June 30, 2010

Ôi mình sai roài!!


Hum nay bị sếp mắng. Dạo này mềnh hay bị sếp mắng. Tính mềnh bướng nên nhìu khi cứ hay cãi vớ cãi vỉn. Cãi xong roài nghĩ lại thấy ân hận quá.

Dạo này tinh thần ko được tốt kéo theo cả công việc. Mình bị mắng là đúng roài mà.

Nhớ… hồi xưa khi mới ra trường, bừng bừng khí thế, chỉ cần có việc để làm thui là cũng hạnh phúc lắm rùi. Một mình mình tự xin vào Đài, đi thực tập và làm việc. Cũng tự mình nghỉ. Tự mình đi tìm việc. Tự mình chọn lựa, quyết định.

Sau hơn một năm, giờ mình giữ liền 2 chức “Trưởng” trong công ty, thế mà vẫn mải chơi, nhìu khi vô trách nhiệm và thiếu nghiêm túc. Nghĩ lại tự mình thấy thất vọng quá.

Đúng là những mơ ước, khát khao của mình ngày xưa ko còn nữa, tự nhiên nó biến mất. Mình bỗng ko tìm thấy sự nhiệt huyết, lòng quyết tâm trong công việc nữa. May mà tỉnh ra lúc còn chưa muộn. Hic.

Thôi, sốc lại tinh thần thoai (đập đầu vào gối cho tỉnh ra)! Đây sẽ là 1 vài việc mình sẽ làm này (phải ghi ra để nhớ, và để tự gây áp lực cho bản thân nữa! hic!)

- Từ ngày mai sẽ đi làm sớm, ko được đi làm muộn nữa

- Cố gắng ko được cãi sếp (nếu bức xúc quá thì phải đếm từ 1-10 xong mới đc cãi!)

- Phải tập trung hết vào cv, ko được nghĩ linh tinh

- Tuần sau bắt đầu sản xuất Bản tin Đầu tư, ko được chậm trễ nữa

- Quyết tâm làm xong dự toán cho cuốn sách nhỏ (hic, mềnh làm mãi mới được có 2 trang, huhu)

- Phải người lớn lên, ko được trẻ con nữa (người lớn tức là phải sống thật lý trí, ko được làm theo cảm tính, dù có hâm, dở hơi, điên loạn như thế nào thì cũng phải control được mọi việc, và trên hết là phải suy nghĩ tích cực)

Oài, viết ra sao mềnh thấy thoải mái quớ!! Cố gắng thật nhìu Nga nhé!!

June 19, 2010

Sài Gòn ký 2




Đêm tiếp theo: đi ăn tối với Helen và Ms.Yến rùi đi massage. Phát hiện ra 1 chỗ massage hơi đắt 1 chút nhưng chỗ đó thật tuyệt. Mình thấy như đang bước vào 1 thế giới khác hẳn. Mơ màng, thư giãn và dễ chịu vô cùng. Sau đó mình và Helen vào 1 bar, uống 1 chút rùi về. Mất điện, mình và Helen ngồi trong ánh nến, ngắm nhìn Sài Gòn về đêm. Mình sẽ nhớ mãi khoảnh khắc tuyệt vời này.

Đêm tiếp nữa: 1 anh bạn đánh xe đến đón mình và chị đồng nghiệp đi ăn hải sản rùi đến 1 bar so COOL. Chị đồng nghiệp về trước, 3 anh em ngồi lại uống hết 1 chai Macallan. Vừa xem bóng đá trên màn hình lớn, vừa đung đưa theo điệu nhạc sống, các singers ở đây vừa xinh vừa hot lắm, nhìn cứ như hot girl ý nhưng điều đặc biệt là họ hát hay vô cùng. Thỉnh thoảng mọi người trong bar nhún nhảy theo điệu nhạc, thỉnh thoảng họ lại hò reo vì đội bóng họ cổ vũ vừa ghi bàn. Còn mình, mình thì thấy thật hạnh phúc. Anh bạn mình hét lên: “Nga ơi, E là nam châm đó!” tiếng anh ấy lẫn với tiếng trống, hòa vào tiếng cô ca sỹ đang hát đầy nhiệt huyết. Mình mỉm cười…

Lái xe đưa mình về nhà, anh bạn xuống mở cửa xe cho mình, hẹn khi ra HN, 2 anh em sẽ gặp nhau. Chắc chắn thế rùi… Nhìn các anh ý nói chuyện với nhau trong 1 quán bar ồn ào như thế, mình vẫn thấy ở họ những tình cảm chân thành dành cho nhau. Họ gửi cho nhau những lời khen, sự trân trọng, mình thật may mắn khi có những người bạn như thế ở bên cạnh. Vui lắm ý, Sài Gòn thân iu ạ!

Vừa bước vào phòng khách sạn, anh bạn ấy đã gọi điện cho mình, chúc mình ngủ ngon. Uh, phải ngủ ngon chứ! Mặc dù có biết bao nhiêu điều ở phía trước đang chờ đợi mình, trong đó có cả những khó khăn, vất vả, trở ngại nhưng mình cứ tự dừng lại ở đây 1 lúc đã, để sống trọn những thời khắc được là chính mình, được hạnh phúc như thế này!

June 17, 2010

SG ký!


Một buổi tối kết thúc vào lúc gần 3h sáng.
Tây tây nhưng vui lắm, chẳng mệt tí nào cả!
Bắt đầu buổi tối ở Le Pub lúc 9 rưỡi. Le Pub ồn ào và náo nhiệt. Vừa vào Helen đã gọi một thứ nước uống kỳ lạ mà có 2 cốc, cốc rượu nhỏ nằm trong cốc fanta to hơn, rồi phải uống cạn ly đó 100%, ko được dừng lại cho đến hết! Cổ họng cháy rát vì rượu nhưng vị của nó thì thật tuyệt. Quên mất tên loại nước uống đó rồi, mai sẽ hỏi lại Helen vì chắc chắn mình sẽ quay trở lại nơi đó.
Rồi Tram, Cookies và Jerry tới. Cả nhóm rủ nhau đi hút sisha. Bar tiếp theo thật cool, trừ phần nhạc. Helen thì gọi nhạc đó thật emotion, còn cả nhóm thì phát điên với thứ nhạc nửa mùa đó. Sisha vị táo – vị mình thích. Anh Trầm bảo vị rose và mint cũng tuyệt, mình ko bít vì từ trước đến h chỉ dùng vị táo thôi. Ko thể học được cách rít một hơi dài như anh ý. Mình chịu! A ý dọa mình hút sisha có thể get high được nếu hút những hơi dài và sâu làm mình sợ chả dám làm thế. Nghe A ý kể về các chuyến du lịch mà mình thèm, đặc biệt là chuyến đi Mỹ. Mình cứ đành hứa xuông với lòng mình, để tự an ủi bản thân vậy. Trùng hợp lắm, cocktail mình gọi cũng có tên là Around the world. Anh Trầm nói phải thử hết cả ly ấy mới biết rõ được vị của nó!
Cả lũ kéo nhau ra “Q bar” để uống. 1 trải nghiệm thật thú vị. Ngồi trên cỏ, Helen huyên thuyên bao nhiêu gossip, Cookies kể về 2 mối tình của cô ấy. Mình chẳng có gì để nói vì chuyện của mình chẳng thú vị bằng họ, mà những chuyện thú vị của mình thì lại chẳng kể đc (lol)! Tây tây vì rượu vang, vì votka pha nước tăng lực, mình và mọi người dường như chẳng cần biết mọi thứ xung quanh nữa. Chưa bao h mình nghe Helen nói thật lòng đến thế, cởi mở đến thế. Mình hiểu được quá nhiều điều chỉ trong 1 đêm.
Cả bọn hẹn nhau vào tối CN, ở 1 bar có DJ để nhảy nhót. Vì hôm nay chưa ai nhảy nhót cả (trừ Helen múa thôi - haha).
Nhớ Jerry bắt mình hứa nếu A ấy ra HN, mình sẽ đưa A ấy đi bar. Mọi người cười nhạo để trêu A ấy. Mình bảo nếu A ấy có biết rõ từng bar ở HN thì mình vẫn đưa A ấy đi để chữa thẹn cho A ấy. CN A ấy ko join cùng mọi người vì phải đi Thái. Thật tiếc, vì A ấy nói TA hay tuyệt vời, vì A ấy là người New York, vì A ấy đi xe máy thật cừ, vì A ấy có nụ cười thật đẹp và lúc nào cũng cười với mình. A ấy là người nước ngoài đầu tiên mình quen ở Le Pub (trừ Helen nhá).
Nhớ Trầm vui tính, chân thành và dễ chịu. 1 “gã” ko vừa đâu nhé! Gã chỉ muốn mọi người nhớ đến Tram’s house thôi vì gã làm bất động sản (hè hè)! Gã hỏi mình có đi tiếp tối mai ko? Mình trả lời... (hì hì)
Nhớ Helen nhắn tin cho mình, bắt mình phải báo cáo xem đã về đến KS chưa, làm mình vui ơi là vui, mặc dù con nhỏ đó say bí tỉ ý! Chắc mình phải lo cho nó thì đúng hơn. Nó bảo nếu mình ko làm Path nữa thì nó ko biết làm bạn với ai. Mình bảo nó xạo quá (bằng tiếng Việt), thế là nó cười ầm lên. Hôm nay cô nàng mặc 1 chiếc váy sexy hết cỡ ạ! Helen thích kiểu đầu mới của mình. Hà hà!
Thôi, bùn ngủ quá, mình ngủ thôi, mai hẹn nhiều khách cùng 1 lúc quá! Ngày mai ý, có 1 vài điều đặc biệt lắm...

June 14, 2010

Ơ lạ nhỉ??


Mình có tóc mới (nhìu người chê già dưng mà mình vẫn... sướng!!)
Mình có máy tính mới (phải chật vật, vất vả lém mới mua được nó nhưng mình thật tự hào về mình quá xá vì lần đầu tiên trong đời, mình tự mua cho mình 1 thứ có giá trị như thế!!)
Zai của mình chuẩn bị đi du học (mơ ước bao nhiu năm giời của chàng! - mình sắp được tự do roài keke)
Mình đã gặp và nói chuyện với vài đối tác và họ có response rất tốt với Bản tin Đầu tư
Mình lại chuẩn bị đi công tác nữa...
Mọi chuyện có vẻ ko tồi chút nào, đáng ra mình phải vui chứ nhỉ?
Uh thì mình vẫn vui mà, nhưng sao tự nhiên thấy bùn thế (????????????)
Ôi, có lẽ trong mình còn một vài cái gì đó sót lại của tuổi "teen" rùi nên mới có thứ cảm xúc ko thể lý giải được nổi như thế!
Bùn quá! Mà bùn nhất là ko thể nói được ra tại sao mình bùn! Vì mình cũng ko hiểu tại sao mình bùn...
Ôi, thật là... hâm quá!
(PS. cho cái ảnh vừa đi Cửa Lò về cho nó vui vẻ tí - cho đỡ bùn và bớt hâm! ^^)