May 26, 2010

Mưa


Last edit. 9h tối mới về.
Về muộn. Đối với nó là chuyện bình thường.
Hôm nay cũng thế. Cũng vẫn là điều bình thường mà thôi. Nếu như...
... trời ko mưa. Ba con vịt thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng tạp chí đã xong. Mấy đứa chạy nhanh ra khỏi căn phòng đầy hơi nóng hầm hập. Cứ 5 rưỡi, 6 giờ là toà nhà tắt điều hoà khiến 3 đứa làm việc cứ nhấp nhổm. Nhưng nó vẫn thấy vui vì từ giờ last edit nó không phải làm 1 mình nữa. Sẽ ko còn cái cảm giác cô độc và buồn bã nữa. Nếu như...
... trời ko mưa tầm tã. 2 con vịt cùng đường với nhau lặng lẽ đi về. Tự nhiên thấy buồn. Chẳng đứa nào muốn nói gì vì thất vọng, hụt hẫng, sụp đổ... Vẫn chẳng buồn đến thế nếu như...
... vừa bước vào sân, chưa kịp cởi áo mưa, mẹ nó ở trong nhà quát ra: “Công ty trả mày 10 triệu hay 20 triệu một tháng mà ngày nào cũng về muộn thế hả?” Chán nản, nó vứt cái áo mưa ra cái mắc ngoài sân rùi bước vào nhà. Lạ nhỉ, nó mặc áo mưa hẳn hoi mà người vẫn ướt nhẹp. Chẳng nói chẳng rằng, nó lì lợm và vội bát cơm nhạt, để mặc cho mẹ độc thoại.
Buồn thế! Nó nhớ lại chiều nay, 1 cô bé làm cùng cty đã chat với nó.
- Chị à, dạo này E có nhiều chuyện buồn, cả cv lẫn TY.
- Chị cũng thế. Chị buồn nhiều chuyện lắm.
- Sao E toàn thấy chị cứ vô tư cười nói thôi, chẳng thấy chị buồn gì cả?
- E ơi, nỗi buồn mà cứ kìm nén trong lòng, ko biểu hiện ra ngoài được mới là nỗi buồn dai dẳng và đau khổ lắm E à. Thỉnh thoảng nó cứ cứa cho chị 1 phát...
Có thể cơn mưa đầu mùa đã ảnh hưởng đến nó. Nỗi buồn đó lại bám lấy nó. Nó vùng vẫy mà chẳng thể thoát ra được. Chẳng có ai cứu được nó ngoài việc nó phải tự thoát ra mà thôi.
Tự nhiên ngoài trời mưa sầm sập. Mưa to thế! Nhưng mà, chắc sáng mai trời lại nắng thôi. Và có thể trời sẽ đẹp!

May 12, 2010

Một entry ko có thật!


Hình ảnh người phụ nữ ấy đã có thời gian ám ảnh nó. Chưa bao h nó gặp chị ta, chưa bao h nói chuyện, nhưng đã biết bao nhiêu lần nó mơ đến chị ấy. Mà điều buồn cười là đối với nó, chị ta chẳng xinh đẹp và cũng chẳng hấp dẫn.
Không xinh, chắc chắn thế.
Ngoại hình, cực bình thường, ko ấn tượng.
Quyến rũ ư? Nó cứ thấy kiểu quyến rũ ấy có gì ý ghê ghê, như kiểu mời chào đàn ông ý. Có thể đàn ông thích như thế, còn trong mắt những người cùng giới thì chắc chắn, kiểu quyến rũ ấy ko khiến họ phải thốt lên “đẹp!”.
Đẹp á? Đó ko phải là từ dành cho chị ấy. Chị ấy không đẹp, ko đằm thắm, ko rực rỡ mà ngược lại, nó thấy chị ta cứ héo hon thế nào ý. Đôi lúc nhìn chị ta hơi hoang dại, như thể lá úa mùa thu nhưng cứ kiêu hãnh vẫy gió. Có thể đàn ông thích như thế.
Còn nó, nhìn thấy chị ấy,nó thấy sợ. Chẳng hiểu sao nữa. Đôi khi trong lúc mơ màng, nó tưởng tượng ra các mẩu hội thoại ko đầu ko cuối với chị ta:
- Tôi ghét chị!
- Haha, tôi chẳng quan tâm cô ghét hay yêu tôi!
- Tôi cũng chẳng quan tâm đến chị! Tôi ghét vì chị cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi!
- Ôi, cô bé con tội nghiệp!
- Chị thật xấu xí!
- Tôi không cần phải xinh đẹp với cô!
- Chị đừng xuất hiện trong các giấc mơ của tôi nữa. Tôi ko muốn gặp chị!
- Cái đấy thì chị chẳng giúp được rồi! (haha)
- Tôi không hiểu tại sao A ấy lại yêu chị được nhỉ?
- Vì với A ấy, tôi hấp dẫn, quyến rũ. Tôi biết chiều A ấy, tôi chẳng bao giờ làm A ấy khổ như cô luôn hành hạ A ấy.
- Tôi ko làm A ấy khổ. Tôi luôn muốn A ấy vui vẻ. Tôi sẽ ở bên A ấy, yêu thương và chăm sóc cho A ấy!
- haha! Cô nói như mấy đứa con gái mới lớn ý! Cô có biết A ấy cần gì, thích gì ko? Cô có chiều A ấy được như tôi ko?
- Tôi biết cách để làm A ấy hạnh phúc từ những điều nhỏ bé nhất.Và tôi còn muốn chia sẻ, ở bên A ấy những lúc buồn và khó khăn nữa. Chị có biết làm gì lúc A ấy buồn ko?
- Tôi quen A ấy trước cô. Chúng tôi đã ở bên nhau 1 thời gian dài. Buồn vui đã trải qua hết cả rồi. Cô hỏi buồn cười quá!
- Tôi ghét chị vì chị đã gặp A ấy trước tôi. Nếu A ấy gặp tôi trước, A ấy sẽ ko yêu chị!
- Cô nói thế nghĩa là vì tôi đến trước mà A ấy yêu tôi, ko yêu cô à? Haha!
- Ko phải, vì chị đến trước nên A ấy ko thể bỏ chị! A ấy chẳng bao giờ bỏ ai cả.
- Cô tưởng tượng nhiều quá rồi đấy! Đến lúc phải dừng lại thôi cô bé tội nghiệp ơi! Tốt hơn hết là cô nên tự đánh lừa mình đi, để sống cho vui vẻ nhé!
Ôi, sao mà nó ghét chị ta đến như thế kia chứ, kể cả trong những mẩu đối thoại nó nghĩ ra thì chị ta vẫn đáng ghét! Nó ước 1 ngày nào đó chị ta sẽ biến mất khỏi cuộc sống của nó (cho dù là chưa bao h chị ta xuất hiện trước mặt nó!)
Nhưng mà, có 1 điều duy nhất khiến nó phải cảm ơn chị ta. Vì nhờ chị ta mà nó biết nó yêu anh như thế nào và nhất định, nó biết phải làm gì để giữ A ấy.
Hay đơn giản là nó chẳng cần phải giữ A ấy, chỉ cần nó biết phải làm gì để nuôi dưỡng thứ tình yêu đang lớn dần lên trong nó mà thôi, vì chắc chắn, A ấy, là của nó!

May 04, 2010

Điều ngọt ngào nhất!



Mùa hè đến rùi nhỉ? Bằng lăng đã nở tím ngắt hai bên đường mình đi từ nhà đến công ty. Tự nhiên sáng nay vừa dắt xe ra khỏi cửa, “hương mùa hè” đã bất ngờ xộc lên mũi mình. Mình hít một hơi thật dài cho cái hương đó căng tràn trong mình. Một vài vạt nắng chiếu xiên qua khe cửa, mình nheo mắt nhìn...
Mùa hè khiến cơ thể mình nhẹ bẫng, mỗi khi bước xuống những bậc thang, mình có cảm giác mình có thể bay được. Thế mà tâm trạng của mình thì chẳng nhẹ nhàng chút nào cả...  
Ngày hôm nay thật nhìu việc, chẳng kịp lên mạng để check mail nữa. Nhưng nhiều việc cũng tốt, nó khiến mình chẳng có nhìu thời gian để nghĩ linh tinh.
...
Mình thích bài này quá, muốn được yêu hết mình, sống hết mình với TY như cô gái trong bài hát. Tại sao yêu hết mình lại khó thế nhỉ? À, có thể vì mình tham lam quá, mơ mộng quá, ích kỷ quá và cũng dại dột quá!
Vẫn đi tìm điều ngọt ngào nhất...
(Cảm ơn Mr.XYZ đã gửi link bài này cho E nhé!)

Điều ngọt ngào nhất!
Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ thì thầm với nhau rằng, anh ấy sẽ bỏ rơi tôi.
Khi lòng tôi buồn bã, nhưng vẫn đó mùa cây trổ lá.
Những chạm va, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Chỉ có tôi hiểu, vòng tay ấm áp mỗi khi anh ôm siết tôi.
Chỉ có tôi hiểu, tình yêu mà anh vì tôi đắp xây.
Những ngày nắng hạ mưa đông.
Tìm tôi anh đến bên tôi.
Những sẻ chia buồn vui, những gì tôi cần anh.
~*~
Có ai đã nói rằng, tôi không cần cho anh ấy.
Họ ngồi về phía chân trời, nhưng gió cứ thoảng qua tôi.
Ôi mùa đông lạnh giá, ai cũng thấy mình như mất mát.
Vô tình thôi, từ lâu người vẫn vô tình với nhau.

Để mãi tôi hiểu, lời anh vẫn nói với tôi qua đôi mắt nâu.
Để mãi tôi hiểu, vì sao từng canh giờ tôi nhớ anh.
Những lời gió ngàn phía xa, trả theo gió cuốn lên trời.
Tôi gọi anh niềm tin, sẽ chẳng chia niềm tin.
~*~
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, vì tất cả tình yêu nơi anh.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời.
Chỉ thế thôi, tôi tin anh ấy, bằng tất cả tình yêu nơi tôi.
Chỉ thế thôi, tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời.