September 29, 2010

Gọt mã thầy

1.
Mỗi khi buồn người ta thường ngắm hoàng hôn. Hoàng tử Bé nói thế.
Mỗi hoàng hôn vớt đi một nỗi buồn. Mỗi ngày mới mang tới một niềm vui. Nhưng làm sao lấy đi được sự thất vọng. Nhất là khi ta thất vọng với chính cuộc sống của mình. Sự thất vọng, như một con bạch tuộc khổng lồ kéo người ta xuống đáy biển sâu lạnh lẽo. Sâu đến mức người ta không còn thiết đạp chân để ngoi lên thở. Cho dù cái đáy vực sâu ấy, chỉ là cái đi-văng trong phòng khách nhà mình, nơi mình đang nằm để mặc kệ con bạch tuộc nó lôi mình chìm xuống.
Tôi nằm trên cái đi-văng màu mận chín, trong một buổi chiều hè oi ả, nghe Adagietto của Mahler, tự mình đưa đám ma của chính mình trong nghĩa địa san hô dưới đáy đại dương.
2.
Em ngồi sát bên tôi, trên chiếc ghế gỗ bé cũ kỹ của quán cóc trên vỉa hè. Đã qua nửa đêm. Bên kia đường là khu chợ khổng lồ im lìm trong bóng tối. Em thong thả gọt từng củ mã thầy trong khi tôi luyên thuyên những lời vô nghĩa.
Tôi không hiểu tại sao đã gọi điện cho em vào giờ đấy, khi đang rất say. Đây là lần đầu tiên tôi rủ em đi chơi. Câu trả lời của em rất đơn giản và gọn gàng: em cũng chưa ăn gì, anh qua đón em đi.
Cái quán cóc bên hông chợ là nơi tôi hay ghé lại sau mỗi lần đi chơi đêm. Tôi thích bà cụ bán hàng và góc phố này. Từ những đêm đông mưa gió tối tăm ngày xưa, khi khu chợ chưa được cải tạo. Cho tới hôm nay, góc phố sáng rực và náo nhiệt khu ăn đêm.
Những củ mã thầy mát họng. Một cô gái dịu dàng trong quần jeans cũ và áo sơ mi. Một người đàn ông tựa sát bên cô. Hút thuốc rẻ tiền và nói những lời vô nghĩa.
Ở cái góc phố đêm vừa tĩnh lặng vừa náo nhiệt ấy, người ta vô tình bỏ quên nỗi thất vọng dưới tít bể sâu.
Chỉ vài tiếng nữa là trời sáng.

3.
Tôi ngồi đợi cô ngay phía ngoài phòng làm việc. Suốt một tuần nay ngày nào tôi cũng ngồi đây đợi cô. Tôi biết, sáng nào cô cũng đợi tôi đến.
Công ty của cô ở tầng trệt của một căn biệt thự cũ. Cô khéo léo biến cái hàng lang nhỏ phía sau thành một bàn uống cafe nho nhỏ nhìn ra vườn. Cô luôn tự tay pha cafe để tôi uống trong đợi cô loay hoay với đống giấy tờ của mình.
Tôi ngồi uống cafe và nhìn ra khu vườn nhỏ. Suốt một nửa năm nay tôi sống như trong làn sương mù dày đặc. Không một thứ gì có thể đâm xuyên qua màn sương đấy để đến được với tôi. Kể cả những niềm vui nho nhỏ.
Từ trong phòng làm việc, tôi biết, cô đang lặng lẽ nhìn tôi, bằng đôi mắt to trong sáng. Chúng tôi quen nhau đã lâu, qua công việc. Nhưng chỉ một tuần trước đây, khi chỉ có hai người trong phòng, cô bỗng dưng nhìn tôi rất lâu và hỏi: tại sao em không thấy anh cười. Tôi khẽ cười vì bất ngờ. Cô bảo: anh cười hiền lắm, anh biết không. Đâu đó trong đám sương mù xám ngoét, có một cái gì đó đã tan ra.
Tôi và cô hay đi lăng quăng trong cái siêu thị khổng lồ cách công ty cô hai ngã tư. Không mua gì, chỉ ngó nghiêng. Rất khó tả cảm giác đi trong hàng lang dài tấp nập, tựa vai vào một người con gái cao lớn, vừa đi vừa ăn kem, vừa nhìn những người qua lại. Có khi nào người ta cảm được nhau qua bờ vai.
4.
Tôi rất thích những người con gái ăn sầu riêng. Những người con gái mê sầu riêng thường đam mê nhục cảm. Tôi ghét những người phụ nữ quá sạch sẽ. Họ không chịu nổi mùi vị mạnh mẽ của ái tình. Những người con gái ăn sầu riêng, dường như bất cứ lúc nào, cũng có thể quấn vào mình hương vị nồng nàn của ái ân.
5.
Nàng gọi tôi rồi nói ngắn gọn: ga cũ anh nhé.
Lần nào cũng vậy, mỗi lần trốn được sếp, nàng lại hẹn tôi ở cái khách sạn mà chúng tôi gọi đùa là ga cũ. Lần nào cũng vậy, nàng chỉ có hai tiếng để tự đốt cháy mình trong đam mê.
Chúng tôi quen nhau rất nhanh. Chỉ trong một buổi chiều. Câu đầu tiên nàng thốt lên sau khi tôi làm nàng ngạt thở bằng một nụ hôn dài trong quán cafe: anh làm em gai hết cả lưng, mình đi chỗ khác đi.
Cái chỗ khác ấy, chúng tôi gọi là ga cũ. Chưa bao giờ tôi gặp nàng ở một chỗ nào khác ngoài ga cũ. Chưa bao giờ tôi biết tên thật của nàng. Nàng cũng không hỏi tên tôi. Giữa chúng tôi chỉ là ga cũ và số điện thọai di động.
Bên cạnh chúng tôi là Nằm Nghiêng của Phan Huyền Thư. Mỗi lần thỏa mãn, nàng giữ tôi nằm yên, áp mặt vào khuôn ngực hoa hậu ướt mồ hôi, để nghe nàng đọc thật chậm, những câu thơ của Nằm Nghiêng.
Một lần, khi tôi đang châm thuốc lá, nàng vừa mặc áo vừa lặng lẽ nhìn tôi rồi nói: anh làm hư em rồi.
Từ đó nàng không bao giờ gọi tôi nữa.
6.
Tôi rất thích những người con gái dám uống say. Khi say tất cả chúng ta đều khác. Tự do hơn, trần trụi hơn, khát khao hơn và cũng bớt trần tục hơn. Tôi ghét những người cả cuộc đời lúc nào cũng tỉnh táo. Họ không biết say thú vị thế nào. Tôi thích những người con gái dám uống say. Họ khát khao tự do hơn những kẻ suốt đời tỉnh như sáo.
7.
Cô gọi tôi vào một buổi tối mùa thu. Cô gọi tôi đến gặp cô ở một quán bar ngoài trời. Cô bắt tôi uống tequila. Cô nhảy nhót và hát theo Kid Rock. Cô đâu uống được nhiều đâu mà sao hôm nay uống nhiều như thế. Cô hỏi tôi: anh đã về nhà chưa? Tôi đã bỏ nhà đi một tuần nay. Trước khi đi tôi đã đập nát căn phòng của mình. Tôi không trả lời, chỉ uống tiếp.
Chai tequila hôm đó được trả bằng một trận ẩu đả tơi bời. Cô là người quậy trước còn tôi là người ra can. Đám bảo vệ quán bar tiễn chúng tôi ra cửa. Thằng đội trưởng còn níu tôi lại để bắt tay trong khi ghé sát vào tai tôi nói: may có anh là công an. Tôi cười tỉnh cả rượu. Bước ra phía ngoài, cô đã lấy xe, cởi áo khóac đưa cho tôi mặc. Mình về đi anh.
Suốt quãng đường về cô không nói gì. Chỉ tựa má vào vai tôi. Mãi khi đến gần nhà cô mới vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi nói: anh gọi điện xin lỗi mẹ, rồi về nhà đi.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, ở nhà mình, đầu óc trong suốt, chân tay rời rạc mỗi thứ nằm một nơi, như con mèo Tom bị vỡ ra trên mặt nước. Chai tequila thật là giá trị.
Tôi xuống nhà ăn sáng với mẹ. Lần đầu tiên sau sáu tháng, tôi thấy xung quanh mình không còn sương mù màu xám.
8.
Tôi thích những người con gái lưng cong chân dài. Những người con gái lưng cong trườn mình không mệt mỏi dưới sự đam mê của đàn ông. Những người con gái chân dài sẵn sàng trở mình cưỡi lên trên khoái cảm. Những người con gái vượt lên bên kia của giới hạn. Những người con gái làm đàn ông si mê.
9.
Em lại ngồi bên tôi trên vỉa hè, lần này là một quán cafe trẻ trung và sáng ánh đèn. Đêm mùa hè mát dịu. Em lấy đầu gối đá đá vào chân tôi: anh hết say chưa?
Anh hết say rồi, từ lúc ăn mã thầy và tựa vào chân em duỗi dài trên phố cũ. Tựa vào cơ thể khỏe mạnh của em, dưới bầu trời rộng lớn, anh thấy em dịu dàng thế.
Ở trong quán, Nelly Furtado hát khe khẽ “I’m like a bird. I’ll only fly away. I don’t know where my soul is. I don’t know where my home is”
Em được lắm, em biết không!

Phương Cẩm-Sa

Link: https://5xublog.wordpress.com/2007/11/26/got-ma-thay/#comment-1634

September 27, 2010

The fall of love!




Cô gái bước đi, dòng lệ trào trên khóe mắt, lăn nhẹ xuống đôi má ửng đỏ trong tiết trời se lạnh. Chàng trai chạy theo, kéo cô ấy lại và ôm chặt cô ấy trong vòng tay…


Đoạn phim đặc sệt chất Hàn Quốc ấy làm E nhớ đến A…

A còn nhớ những lần A đến gặp E, E giận dỗi vì A đến muộn ko? E vùng vằng, rùi E còn làm bao nhiu trò điên loạn nữa, thế mà A chỉ cười roài còn trêu E nữa. Cuối cùng thì E cũng phải đành chịu thua vì sự kiên nhẫn của A.

E thích những tối mình gửi webcam cho nhau, chẳng nói gì cả, mình bật những bản nhạc ko lời cho nhau nghe, rùi E ngủ lúc nào ko biết. Thỉnh thoảng E cũng ngắm A ngủ. Nhiều lúc A đặt nhẹ tay trên màn hình, E biết A đang cố gắng để xoa má E đấy! Hâm thế!

Hi, mùa thu đến rùi A ạ. Thời tiết đẹp lắm. E thích những cơn mưa đầu mùa lạnh buốt tay khi E đi xe về nhà. E iu da diết mùi hoa sữa bên nhà hàng xóm mỗi đêm đưa E vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng. E thích ngắm những tia nắng rực rỡ chiếu vào phòng E mỗi sang sớm. Ngày nào E cũng hít thật sâu thứ hương thơm của mùa thu phảng phất trong không khí như thể sợ nó bay mất. Mùa thu Hà Nội thật lãng mạn và đẹp lắm A à. A có nhớ không?...

E thấy A gầy đi. 1 ngày ngủ có mỗi 4 tiếng thì làm sao mà béo được? Cứ thế này thì A sẽ càng ngày càng xấu và E sẽ… chán A nhanh đấy!

Hum nay E viết tặng A 1 entry vì hum nay là ngày 27. Giữ gìn sức khỏe & học tốt A nhé!

September 17, 2010

Ngày thứ nhất

Thế là ngày thứ nhất đã kết thúc. Không nghĩ nó khó khăn và mệt mỏi đến thế.
Tự ru mình bằng thứ âm nhạc lãng mạn.
Tự nghĩ ra thật nhiều việc để làm, để ko phải nghĩ nhiều.
Thôi, chả chua chát làm gì nữa. Chỉ giỏi tự làm khổ mềnh mà thôi.
Mai là có thể sẽ là ngày thứ hai, thứ 3 hay thậm chí là ngày thứ n nào đó... nhưng rồi sẽ ổn thôi.
Vì mềnh mạnh mẽ và kiên cường hơn mềnh nghĩ! (tự an ủi! ;P )

Have a nice weekend, everyone!

September 16, 2010

Con bé và bánh kem




Con bé con ấy rất thích bánh của cửa hàng đó. Chiều nào đi học về mẹ cũng cho nó ba nghìn đồng để mua bánh ăn trong lúc chờ mẹ nấu cơm. Cả khu phố đông đúc chỉ có mỗi cửa hàng bánh kem đầu phố nên bao giờ cũng rất đông. Lần nào con bé cũng phải xếp hàng dài chờ để đến lượt nó. Chiều nay cũng vậy. Mẹ đi làm về hơi muộn nên mẹ vừa cho tiền là con bé cắm cúi chạy đến cửa hàng đó ngay.


Ôi đông quá! Sao hôm nay đông thế cơ chứ! Cả người lớn lẫn trẻ con xếp thành 3 hàng dài thế kia cơ mà? Bao giờ mới đến lượt nó nhỉ? Nhưng nó thích bánh kem lắm, chiều đi học về lúc nào cũng đói ngấu, mà giờ này mẹ vẫn chưa nấu cơm xong. Thôi, cố chờ vậy – con bé tự nhủ.

10 phút rồi, mãi vẫn chưa đến lượt nó. Con bé cố nghĩ đến lúc nó được ăn chiếc bánh đó. Nó thích loại bánh mà được phủ toàn sô-cô-la thơm phức, ở trên là 1 miếng dâu tây nhỏ xinh. Con bé thấy miếng dâu ấy chua loét nhưng nó vẫn thích ngắm nhìn và ăn miếng dâu đó 1 cách ngon lành.

15 phút, con bé bắt đầu thấy mỏi chân. Đứng đằng trước nó là 1 bà to béo, che hết cả tầm nhìn của nó. Nó cố kiễng chân, ngó nghiêng mãi cũng chẳng nhìn thấy những chiếc bánh nó yêu thích ở đâu trong cái tủ kích sang bóng và đầy sức hút đối với đứa trẻ như nó. Hay là về thôi nhỉ? Mình sẽ mua bim bim vậy – nó đã từng nghĩ như thế và muốn chạy đi. Nhưng ý nghĩ về chiếc bánh ngọt lịm, sô-cô-la tan trong miệng là chân nó không muốn nhúc nhích. Thôi nào, cố lên, còn 1, 2, 3,…, 8 người nữa là đến mình rồi.

Suốt từ đầu năm học đến giờ không ngày nào là con bé không ăn bánh ở đây. Mọi khi con bé không phải chờ lâu lắm vì mẹ thường về sớm và cửa hàng cũng ít khi đông như thế này. Con bé đã từng nghĩ đến việc chạy và chen lên phía trước vì nó bé, thể nào người lớn cũng nhường nó. Nhưng con bé phát hiện ra là hơn nửa sổ người xếp hàng là lũ trẻ trong phố rồi nó nhớ cô và mẹ vẫn dặn không được chen lấn khi xếp hàng. Con bé lại đành nhớ đến chiếc bánh xinh nhỏ xíu trong lòng bàn tay khép chặt đầy nâng niu của nó.

Ôi, cuối cùng thì đã đến lượt mình rồi! Con bé tưởng mình sắp reo ầm lên:

- Cô ơi, cho cháu một cái bánh sô-cô-la này này! – Con bé vui vẻ nói, một tay nó chỉ vào tủ kính.

Rùi nó sững lại. Ôi, những chiếc bánh sô-cô-la quen thuộc đâu rồi?

- Loại đấy hết rồi cháu ạ. Hay cháu ăn loại này nhé, cũng ngon lắm! – Cô bán hàng chỉ tay vào một loại bánh có kem trắng mịn và tặng con bé một nụ cười nhẹ nhàng.

- Không ạ, thôi vậy, cháu chào cô! – Con bé lủi thủi đi về, nó chẳng thích những loại khác. Chờ mãi thế, chả lẽ nó sẽ phải mua một loại bánh khác sao?

Mẹ biết nó buồn và an ủi nó. Mẹ bảo mai mẹ sẽ về sớm và mua cho nó 2 cái bánh ấy liền một lúc. Trong bữa ăn cả bố và mẹ đều kể những câu chuyện vui vẻ.

Nhưng con bé vẫn buồn đến tận khi đi ngủ. Nằm trên giường, nó nghĩ đến chiếc bánh. Không, không hẳn là vì chiếc bánh tuyệt vời ấy. Có lẽ đối với tâm hồn thơ ngây của con bé thì nó vẫn không thể hiểu tại sao nó đã kiên nhẫn xếp hàng chờ ngoan ngoãn như thế, mất bao lâu, chân nó mỏi ơi là mỏi, vậy tại sao nó không có được chiếc bánh ấy?

September 13, 2010

Buồn thu!



Ấp úng không ra được nửa lời

Tình thu bi thiết lắm thu ơi!

Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt

Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi



Nằm gắng đã không thành mộng được

Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi

Ngàn trùng sương tỏa, cây e lạnh

Chỉ có thông kia chịu với trời.

September 10, 2010

Empty!


Buồn!


Mọi thứ đảo lộn cả!


Chả lẽ con người không thấy mệt mỏi khi cứ lừa dối nhau sao?


Sẽ không nói, không làm, không hy vọng một điều gì nữa...

September 03, 2010

SHMILY


Cuối cùng thì A đã đi…


Mùa thu Hà Nội chưa bao giờ buồn đến thế…

Anh còn nhớ A đã tỏ tình với E như thế nào ko? 2h sáng, A gọi cho E và nói (trước khi nói, A bắt E chờ máy để A đi… uống nước! hic): “Chắc ấy cũng biết tớ thích ấy và tớ cũng biết ấy cũng thế!” (???) Quả thực là chưa bao giờ E shock đến thế! Gọi điện thoại tỏ tình đã là choáng roài, lại nói cái kiểu… phủ đầu như thế! Hic! Nhưng hồi ấy mình còn trẻ, vụng về và ngốc nghếch, E là mối tình đầu của A nên A chưa bao giờ biết phải tỏ tình như thế nào. A cũng là mối tình đầu của E (ko tính mấy cơn say nắng vớ vỉn nhớ!) nên E cũng không biết phải chấp nhận hay thậm chí là từ chối một lời tỏ tình thế nào nữa. Lúc ấy mình mới là cô cậu sinh viên năm thứ nhất.

Yêu nhau gần 1 năm A mới dám kiss E. Mãi sau đó mình mới gọi nhau là anh em thay cho “ấy - tớ”. E được hưởng trọn vẹn thứ tình yêu trong sáng và chân thành của một cậu sinh viên… Anh còn nhớ những đêm mình buôn điện thoại đến 3, 4 giờ sáng ko? Ngày nào cũng thế (cho đến khi mẹ A phát điên vì cái hóa đơn điện thoại - lol). Chẳng hiểu sao lúc đó mình có nhiều chuyện để nói đến vậy?

Anh còn nhớ những buổi tối A đến đón E đi dạo quanh Hà Nội ko? Những đêm mùa hè đầy sao… Những đêm mùa thu đắm mình trong hương hoa sữa… Những đêm mùa đông lạnh căm E giấu tay mình trong túi áo khoác của A, cứ bắt A phải lái xe 1 tay thôi… Những tối xuân mưa phùn rơi rơi… Lần đầu tiên A nói A iu E là lúc đó E đang ngồi sau xe A, trời mưa và E chui vào áo mưa sau lưng A. Hì, hồi xưa khi mới iu A, E phát điên lên được ý! Ko phải phát điên lên vì iu A, mà phát điên lên vì A ko hề giống trong trí tưởng tượng của E.

E luôn thích kiểu tình cảm mãnh liệt, có thể đốt cháy mọi thứ. E iu A, lúc nào E cũng nghĩ đến A. Lúc nào cũng nhớ A, lúc nào cũng đòi gặp A. Còn A thì cứ bình thản như không ấy. Dù mới iu hay iu nhau đã lâu, A chỉ đến gặp E một tuần một lần. Cứ đều đều như thế. Dù E có điên loạn và khóc lóc thì A vẫn thế. A cũng chẳng lãng mạn theo kiểu sến như gọi tên E thật to hay nhắn những tin nhắn sướt mướt. Để được nghe câu “A iu E” thì E phải chờ đợi và A cũng chẳng hào phóng nói nó.

A thế đấy! Cứ bình thản và từ từ… Nhưng đấy liệu có phải là lý do mình iu nhau được 6 năm rồi ko A? hì, nghĩ về con số 6 ấy, chính E cũng giật mình. A còn nhớ hồi mình iu A nhau ko? A bảo E chỉ cần đợi A 5 năm thôi. 5 năm là đủ rồi, A sẽ ko bắt E đợi nữa. Thế mà đã 6 năm rồi. Và E vẫn sẽ... tiếp tục đợi cho đến khi A về với E!

E đợi vì A xứng đáng với điều đó hơn ai hết. Làm gì có người đàn ông nào đưa E đi khắp các cửa hàng suốt mấy giờ đồng hồ hầu như hàng tuần chỉ để thỏa mãn tính thích mua sắm, ngắm nhìn của E chứ? Có người đàn ông nào phải nén lòng để nghe E kể về những cơn say nắng dở hơi của E rồi cho E những lời khuyên như một người bạn thực sự? Mỗi khi E đau khổ vì chuyện tình cảm, A lại ở bên E. A biết E là con bé đa cảm, nhạy cảm, tình yêu đối với E là một cái gì đó rất rộng lớn. A cũng biết tình cảm A dành cho E ko bao giờ là đủ… vì E tham lam và ngốc nghếch.

A còn nhớ có một tối nào đó, E gọi điện cho A muộn và bật khóc, A biết lý do E khóc ko phải là vì A, vì một người khác. Nhưng A vẫn lắng nghe E, thương E và thấy E thật tội nghiệp. Ôi, có ai đó trong đám bạn của E nói A ngốc quá, nhưng có lẽ người ngốc chính là E anh à…

E nhớ A quá! Tối qua sau khi đi lo toan mọi việc xong, A còn đưa E đi ăn đồ nướng bằng được, chỉ vì E thích. Nghĩ lại, E thấy mình được chiều quá nên đâm hư rồi.

Đưa A ra sân bay, E những tưởng mình sẽ bật khóc vì chưa bao giờ E xa A lâu và cũng xa đến thế. Nhưng cuối cùng E cứ phải nén lại bởi vì… mọi người nhà A chỉ rơm rớm nước mắt thôi chứ chẳng ai khóc cả nên E mà khóc thì thể nào cũng bị mang tiếng… chơi trội (hic!) Thế là E đành ngậm ngùi về nhà, chờ đến tối mới khóa mình trong phòng khóc cho… sướng! Hì!

Mùa thu đến rồi A nhỉ? E sẽ gửi ít hương hoa sữa qua email cho A nhé…







Hehe

Hehe

A tưởng E nghĩ thế thật sao? Sẽ sướt mướt và sến như thế à?
Hì, còn lâu nhé! Đưa A ra sân bay E ko khóc vì… E vui lắm vì E sẽ được… tự do (haha). E sẽ đi chơi (mà ko bị bắt về nhà thay đồ vì ăn mặc sexy quá). Hà hà.
A sang đó nhớ phải học hành ngoan ngoãn, phải sinh hoạt, giờ giấc nghiêm chỉnh ko là E… bỏ A đấy! Sợ hông?
Send you a… thousand of KISS! ;P