phần “nguy hiểm” J
Chính vì sự nhạy cảm và tình yêu dành cho mùi hương của tôi lớn đến như vậy nên tôi cực thích nước hoa. Với tôi, một người đàn ông tinh tế hay không, chỉ cần nói chuyện với anh ấy về nước hoa là biết, mặc dù tôi không phải là chuyên gia về nước hoa nhưng khi lắng nghe cách một người đàn ông cảm nhận về mùi hương, tôi có thể biết anh ấy là ai.
Một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ về nước hoa là người đàn ông tinh tế. Còn người đàn ông mua nước hoa đúng với cá tính và phong cách của người phụ nữ mình yêu thì là người đàn ông tuyệt vời. Ai có thể cưỡng lại được người đàn ông như thế chứ?

September 06, 2012

Chít rồi!


(Ảnh: Leo Hai Nguyen)

Lúc nào trong lòng mềnh cũng như lửa đốt ý
Mình cứ đi ra đi vào, đi loanh quanh :)
Mình cứ nghĩ ngợi vớ vỉn
Mình cứ hay mơ mộng
Nhiều lúc mình làm cái này mà lại nghĩ đến cái khác
Người mình lúc nào cũng nóng rực lên như kiểu bị sốt 40 độ ý
Chít!
Hay là… yêu rồi??

August 27, 2012

For Shmily



Một mai anh về qua trường Trưng Vương
Thoáng ngỡ ngàng, vây kín tâm hồn
Mình anh sầu tủi âm thầm đứng
Lòng xót xa thương những cuộc tình
Nam Lộc đã viết như thế trong Một mai khi trở lại. Em cứ bị ám ảnh mãi câu “Lòng xót xa thương những cuộc tình”. Nghĩ thấy đúng, những cuộc tình mà không thành thì đều thật đáng thương và xót xa. Xót thương cho những nhớ nhung, bồi hồi, những yêu thương vun đắp, những giận hờn vu vơ, những nụ hôn rất vội…
Nếu ngày đó mình không dừng lại thì đến hôm nay đã được 8 năm rồi. Đã có lúc em nghĩ sao đã trải qua từng ấy chuyện rồi mà mình vẫn không thể vượt qua được thứ không xuất phát từ phía mình thế.
Chắc đến hôm nay A vẫn không tin là E đã suy sụp như thế nào từ thời điểm đó. A đã khiến em nghĩ rằng tình yêu là không có thật. Tình yêu là thứ ảo ảnh duy nhất trên cuộc đời này có thể lừa mị được con người. Một cánh cửa đã đóng lại.
Đôi khi em tự bảo mình nên yêu và get married với sự cô đơn bởi nó là thứ duy nhất ở bên em, giúp em đi qua được những nỗi đau và kỷ niệm.
Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên khi đọc được những dòng này từ em bởi lúc nào anh cũng thấy ở em một sự mạnh mẽ và tỉnh táo. Chắc bởi em không đủ can đảm để nói với anh lúc đó. Thời gian trôi qua khi mọi thứ bắt đầu được xoa dịu, em mới dám đối diện.
Em học được cách không phải lúc nào cũng nên sống thật với chính mình. Vì nếu thế, chúng ta sẽ tự hủy hoại chính bản thân mình mất.
Cánh cửa ấy đã đóng lại thật rồi anh ạ.
Em không biết liệu một vòng tay ôm em thật chặt có khiến em đủ sức mở một cánh cửa mới ra hay không… nhưng ngày hôm nay, em rất muốn anh biết được là em đã vượt qua nỗi ám ảnh ấy. Để anh yên lòng và không phải bận tâm về em nữa.
Ngày hôm nay sẽ qua đi như những ngày bình thường khác thôi, anh nhé!

August 10, 2012

Khi tóc em buông...

(Ảnh Leo Hai Nguyen)

Khi mái tóc em buông,
Chẳng còn yêu thương, chẳng còn vấn vương
Khi những ngón tay em buông
Chẳng còn giận hờn, chẳng còn van lơn
Khi em bước chân đi
Sẽ quên hững hờ, quên dại khở
Quên những giấc mơ đầy lo sợ
Quên giật mình mỗi khi biết 
Anh lừa dối
Quên đi rằng, hạnh phúc đôi khi...
Chỉ là một cơn mơ...
... không có thực
...
Bước chân em lạnh lẽo trong đêm tối
Bờ vai em khô lạnh
Đôi môi em mặn chát nước mắt em
Em ra đi 
để bảo vệ cho chút kiêu hãnh và ngạo mạn cuối cùng
... còn sót lại
từ những vết thương chưa kịp lành...

SG, hoàng hôn 10.8.2012

July 18, 2012

Let's grow up!!!


Tình yêu là trò chơi của những đứa trẻ chưa lớn.
Đã đến lúc phải lớn rồi!!!


July 04, 2012

ĐỨA TRẺ THAM LAM


Tôi là đứa trẻ tham lam, lần nào bú mẹ, 
tôi cũng bú hết cả 2 bầu sữa, không bao giờ tôi bú một bầu, 
vì một là không đủ với tôi…




Khi tôi nhìn thấy những bức ảnh của anh, tôi đã thốt lên: "Anh ấy đang chụp tâm hồn mình!" Tôi ngồi đó suốt 5 tiếng đồng hồ, đối diện với chính bản ngã của mình thông qua những bức ảnh anh chụp. Có lúc tôi gào lên vì niềm sung sướng, hạnh phúc như vỡ òa, có lúc tôi lại nức nở vì sự cô đơn, mơ hồ, diệu vợi đã ám ảnh tôi nhiều hơn tất cả những nỗi ám ảnh khác. Anh khiến tôi tìm lại chính mình…
… trong một ánh đèn đỏ mờ tối

… trong một cơn mưa day dứt lạnh buốt xương


… trong một buổi chiều lặng lẽ dập dờn ánh hoàng hôn

… trong nỗi cô đơn tưởng chừng như khô khốc, tái tê và bẽ bàng

… trong giọt nước mắt ấm ức cứ chảy ngược vào trong, không thể thoát ra khỏi ngấn mắt

Trái tim tôi đã có những lúc thắt lại như thế. Chỉ bởi… tôi tham lam. Tôi tham lam vì một công việc với tôi là chưa đủ, tôi sẽ làm nhiều việc để đến kiệt sức, đến điêu tàn mới thôi. Tôi tham lam vì công việc chỉ thỏa mãn tôi được sự đam mê, không phủ lấp được tôi nỗi cô đơn. Thế là tôi lại tham lam trong tình yêu. Vì tình yêu duy trì những thứ sâu thẳm nhất trong tôi, vì tình yêu khiến tôi nhận ra tôi không phải là cái máy luôn làm việc hết công suất. Vì tình yêu là thứ tôi không thể có được trọn vẹn vì sự tham lam ấy.


Tôi mang đến sự bất ổn cho người yêu bởi anh ấy luôn lo sợ không có tôi được trọn vẹn. Tôi giống như cái thứ nước sôi 100 độ luôn vỡ ra khỏi cái cốc nhỏ bé và chảy đi khắp nơi, những cái cốc yếu luôn sợ hãi không thể đựng nổi tôi. Mà khi tìm được cái cốc khỏe mạnh để đựng tôi rồi thì tôi lại bắt đầu bốc hơi dần lên. Đàn ông sợ tôi.
Càng ngày tôi càng ít tìm thấy thứ đồng điệu được với tâm hồn mình cho đến khi tôi gặp những bức ảnh của anh. Anh không phải là tay chụp ảnh xuất sắc như những người tôi từng gặp và làm việc nhưng ảnh của anh, tranh của anh giống như con thuyền giúp tôi lang thang, vùng vẫy trong vùng sông nước của tâm hồn mình.
Cảm ơn anh khiến tôi trở lại những cảm xúc từ ký ức và nuôi dưỡng những hy vọng cho hiện tại và tương lai.


Ảnh by Leo.HaiNguyen, từ facebook của anh

June 08, 2012

Hạnh phúc và nỗi sợ hãi…



Anh xuất hiện trong thời điểm mà nỗi cô đơn của cô trở thành một sự chai lỳ bướng bỉnh, khi cô đã quen với sự cô đơn & sắp đạt được thỏa hiệp với nó.
Cô xuất hiện thế nào trong cuộc đời anh, cô không biết và không quan tâm.
Một lần đi ăn trưa tại quán cơm quen thuộc đông đúc ven đường, cô không thể tìm được chỗ ngồi, đang loay hoay, anh kéo ghế và hét lên cái giọng trọ trẹ của một gã Tây mới học tiếng Việt: “Ngồi đây, mau lên”. Cô mỉm cười và bước tới, ngồi ngay trước mắt anh, thách thức những đồng nghiệp nữ xung quanh anh đang nhìn anh với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Anh nói hầu hết trong bữa trưa đó. Cô thì nói chuyện với đồng nghiệp của anh bởi cô phát hiện ra đồng nghiệp của anh có thể giúp cô có được một hợp đồng nào đó trong công việc. Anh hào hứng, anh nói thứ tiếng Việt chưa sõi một cách đầy tự tin và sung sướng. Cô thấy anh quá trẻ và quá nhiều nhiệt huyết để hợp với cô. Ăn xong, cô đứng dậy đi về, chẳng nhớ nổi mắt anh màu gì.
Một tuần sau cô không đến quán ăn đó vì bận.
Khi trở lại, anh vẫn ở đó. Cô đi qua anh đến bàn phía sau, hai người ngồi quay lưng về nhau. Không nói một lời. Anh kết thúc bữa ăn sớm hơn, đứng dậy trả tiền và bất ngờ đưa cho cô 1 tờ giấy trắng tinh. Cô đang bận nói chuyện điện thoại, ra hiệu chào anh. Anh im lặng không nói câu nào, bước đi.
Gọi điện thoại xong, cô lật tờ giấy trắng tinh ấy lên. Thì ra là name card của anh. Anh muốn cô gọi cho anh. Cô mỉm cười và đi về. Cô không vội.
Chiều hôm ấy cô nhắn tin cho anh. Một vài tin nhắn qua lại. Hầu hết là những tin nhắn e dè, hỏi thăm nhau một cách xã giao. Suốt một tuần ấy, ngày nào anh cũng nhắn cho cô.
Sáng nào cô cũng bắt đầu một ngày làm việc bằng tin nhắn “Em khỏe không? Em cố lên” bằng tiếng Việt của anh. Tối nào cô cũng được chúc ngủ ngon. Anh thách thức và chọc tức nỗi cô đơn của cô bằng sự ngọt ngào, kiên trì và lịch sự quá mức.
Vậy là cô phải trả lại anh bằng một cuộc hẹn. Lúc 5 giờ chiều, một chiều thứ 7. Tại một quán café Pháp. Ai bảo anh là người Pháp và ai bảo cô yêu những bản tình ca Pháp đến vậy.
Cô đến muộn vì không biết phải mặc cái gì cho hợp. Sự trẻ trung pha chút nghịch ngợm của anh đối nghịch với thứ áo váy sexy và đầy sự lãng mạn mà cô có. Thôi thì chả nghĩ nữa, cứ mặc bừa. Và may mà không nghĩ nữa nên cô mới đến muộn 30 phút.


Anh ngồi đợi cô trên tầng 2 của quán với mái tóc được chải gel kỹ lưỡng. Anh trẻ trung, khỏe mạnh và sôi nổi. Cô đắm chìm vào thứ hào quang dịu nhẹ tỏa ra từ anh. Anh bảo anh là người Pháp gốc Đức. Ở nhà, anh nói tiếng Đức với bố mẹ. Anh đã ở Nhật, Hàn Quốc và giờ là Việt Nam. Anh kể cho cô nghe về những nơi anh đi, về những người bạn Nhật, và thậm chí cả cô bạn gái cũ đã yêu hai năm – mà cô không cần phải hỏi 1 lời. Anh không màu mè, không tán tỉnh và đầy nhiệt huyết.
Anh nói không dừng đến khi phát hiện ra cô quá đói để hiểu anh đang nói gì. Họ đến một quán ăn Nhật và tận hưởng những món ăn như tận hưởng thứ mật ngọt mà cuộc sống đang mang lại cho họ.
Anh đưa cô về với lời hứa về một tối nhạc Jazz đầy phong cách bên ánh nến và rượu.
Anh đã giữ lời hứa thật ngọt ngào và vẫn đầy sự lịch lãm của người Pháp. Suốt buổi tối anh khấy động cả một khu vực trong quán, ai cũng ấn tượng và đến bắt chuyện với anh. Cô cười không ngớt mà quên mất rằng nỗi cô đơn và nỗi sợ vẫn cố giành giật cô khỏi anh.
Tối đó anh đưa cô về khi trời mưa nặng hạt. Anh không mặc áo mưa bởi cô bảo cô thích mưa. Anh ướt còn cô thì không. Dừng lại trước cửa nhà, cô bảo anh hãy mặc áo mưa đi, không sẽ cảm mất. Anh mặc còn cô thì mở cửa. Anh leo lên xe. Một phút trôi qua. Cô quay lại và anh ở ngay phía sau. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như trong những giấc mơ, tưởng có tưởng không. Và anh đi mất dưới làn mưa trắng xóa.
Cô thấy trong trái tim mình bỗng nảy lên một hạt mầm xanh nhỏ xíu, mềm mại và yếu đuối. Đúng lúc ấy, cô bắt đầu sợ hãi. Có quá nhiều thứ để sợ. Nỗi cô đơn hăm dọa cô, nụ hôn vừa rồi là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà sẽ ám ảnh cô.

Đã lâu rồi cô không hẹn hò. Cô quên mất làm sao để dating với một ai đó, quên mất cách bộc lộ cảm xúc, quên mất cách chăm sóc và thương yêu. Cô sợ rằng hạnh phúc có thể hủy hoại con người bởi sức quyến rũ ma mị từ nó. Đã từ lâu, cô tin rằng hạnh phúc chỉ khiến người ta đau khổ vì họ cứ ra sức để đạt được nó. Và cô chạy trốn.
10 ngày trời anh gọi điện, nhắn tin, hẹn cô đi ăn tối, cô không trả lời hoặc từ chối thẳng thừng. Anh không hiểu được chuyện gì xảy ra. Anh gần như phát điên.
Cô viết cho anh một cái mail. Cô muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Cô muốn được tìm hiểu anh nhiều hơn. Muốn được biết rõ về nhau hơn. Anh chỉ trả lời bằng một tin nhắn: “Vậy tại sao em không chịu gặp anh?”
“Vì em sợ!” – cô trả lời.
“Seeing me is a pleasure, not a fear!” – Anh ngạc nhiên.
“That pleasure brings me a fear!” – Cô tuyệt vọng.
Anh không hiểu. Không chịu nổi nữa rồi. Anh nhắn một loạt tin bảo rằng anh không chơi trò này nữa. Anh chán trò chơi này rồi. Bao giờ cô mới chịu dừng lại?
Cô buồn và nói: “Sao em có thể dừng lại khi ta chưa bắt đầu?”
Một buổi trưa. Một ngày bận rộn. Anh nhắn rằng chỉ có 1 tiếng để ăn trưa với cô, nếu cô đồng ý.
Cô đến quán và chờ anh trước. Anh vẫn trêu trọc cô và mọi người trong quán để cô cười, để quên đi mọi căng thẳng. Cô vẫn mỉm cười và nhìn anh. Lần đầu tiên cô thấy rõ được màu mắt anh. Đó là thứ màu pha trộn giữa grey, blue & green. Cô không thể gọi được tên màu mắt ấy. Cô hỏi anh: “Mắt anh màu gì?”
Anh bật cười trước câu hỏi ngô nghê ấy. Anh hỏi: “em không thấy sao?”
Cô lắc đầu. Em không thấy được. Em chịu, em không biết đó là màu gì.
“Nó thay đổi thường xuyên theo tâm trạng” – anh đành trả lời trước sự suy tư của cô.
“Vậy thì tâm trạng của anh giờ thật khó đoán” – cô buông một câu.
“Vì anh không thể hiểu được. Em bảo em muốn biết rõ hơn về anh nhưng không chịu gặp anh. Em bảo em thích tận hưởng cái cảm giác nhớ một ai đó. Vậy thì sao mình không gặp nhau sau 2 tháng nữa để E có thể tận hưởng nó? Anh thì không chịu được, anh không thích như thế. Anh sẽ dừng lại, anh sẽ không cố gắng để gặp em nữa đâu.”
Cô im lặng trước những điều anh nói. Thấy cô im lặng quá lâu, anh sợ cô buồn nên nhìn cô đầy trìu mến: “Em biết không, bây giờ anh rất muốn hôn em.”
“Em cũng vậy. Nhưng em không chiến đấu được với sự sợ hãi trong em. Em sợ sự đổ vỡ, em sợ cô đơn lại một lần nữa…”
Vậy thì em muốn sao? – Anh hỏi trong tuyệt vọng
Cô lại nhìn anh rồi quay đi.
Con đường phía trước bắt cô phải lựa chọn, đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải hay đứng yên? Anh thì đang ở phía sau.
Cô đi thẳng và không quay lại. Bởi cô đang khóc…

(Viết tặng anh cho những thứ chưa bắt đầu)


                                                               

May 15, 2012

Cần lắm…



Những cơn mưa Sài Gòn bất chợt cuốn trôi những nực nội của một ngày nắng nóng, cuốn trôi luôn cả những nỗi nhớ bâng quơ và những cảm xúc chênh vênh chẳng thể gọi tên.
Lần đầu tiên tôi được sống trọn vẹn trong những ngày đầu của mùa mưa nơi đây, tôi thấy mình bắt đầu cảm nhận được Sài Gòn nhiều hơn. Những cơn mưa chợt đến chợt đi như nỗi buồn của cô gái mười tám. Không báo trước, đầy sững sờ, đầy thích thú, đầy lo sợ, đầy vấn vương và cũng qua đi thật nhanh. Đã lâu rồi, tôi không viết cho riêng mình.
Chỉ bởi tình yêu trong tôi dường như đã cạn. Khi không yêu, tôi không thể làm được gì. Tôi đơn độc và tôi xấu xí. Và đặc biệt là tôi không nghe được trái tim tôi nữa.
Vậy là tôi cần lắm…                                            
Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy
Cần một người hiểu, cần một người yêu
Cần một người dìu bước qua cô liêu.
Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương, vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô…
Bài hát của Trà My trong một chiều tối tình cờ nghe được đã chạm đến những điều sâu thẳm nhất nơi con tim tôi. Không hiểu tại sao cô ấy lại khiến tôi rung động đến thế, đồng cảm đến thế. Và cô ấy đã làm tôi buồn. Một nỗi buồn rất thật, thứ mà tôi đã cố chôn chặt mãi trong cái sự tươi tỉnh bằng thạch cao mà hằng ngày tôi vẫn khoác lên mình cho cuộc sống của tôi bớt khô khan hơn.
May mà cuối cùng tôi cũng buồn được. Người ta thường tránh nỗi buồn, còn tôi thì mừng rỡ dang tay đón nó, ôm nó, hôn hít nó, vồ vập nó vì lâu rồi tôi không buồn. Tôi chỉ có tức giận, bực bội, giận dữ, chứ tôi không buồn. Nỗi buồn càng ngày càng là thứ trang sức quí giá với tôi. Cuộc sống cho tôi nhiều thứ nhưng cũng lấy đi của tôi nỗi buồn.
Và hôm nay thì tôi ê chề vì buồn. Nhưng tôi hài lòng. Nỗi buồn giúp tôi nhớ rằng dù thế nào thì tôi vẫn thật nhỏ bé giữa cuộc đời này. Tôi vẫn yếu đuối cho dù có người bảo tôi độc lập, tự tin và quyết đoán. Có người không tin tôi có thể yếu mềm, không tin là tôi có thể buồn.
Thế nên hôm nay tôi sẽ viết cho tôi, cho nỗi buồn của tôi. Cho cái sự “cần lắm” của tôi vào lúc này.
Tôi xin lỗi bản thân vì đã đòi hỏi quá nhiều để đến lúc, tôi cần lắm những điều giản dị nhất.
Bây giờ, tôi đang cần lắm…

April 20, 2012

Lê Hoàng nói "Em ơi, hôm nào anh em mình sẽ nói 1 chủ đề là Tình Mồm nhé!"

 (Nhìn cái mặt ghét chưa lày)

Đây là bài phỏng vấn Lê Hoàng trên báo dantri.com.vn.

Chương trình “Chuyện đêm muộn” mà anh tham gia đã ít nhiều gây xôn xao với những bình luận của khán giả trên các trang mạng. Có độc giả đã viết một bình luận gây tranh luận rằng “Ông Lê Hoàng ở chương trình “Chuyện đêm muộn” nói chuyện đúng kiểu…. đàn bà”. Anh nghĩ sao về điều này?

Tôi hoàn toàn coi đấy là một lời khen vì đàn bà thì đêm khuya mới trò chuyện chứ đàn ông là…  hành động. Tôi không sợ kiểu đàn bà, tôi không sợ kiểu trẻ con, tôi không sợ kiểu đàn ông, tôi không sợ kiểu cụ già, tôi cũng không sợ kiểu nửa trai nửa gái. Tôi sợ nhất chả có kiểu gì!

Anh đã trổ tài “moi chuyện” rất giỏi với đời tư của các Sao, có phải vì anh quá thân với những người trong giới và chính nhân vật của anh nên “moi” và “móc” được những gan ruột của họ như vậy?

Bí quyết moi chuyện của tôi nếu có thì nằm ở chỗ tôi phải moi mình trước. Tôi phải bày tâm trạng của mình ra với khách cho họ nhìn thấy thì họ mới bày những thứ đấy của họ cho tôi. Tôi không bày những câu hỏi soạn sẵn dù nó do một ban biên tập vĩ đại nào viết ra.
Anh cũng là người viết báo, theo kinh nghiệm của anh làm sao để tìm được “yếu điểm” của Sao để có thể “bắt thóp” và hoàn thành được cuộc phỏng vấn thú vị?

Một cuộc phỏng vấn thành công không phải là một cuộc bắt bớ, không phải là một vụ lừa đảo, cũng không phải là một đợt đánh thuốc mê. Nó phải bắt nguồn từ sự đồng cảm hoặc từ sự gây ra kích thích cho trí tuệ đối phương. Một cuộc phỏng vấn thành công cũng có thể không hoàn thành theo kiểu hai bên đứng dậy vỗ tay mà có khả năng bên nọ thề gặp bên kia lần nữa sẽ yêu hoặc sẽ giết.

Anh từng nói trong chương trình khi trò chuyện  với diễn viên Huy Khánh là anh chỉ là người giỏi tưởng tượng trong chuyện tình cảm, những vấn đề mà anh đã nói  với các ngôi sao là từ kinh nghiệm của anh hay cũng chỉ là tưởng tượng?

Cái gì của tôi cũng là tưởng tượng chứ trong cuộc sống bình thường tôi cực kỳ tẻ nhạt. Tôi không rượu, không thuốc lá, không cờ bạc, không cà phê, không hoa hậu, không người mẫu chỉ thỉnh thoảng đi với vài cô gái ngốc mà thôi. Tôi luôn tưởng tượng mình đẹp trai như Huy Khánh, xù xì như Lê Minh Sơn, hát hay như Quang Dũng và cao to như Phạm Văn Mách, chưa kể còn thông minh như một số người viết bây giờ nhưng đấy chỉ là suốt đời tưởng tượng. Nhiều khi tôi tự soi gương và rút ra kết luận nếu không tưởng tượng mà đối diện với thực tế thì Lê Hoàng đã chết từ lâu rồi. Tóm lại nếu bò sống nhờ cỏ, chim sống nhờ sâu, chó sói sống bằng thỏ non thì Lê Hoàng sống bằng tưởng bở mà hắn cứ khăng khăng lãng mạn lên gọi đó là tưởng tượng.

Người ta thường nói đủ thứ chanh chua về anh, xem “Chuyện đêm muộn” lại thấy anh có vẻ như một “bác sĩ tâm lý”, một người rất giỏi chia sẻ chuyện tâm tình với mọi người, điều đó có giống với anh ở ngoài đời không?

Hoàn toàn không giống. Nếu căn cứ vào sự miêu tả của báo chí thì Lê Hoàng là một kẻ khó ưa, kiêu ngạo, hết thời, dốt mà không biết chưa kể già mà cứ tưởng mình đẹp trai. Chắc chắn những điều báo chí miêu tả ko hoàn toàn sai và tôi chả có chút bác sĩ nào trong thân thể cả. Nếu là bác sĩ thì tôi sẽ đi bán thuốc chứ chả dại gì ngồi nói chuyện vì nói chuyện đôi khi rất lâu trong khi khám bệnh đôi khi rất mau.

Người viết kịch bản cho chương trình có nói quá bất ngờ khi thấy bên ngoài anh dịu dàng, nhẹ nhàng và cầu thị lắm, vậy nỡ lòng nào anh để chị em khán giả nhìn thấy anh thật đanh đá trên truyền hình và công luận như vậy?

Tôi xin nói đi nói lại là tôi không đanh đá, tôi chỉ dại khờ và thỉnh thoảng cho cảm xúc bộc lộ một cách thiếu cân nhắc. Người ta bảo lời nói cần uốn lưỡi bảy lần nhưng tôi không uốn được như thế.

Đâu là “bản chất” về tính cách của Lê Hoàng?

Hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, thích màu tím, thích chó mèo, thích nhạc teen, thích xí muội, thích bánh kẹo có nhuộm xanh đỏ.

Hình như bây giờ Lê Hoàng mải mê với giám khảo gameshow, với MC, với viết báo… hơn là làm phim thì phải? Tại sao anh lại có sự lựa chọn đó hơn là mải miết đi làm những bộ phim mà lẽ ra một đạo diễn phim cần như vậy?

Tôi sắp làm phim rồi. Đạo diễn Việt Nam cùng lắm một năm một phim. Thời gian trống có lẽ làm những việc này còn hơn đi uống bia.

Theo Mạc Vy

Hình như cái title với cái entry này chẳng liên quan gì cả nhỉ? thực ra nhân cái bài PV này, mình chỉ muốn kể với cả nhà một kỷ niệm khi làm Chuyện Đêm Muộn. Đó là một lần bàn với Lê Hoàng về các chủ đề trong chương trình, Hoàng đã bảo mình là: "Hay anh em mình làm một chủ đề về Tình Mồm đi" vì Lê Hoàng thấy mình "chém gió" giỏi quá, cứ như là có nhìu kinh nghiệm lắm ấy, dưng mà, chỉ nói mồm thôi :P

April 09, 2012

Tận hưởng sự độc thân



Mình trở về nhà sau khi “uốn dẻo” ở lớp Yoga. Người mình ướt đẫm thứ mồ hôi khỏe mạnh và dễ chịu. Mình về nhà, bật những bản nhạc Pháp mình thường nghe, mở toang cửa phòng tắm và cứ thế tận hưởng làn nước mát lạnh tưới lên mình.
Mình thích nhạc Pháp bởi giai điệu mượt mà, lãng mạn. Có thể do mình không biết tiếng Pháp nên những bài hát ấy càng trở nên lung linh, diệu vợi. Sáng tỉnh dậy mình nghe nhạc Pháp, trang điểm và mặc đồ trong tiếng nhạc ấy. Tối về trước khi đi ngủ mình cũng nghe nhạc Pháp. Nhưng thích nhất là lúc mình tắm. Mở cửa phòng tắm và để cho tiếng nhạc tràn ngập cả căn phòng. Rồi mình chà lên da loại sữa tắm hương hoa hồng leo mà mình yêu thích. Thỉnh thoảng mình thổi nhẹ bong bóng đầy màu sắc đang trượt trên cánh tay mình. Cả căn phòng nức lên mùi hoa và tiếng nhạc dặt dìu. Mình bước ra khỏi phòng tắm và để nguyên những giọt nước mát lạnh đọng trên người.
Mình vớ ngay lấy quả dừa trong tủ lạnh, lần nào tắm xong mình cũng khát nước. Và ngày nào mình cũng uống nước dừa. Ở gần chỗ mình hay ăn cơm có bà cụ bán dừa, ngày nào đi qua mình cũng mua dừa của bà, cho dù dừa của bà đắt hơn những chỗ bên cạnh. Mình mua của bà vì trông bà rất phúc hậu và nhà bà có 1 con chó và 2 con mèo xinh lắm – và lúc nào mình đến thì cũng thấy chúng nó cứ nằm lười trên ghế chẳng đi đâu cả - rất tiện cho việc mình vuốt ve, dày vò chúng nó ^^
Mình sấy tóc và sữa dưỡng lên người. Mình mỉm cười vì đây là món quà của một người bạn tặng mình. Người bạn ấy đã đứng trước quầy hàng và chọn rất lâu mùi thơm cho hợp với mình – và mình cực hài lòng! 



Mình sơn móng tay màu hoa hồng nhung có tinh thể pha lê lấp lánh - đấy là y nguyên lời của con bé bán hàng bảo thế. Mình chả cần biết thế nào, cứ nghe thấy từ “pha lê lấp lánh” là vồ lấy – ai bảo 4 chữ ấy nghe cứ… phù phiếm thế nào ý. Mà dạo này thì cuộc sống của mình hơi thiếu cái đó.
Mình vẫn vừa nghe nhạc, vừa nhắn tin, thỉnh thoảng nghe những cuộc điện thoại hẹn hò. Nghĩ một lúc để quyết nên đi đâu, với ai. Mình rất buồn vì không có người yêu nên đành phải hẹn hò nhìu, hic. Đúng là không có người yêu thật thiệt thòi, với lời đề nghị nào mình cũng đều phải nghĩ. Rồi xem xem có mất thời gian quá không, người đó có thú vị không, nơi đến có hay ho không, nói chung là rất mệt :P
Bây giờ mình vừa viết blog vừa ăn sơ-ri vừa nghĩ xem mình sẽ bị “ném đá” thế nào khi post bài này. Bởi nghe có vẻ mình đang nhàn nhã, đang sung sướng, đang hưởng thụ quá. Hic, mà quả thế thật. Ai biết được độc thân lại tuyệt đến thế chứ. Mình mong cho tất cả những ai đang độc thân cũng cảm thấy được như mình. Nếu các bạn vẫn chưa yêu bản thân và thấy cuộc sống chưa đủ thú vị sự độc thân thì đón xem Chuyện Đêm Muộn trên VTV3 lúc 23h30 thứ 5 và thứ 6 hàng tuần, chúng tôi sẽ “bày” cho các bạn nhiều món ngon để lựa chọn. Enjoy it ^^

March 26, 2012

Em phải gãy!



Đón xem Chuyện Đêm Muộn trong các số mới đây, các bạn sẽ thích thú với 1 chủ đề tên là “Bói toán và tình yêu”. Chủ đề thì thú vị quá rồi, đặc biệt là với các cô gái nhưng khách mời còn đặc biệt hơn: ca sỹ Phương Thanh – sao nổi tiếng trong giới showbiz trong chuyện bói toán.
Phương Thanh biết xem bói, ai cũng biết, chị đã xem cho nhiều người, vì vậy khi hẹn gặp chị, tôi rất hồi hộp. Tôi chờ đợi không biết chị sẽ nói gì về tôi vì từ trước đến giờ, tôi có đi xem bói một vài lần và chẳng thấy người ta nói gì về tôi cả. Theo như người ta nói thì tôi thuộc loại người “giấu tướng” hay “giấu cốt” gì đó, tức là tướng tôi không dễ lộ để cho người ta có thể nói được. Tôi không biết chị Thanh có nhìn thấy gì ở tôi không nhưng tôi thích chị ở chỗ chị ko bắt tôi phải ngừng ngay cái nọ rùi phải làm ngay cái kia, chị chỉ bảo tôi đúng một câu duy nhất: “Em giỏi nhưng bướng lắm, không ai nói được em cái gì đâu, nên chị sẽ không khuyên em gì cả. E cứ đi đi, vấp ngã, rồi gãy, rùi sẽ hiểu, em còn trẻ mà! Em phải gãy! Bao giờ cần tâm sự thì đến gặp chị!”
Vậy là tôi phải gãy. Chẳng biết đã gãy được bao nhiêu lần nhưng tôi vừa chia tay mối tình kéo dài đã 7 năm. Một thứ đã gãy. Tôi cũng có được nhiều bài học về cách đánh giá con người, đánh giá tình hình và cả cách ứng xử nữa. Nhưng tôi tin tôi vẫn còn gãy nữa. Cái sự gãy của tôi chưa dừng lại.
Đầu năm, dì tôi gọi cho tôi và bảo tôi năm nay tôi sẽ phải chia tay nhiều thứ. Năm nay sao Kế Đô chiếu vào tôi. Vì từ trường sự nghiệp và công việc của tôi quá mạnh nên không bị ảnh hưởng, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm tư, tình cảm của tôi. Người ta cũng bảo tôi là năm nay, tôi sẽ phải chịu đựng nỗi đau đến choáng váng vì người tôi yêu thương & tin tưởng nhất sẽ phản bội tôi. Tôi thấy điều này bắt đầu đúng. Tôi biết cuộc đời này luôn công bằng, không ai có được mọi thứ. Nếu tôi có cái này thì sẽ bị thiếu hụt những thứ khác, chính vì vậy mà dù có nhiều bạn bè, nhiều người để ý, công việc tạm ổn nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Con người tôi đầy mâu thuẫn. Tôi bị giằng xé bởi nhiều thứ, nhiều lối sống, nhiều cách hành xử. Tôi chơi vơi…
Càng làm Chuyện Đêm Muộn nhiều, tôi càng thấy mình giống nghệ sỹ. Tôi làm việc và yêu đương theo cảm hứng. Con người tôi giống như những con sóng, lúc lên lúc xuống, lúc thì dồn dập vỗ vào bờ, lúc thì lại lăn tăn, nhỏ bé và tan biến. Nhưng dù có là gì thì tôi vẫn là những con sóng cô đơn.
Vậy là tôi lại gãy một lần nữa khi tôi quá “đời”, quá “phụ nữ”. Tôi “đời” vì cuộc sống của tôi có cả vui và buồn, có lúc cuộc sống của tôi rực rỡ, náo nhiệt và đầy hưng phấn nhưng có lúc nó chìm xuống đáy vực sâu đen ngòm và không lối thoát. Vậy mà tôi không thể có được một cuộc cãi vã bình thường với người tôi yêu như bao cặp đôi khác. Tôi lại gãy vì tôi không thể mua vui thường xuyên cho người yêu của tôi được. Người yêu tôi chỉ cần niềm vui và không tiếp nhận những nỗi buồn, những thứ rất “đời” và những tính cách đặc trưng “phụ nữ” của tôi: ghen, giận hờn, đỏng đảnh, nĩu nịu, thèm khát yêu đương, yếu đuối và ngu ngốc.
Thế nên phụ nữ chúng tôi luôn thích xem bói là thế. Chúng tôi tò mò về tương lai, lo lắng không biết người mình yêu có chân thành, có thực lòng với mình không. Dù kết quả sau khi xem có như mong muốn hay không thì cũng thỏa mãn được sự hiếu kỳ của chúng tôi, thế là đủ.
Vậy là dù xem hay không, cuối cùng tôi vẫn gãy như cuộc đời tôi phải thế. Ông trời đã ném cho tôi lệnh bài là phải gãy. Vậy thì tôi sẽ gãy theo cách mà ông ấy muốn!
Còn các bạn, các bạn có sẵn sàng không nếu một ngày phải gãy? Một ngày bạn bỗng mất đi những thứ bạn đã từng nghĩ nó là cả cuộc đời bạn? Hãy đón xem Chuyện Đêm Muộn trên VTV3 lúc 23h30 thứ 5 và thứ 6 để có được nhiều hướng nhìn khách quan lẫn chủ quan, để thấy được cuộc sống là muôn màu muôn vẻ và để chấp nhận rằng, bạn sẽ phải gãy!

March 15, 2012

CHUYỆN ĐÊM MUỘN (VTV3) VÀ NHỮNG ĐIỀU CHƯA KỂ. Phần 1: Lão ấy

(Ảnh lấy trên Internet)

“Lão ấy” ở đây không ai khác chính là Lê Hoàng. Trên báo mạng và cả báo viết đã có đầy rẫy những bài viết của lão về những người nổi tiếng nên có thể một ngày đẹp trời lão vô tình đọc được bài này trên blog của tôi thì lão sẽ cười khẩy và nghĩ tôi đang mượn lão để PR cho Chuyện Đêm Muộn. Hoặc nếu kiên nhẫn đọc hết bài này của tôi, lão sẽ nghĩ: “Con bé này chỉ được cái mạnh mồm!!” – và sẽ nhe nhởn cái điệu cười hết sức nham hiểm của lão.
Hoàng sẽ không hài lòng lắm nếu bị tôi gọi là lão. Vì với sự lạc quan đầy kiêu hãnh của lão thì lão nghĩ lão chỉ ở độ 20 tuổi thôi. Nhưng tôi sẽ vẫn gọi Hoàng là lão, dưới con mắt của người làm báo, sản xuất ra một sản phẩm truyền hình, với sự chuyên nghiệp cần có thì Hoàng đáng được gọi là LÃO.
Tôi gặp lão tình cờ trong show Mỗi tuần một chuyện – Đối thoại với Lê Hoàng.Cảm xúc đầu tiên khi tôi gặp lão là sững sờ. Lão thân thiện, nói chuyện nhẹ nhàng, hài hước và đầy sự cầu thị khác hẳn với những gì lão thể hiện trước truyền thông. Khi biết tôi cũng sản xuất chương trình truyền hình, câu đầu tiên lão hỏi tôi là “Em có việc gì cần sai bảo thì gọi anh!” Đó là cách nói chuyện khiêm nhường duyên dáng của lão. Tôi ngỡ ngàng vì không ngờ một Lê Hoàng với axit chua là màu sắc chủ đạo trong tính cách lại nói với tôi, một con bé mới biết làm vài ba chương trình truyền hình như vậy. Thì ra với những người yêu lao động, có thái độ làm việc nghiêm túc và luôn mong muốn cho ra đời những sản phẩm chất lượng, họ sẽ hành xử như vậy.
Càng tiếp xúc và làm việc với lão, đặc biệt là qua những lần lão nhảy dựng lên khi chúng tôi bàn bạc về các chủ đề của chương trình, tôi mới hiểu được sự chuyên nghiệp và cái nhìn sắc sảo của lão. Chương trình quay suốt từ sáng đến tối, lão làm việc không nghỉ, không ăn. Dù ekip nghỉ break time hay ăn trưa thì lão vẫn ngồi làm việc theo cách của lão.
Ừ thì lão ghê gớm và chua ngoa, ừ thì lão sẵn sàng chửi vào sự lộn xộn, thiếu chuyên nghiệp, ừ thì tôi đã phải hứng chịu biết bao nhiêu sự tức tối khó chịu từ lão, sự đanh đá mỉa mai từ cái giọng bóng bẩy đến khó ưa ấy thì tôi vẫn… khâm phục lão. Làm việc suốt cả ngày với những con người khác nhau, những cuộc trò chuyện khác nhau, những chủ đề từ dễ đến khó, lão không cần đến kịch bản, không ai thấy được sự ngập ngừng của lão, không ai thấy là lão “đuối” hay cạn câu hỏi. Lão biến hóa các chủ đề, nhanh nhẹn trong xử lý và đưa đẩy câu chuyện, mang đến người theo dõi từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tôi không có ý định viết một bài báo về lão. Tôi chỉ định nói những suy nghĩ về lão trong blog cá nhân của mình, vì thế tôi chẳng có ý định nói nhiều về sự khâm phục của tôi dành cho lão, tôi chỉ định nói về sự quí mến của tôi về một con người có tính cách thú vị và luôn ý thức về sự chuyên nghiệp. Lần nào trong các cuộc gặp gỡ mà tôi may mắn giành giật được quyền trả tiền, tôi đều trả bằng tiền của tôi, bằng sự trân trọng của tôi dành cho lão. Và những lần tôi mời lão chai nước trong khi quay, tôi cũng đều tự đi mua & chọn nước cho lão. Ngày hôm qua, khi tôi thấy lão quay 5 shoots rồi, tôi mua cho lão một chai nước nha đam mà tôi rất thích và gần như ngày nào cũng uống. Tôi đã đắn đo ở siêu thị mãi vì chẳng biết người vừa phức tạp, vừa đơn giản như lão thì sẽ uống loại nước gì nên tôi cứ chọn loại nước tôi thích cho nhanh. Thứ nước nha đam nhập khẩu từ Hàn Quốc, để lão đỡ chê tôi là “tình cảm em dành cho anh chỉ đến thế này thôi à?” (hic, lão thường xuyên nói thế để nhắc khéo cái sự vô tâm của tôi với người rất quan trọng như  lão). Tôi thấy lão uống rất nhanh và hỏi tôi vài câu về cái thứ nước tôi yêu thích ấy. Tôi nghĩ là lão thích. Ngày hôm nay, tôi không lên trường quay được, tôi gọi điện hỏi nhân viên tôi đang trực ở đấy: “Em ơi, đã ai đi mua nước cho Hoàng chưa? trời ơi, ảnh ấy quay từ sáng đến tối, phải quan tâm ảnh chứ? Em chạy ra mua nước nha đam giống hôm qua cho ảnh hộ chị nhé, đi mau, mau lên”. Thì cô bé nhân viên tôi trả lời: “Bọn em mua rồi, từ sáng đến giờ anh ý uống mấy chai rồi!” Tôi dập máy mà cười haha khoái chí vô cùng. Tại sao khoái chí thì có lẽ chỉ lão mới biết.

Với tôi, Hoàng là một người đặc biệt thú vị. Trong lão là đầy rẫy những mâu thuẫn. Lão có thể lịch sự (hơn bất kỳ những gã trai nổi tiếng ga-lăng ngoài kia) nhưng cũng có thể tỏ ra thô lỗ và chanh chua với những thứ gã cho là chướng tai gai mắt. Lão có thể dịu dàng với những người phụ nữ, với cái đẹp nhưng cũng sẽ gay gắt với những thứ lão không thích và coi thường. Vâng, lão cũng chảnh như đầy sao trong giới showbiz và nếu không cẩn thận bạn sẽ bị lão ném cho cái nhìn đầy khinh miệt đến khó chịu. Lão là thế đấy. Trong mắt đứa con gái hiện đại, năng động và đang bị lóa mắt bởi một Sài Gòn rực rỡ với bar, party và sự phù phiếm như tôi thì lão giống như một ly Magarita mà bất cứ cô gái nào lần đầu tiên thử sẽ ban đầu bị sộc bởi thành phần tequila, bởi vị chua chat của chanh và sau đó thì bị tấn công bởi vị mặn của chi chit những viên muối trên thành ly. Bạn sẽ không thể quên được hương vị của ly cocktail ấy!

March 08, 2012

To my dear men!


Ôi những người đàn ông trong cuộc đời của tôi, họ luôn nâng niu, chiều chuộng và hào phóng với tôi bằng hoa như thế này đây! Sao họ biết với tôi, chẳng có món quà không lời nào tuyệt bằng hoa nhỉ? Sao họ đáng yêu đến thế.





 

Họ luôn khiến tôi có cảm giác mình thật nhỏ bé cho dù tôi có cố gồng mình và thể hiện trước họ hoành tráng như thế nào chăng nữa! Có lẽ vì thế mà tôi cũng vui lòng mà cam chịu chỉ trở thành một đoá hoa nhỏ nhắn trong cuộc đời của họ! Vì với tôi, hạnh phúc nhất là được trở nên nhỏ bé trong vòng tay người đàn ông tôi yêu thương.








Cảm ơn những người đàn ông xung quanh tôi, nhờ họ mà tôi thấy mình đẹp hơn, cuộc sống thú vị hơn và nhờ họ tôi mới biết thế nào là Tình yêu.

March 07, 2012

Tôi và Chuyện Đêm Muộn (The Late Night Show)


Ý tưởng của Chuyện Đêm Muộn bắt đầu từ việc tôi hay xem chương trình Ellen DeGeneres. Tôi bị cuốn hút bởi cách dẫn tự nhiên, hài hước đầy bất ngờ của bà. Điều này khiến chương trình mang tính giải trí cao chứ không bị quá nghiêm trọng như trong Oprah. Ellen show sẽ không lấy những giọt nước mắt của bạn nhờ một câu chuyện cảm động mà sẽ làm những giọt nước mắt của bạn rơi trong niềm vui sướng, hân hoan. Tôi thích cách mà Ellen host chương trình, nhất là lúc mở đầu, bà ấy sẽ hòa cùng vào đám đông & nhảy nhót như kiểu: “It’s our time, enjoy it!!!!!!”
Từ lâu tôi đã mơ ở Việt Nam sẽ có một chương trình mà ở đó những người tham gia được thể hiện mọi suy nghĩ, cảm xúc buồn vui, đồng tình hay phản đổi, sung sướng hay tức giận, yêu hay ghét như thế. Và đó là lý do tại sao Chuyện Đêm Muộn có phần Chuyện Hot. Với những chủ đề cực “hot” như Tình cũ rủ rê, Tình yêu không biên giới, Người thứ ba, Hình xăm tiếc nuối, Cô nàng đào mỏ…, các bạn sẽ được thấy những “trai xinh, gái đẹp” có các quan điểm trong cuộc sống khác nhau, nhưng họ giống nhau ở một điểm là dám nói lên những điều họ nghĩ, dám phản ứng với những thứ họ không thích một cách thông minh và lịch sự.
Điều thứ hai làm ảnh hưởng đến việc tôi nghĩ ra format của chương trình, đó là việc thường xuyên theo dõi tác động của truyền thông trong giới Showbiz. Từ khi là cô sinh viên tôi đã hay đọc những mảng tin về cô ca sỹ, chàng diễn viên, ngôi sao này, người nổi tiếng kia rồi. Tôi xem vì trước tiên nó khiến đầu óc tôi không phải nghĩ sau một ngày đi học & đi làm vất vả. Nói một cách suồng sã thì mấy cái tin tức đó đã “entertain” tôi.  Và tôi nghĩ sao không làm một chương trình mà người xem không phải nghĩ ngợi nhiều quá, quan trọng là họ cảm thấy thoải mái, họ thấy có cái gì đó thú vị ở đấy. Và sau một ngày làm việc mệt mỏi, họ nằm lên giường, bật tivi và enjoy cái thú vị mà tôi bày ra cho họ. Mà không có cách nào entertain những người xem của tôi tốt hơn là showbiz.
Đấy là lý do tại sao mà xem Chuyện Đêm Muộn, các bạn sẽ không gọi Phi Thanh Vân là nữ hoàng dao kéo nữa, sẽ bất ngờ khi Huy Khánh từng cảm mến một cô gái nước ngoài, sẽ hiểu thêm về những suy nghĩ của Cát Phượng khi chồng cũ của cô ấy – diễn viên Thái Hòa tái giá… Tất cả những thay đổi về tâm trạng, về cảm xúc của những người nổi tiếng sẽ đượcdiễn  tả đầy chân thật vì trong suốt buổi nói chuyện ấy, chúng tôi không hề có kịch bản dựng sẵn. Với cách dẫn có duyên và chứa đựng đầy yếu tố bất ngờ, anh Lê Hoàng của tôi đã tạo được dấu ấn đặc biệt trong phần Bí mật của sao.
Chuyện Đêm Muộn lấy đi của tôi rất nhiều công sức, mồ hôi, nước mắt và đôi khi là cả máu nữa. Đã có hàng trăm cuộc cãi vã xung quanh chương trình cốt để cho nó hay hơn. Đã có hàng nghìn những nụ cười tôi cứ phải phơi ra khi mà trong lòng thì như lửa đốt. Đã có biết bao nhiêu đêm thức trắng với màn hình dựng. Có bao nhiêu cơn stress trực bùng lên. Có lần tôi đã bất giác kêu lên: “trời ơi, làm giải trí thực sự khó hơn làm các chương trình chính luận nhiều!” – Thật đấy, bạn có tin không?
Sáng Chủ Nhật vừa rồi, khi lên công ty hoàn chỉnh việc dựng chương trình, tôi nghĩ Chuyện Đêm Muộn giúp tôi có thêm nhiều người bạn, đặc biệt là những người trong giới showbiz nhưng nó cũng khiến tôi trở nên cô đơn hơn. Tôi không có nhiều thời gian dành cho bản thân, không có nhiều thời gian cho chuyện riêng. Với tôi, chỉ có một thứ thú vị và đầy cảm hứng: CHUYỆN ĐÊM MUỘN.
Đã một số người trong Đài xem chương trình. Tôi nhận được vài lời khen, nhưng tôi coi đó là sự động viên để đẩy lùi những stress hằng ngày cứ ám ảnh tôi. Còn bản thân tôi thì đang chờ đợi những phản hồi không mấy “êm xuôi”. Có những phản hồi mà tôi đã biết trước, đã mở đường để đón nó nhưng đúng kế hoạch, nhưng cũng có những phản hồi mà tôi không thể định trước được. Giới truyền thông sẽ đưa đẩy nó đến đâu, tôi còn chưa lường được hết.
Việc nghĩ ra ý tưởng cho một chương trình truyền hình, tạo ra format, sản xuất ra nó vẫn chưa phải là thứ khiến tôi căng thẳng mà việc đảm bảo kinh doanh, mời tài trợ trong đó mới khiến tôi đau đầu. Nhưng tất cả những việc ấy cũng chưa là gì với việc đối mặt với những phản hồi hoặc xử lý những tác động của truyền thông với nó sau khi chương trình lên sóng. Gần đây nhất ta có thể thấy nhờ truyền thông mà những lùm xùm của chương trình Vietnam Next Top Model bị đẩy lên cao như thế nào, đến bây giờ nó vẫn bị săm soi từng diễn biến và động thái. Nếu tôi là bà Trang, liệu tôi có giải quyết như vậy không? Chắc chắn là không vì tôi đang là người đứng ngoài cuộc. Nhưng nếu tôi là người trong cuộc thì sao?
Dù có biết bao nhiêu điều mong mỏi, bao nhiêu thứ đắn đo suy nghĩ thì ngày mai chương trình của tôi cũng lên sóng rồi. Mặc dù là chương trình của tôi, bất cứ một khâu sản xuất hay kinh doanh nào cũng có dính đến tôi thì chương trình lên được sóng cũng nhờ vào sức mạnh của tập thể. Mặc dù câu này có vẻ là rất “truyền thống” nhưng nó là sự chân thành của tôi, tôi vẫn phải nói: Tôi cảm ơn những người đã đi cùng tôi trong suốt chặng đường vừa rồi với Chuyện Đêm Muộn. Đã có người phải bỏ dở giữa chừng, đã có nhiều người phải đổ mồ hôi, công sức nhưng dù là ai tôi vẫn luôn thầm cảm ơn họ. Dù họ có đến với Chuyện Đêm Muộn như một cuộc dạo chơi hay quyết tâm theo đuổi nó đến cùng với tôi thì tôi cũng coi họ như những người anh chị em chí cốt.
Và tất cả mọi thứ mới chỉ là bắt đầu. Còn bao nhiêu khó khăn trước mắt. Những cuộc cãi vã, những đêm thức trắng, những cơn khủng hoảng vẫn chờ đợi tôi và những người anh chị em của tôi phía trước. Mong mọi người và cả tôi vững tâm.
Có lúc tôi đã muốn buông tay vì không chịu nổi áp lực và căng thẳng. Nhưng tôi biết làm thế là sai với bản thân và với những tâm huyết mà mọi người đã bỏ ra nên từ giờ tôi quyết theo nó đến cùng, sẽ không trùng bước nữa.
Mọi người hãy ủng hộ tôi và những người anh chị em của tôi bằng cách bật VTV3 vào lúc 23h30 thứ 5 và thứ 6 hàng tuần để xem Chuyện Đêm Muộn nhé! Bắt đầu từ thứ 5 ngày 8-3 này! Tôi đã chọn ngày này vì đây là chương trình dành cho những người phụ nữ hiện đại. Chúc cho những người phụ nữ xung quanh tôi, và cả những người phụ nữ không xung quanh tôi (nói chung là phụ nữ - hihi) luôn làm chủ được cuộc sống của mình, luôn lao động theo niềm đam mê và sự nhiệt huyết để sau đó biết cách tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống này. Chúc cho các chị em phụ nữ luôn được sống trong tình yêu vì những bông hoa cần nước để tưới tắm cho nó đẹp hơn, rạng rỡ hơn, hấp dẫn và quyến rũ hơn.
Chúc cho tôi bình an!


March 06, 2012

To my right man!


Dear my right man, where are you?
Hôm trước nói chuyện với nàng MĐ về right man, nàng ấy bảo: “sẽ có ngày em gặp được right man của em, lúc ấy em sẽ nhận ra anh ấy ngay! chỉ cần nhìn thấy thôi là E biết đó là right man của E rồi!” Hi, nếu chỉ nhìn thôi mà biết luôn thì chắc em chưa gặp được anh rồi, my right man ạ!
Lâu lắm rồi em không được nếm cái cảm giác “đau khổ” trong tình yêu, có thể vì em đã quá no đủ, vui sướng nhưng cũng có thể E thực sự chưa sống trong cái thứ tình yêu mà E mong muốn để có thể đau khổ.
Cuộc sống của E thú vị nhưng không phải là toàn màu hồng.
Lâu rồi em không có cảm giác gặp ai mà trống ngực mình đập thình thịch. Lâu rồi không có ai làm em lúng túng. Lâu rồi em không có cảm giác muốn ôm ai đó thật chặt. Lâu rồi em không có cảm giác muốn gặp ai đó đầy thúc giục, đầy thân thương. Lâu rồi em không có cảm giác vừa yêu ai, vừa sợ, sợ vì sợ đây không phải là sự thật, chỉ là giấc mơ thoáng qua mà thôi.
Hôm nay em mới chợt nhận ra em đã quên cách mình đã từng yêu như thế nào. Trước đây E yêu bồng bột, nhiệt thành và ngu ngốc. Giờ thì em thấy mình yêu bình tĩnh hơn, nhưng cũng nhàm chán hơn.
Có thể là vì E chưa gặp được right man của mình.
Gửi đến anh, right man của em, dù anh có đang ở đâu thì hãy cùng tìm ra nhau nhé! Cuộc sống hiện tại của em đang rất lộn xộn và em cần một người giúp E sắp xếp nó. Em giống như đứa trẻ ham chơi chẳng biết đã đến giờ ăn hay đã muộn rồi, cần phải đi ngủ.
Em sẽ không khiến anh có cảm giác yên tâm về một người phụ nữ lúc nào cũng ở đó chờ anh nhưng em sẽ làm cho cuộc sống anh thú vị. Em đi đâu cũng sẽ đưa anh đi, dù là những cuộc tán ngẫu bạn bè hay những lúc tận hưởng một ly cocktail đầy màu sắc bên một Sài Gòn đêm nhộn nhịp và quyến rũ. Không phải lúc nào em cũng chờ đợi anh với đôi mắt ướt (như E đã từng) nhưng E hứa sẽ cùng chia sẻ những điều nhỏ bé nhưng vô cùng tuyệt vời trong cuộc sống này, những giây phút mà không bao giờ anh có lần thứ hai trong cuộc đời.
Em không thích nói những điều to tát vì với E, tình yêu là sự trải nghiệm về cảm xúc qua những điều rất giản dị mà thôi. Vì vậy, dù anh ở đâu thì mình hãy cùng tìm ra nhau nhé!