December 27, 2011

In the note for only me ;P


Read this blog accidentally: https://vinhlq.wordpress.com/
I shouted “Eureka, eureka!” as Newton when he saw an apple falling out of the tree.
This blog inspires me much. It makes me love my job more. So excited to work in media area which is an amazing land to me. Moving to Saigon is my brilliant decision to learn more about my job and know more people in the field.
I recently met some people and I’m so glad to be their colleague, their partner and their friend. In the first days of moving here, I was like a person going in a dark tunnel and didn’t see any hope of light. I had to find my way to survive. Then I slowly saw the dim light even though it’s still far from me. Finally I went out of it because of my friends and my co-workers.
Now the terrible tunnel is behind me. A long road still ahead. But I’m happy to see the path and where to go.
In the time of ending year, I sit alone. Thinking of everything I’ve done. I’m proud of my self for the big year that will change my life. I worked hard and enjoyed every moment of life.
In the coming year, my show will be on air, finally. This is MY show from the beginning until the end. I can say that. This is what I planned during 2 years. This show will shock you. I bet! Waiting for my show and I will not waste your time.
At last, I love my job (announcing like the leaders in the meeting ;P ). Media has a magical power that you never imagine although you work in it. It’s HOT. It seduces me. It makes me stuck in it like I can’t escape an adventurous dream.
Don’t forget to watch The Late Night Show on VTV3 this March. It’s ME ^__^

December 26, 2011

My Big December

Not really big! It's HUGE ^^
Many important events in this month.

1. My brother's wedding


2. My closest cousin's wedding


3. My warm Christmas




4. My new fragance that I wished for

5. My gorgeous sun that brings joy and fun


Waiting 4 the romantic January with my birthday and love  ^__^

December 17, 2011

All I wish for Christmas is YOU ^^

  ^^ BURBERRY BODY - INTENSE VERSION  ^^  

November 15, 2011

Nàng Mèo Điệu lây sến sang em huhu


Tại nàng Mèo Điệu mà E bị nhuốm "sến" roài. hic!
Bản nhạc này hay quá, chân tình quá (và cũng sến quá - :P )
Nó làm E thấy muốn yêu & được yêu quá!  >3
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=JEtqmgv5Kq
Bỗng nhớ đến 1 câu nói: "Anh đã từng nghĩ đến việc thôi E (nghĩ chứ ko phải là định nhé) nhưng sau đó thì A nhận ra là không thể thôi được, không làm cách nào thôi được, anh chịu đấy!" ^3^
Thế nên nhìu khi thôi hay không, chẳng phải do mình quyết định nữa (và lại càng ko phải do người ấy quyết định), cho dù mình không đang ở bên cạnh người ấy, phải ko Mèo Điệu??

November 05, 2011

Chiều mưa & nhà mới ^_^

Chiều cuối tuần trời đổ mưa to ơi là to, chẳng đi đâu được. Lại tình cờ nghe được bài hát Nghi Ngại, sáng tác Đức Trí. Thích bài này cả giai điệu lẫn nhạc, chỉ tiếc là ca sỹ nam hát hơi thiếu nam tính và mạnh mẽ, còn diễn viên nữ thì thiếu quyến rũ theo kiểu lạnh lùng ý :P
Thế là vừa nghe, vừa chụp ảnh nhà mới vừa chuyển đến. Iu nhà mới nhất ở khung cửa sổ lãng mạn nhìn ra trời xanh đẹp tuyệt vời (mặc dù trời đang mưa cực to - đấy là điều đặc biệt ở SG).


 1 góc nhỏ của khung cửa sổ
 

 Một góc khác. Nước mưa đọng lại trên cửa kính, lung linh vô cùng


 Ánh sáng vàng hắt ánh ra khung cửa xanh



Từ giường mình nhìn ra cửa sổ. Tối về mình chỉ bật duy nhất ngọn đèn vàng ấm áp này.



Nửa căn phòng phía trước là cửa sổ, ban công, ti vi và tủ lạnh, phía sau là tủ âm tường và nhà vệ sinh. Rất iu căn phòng mới xinh xắn này.




Và cuối cùng là bài hát Nghi Ngại, rất hợp với tâm trạng của mình khi sáng nay vừa gặp 2 đối tác rất dễ thương và goodlooking ^^


Chúc cả nhà cuối tuần nhìu niềm vui nha! :x

October 12, 2011

Lust 4 money ^^



Dạo này mình thích ăn ở những nhà hàng sang trọng. Trưa mình thường vào các quán Pháp gọi cá hồi nướng với house wine, nghe những bản nhạc Pháp đầy lãng mạn và thư thái. Tối mình tha thẩn đến những quán ăn Ý để ngoặm pizza, mỳ Ý và beer. Thỉnh thoảng đến các lounge để nuông chiều trí tưởng tượng và nhu cầu tận hưởng ngày càng cao của mình. Cuối tuần mình thích đến bar uống whisky để ngắm nhìn các cô gái ăn mặc sexy lượn như ong và để khiêu khích các ánh mắt đang nhìn mình.
Và kết quả của việc này là… mình bị cháy túi :(
Hic, chẳng hiểu sao mới vào SG chưa được 6 tháng mà mình đã sống như… người SG rồi ý (có thể vì mình yêu SG quá - cố níu một suy nghĩ tích cưc!) Và hiện giờ là mình cháy túi thật. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, mình có cảm giác ấy mãnh liệt đến thế. Mình chợt tỉnh – không phải là tỉnh để điều chỉnh cách tiêu tiền, mà là cách kiếm tiền.
Từ trước đến giờ, mình luôn nghĩ mình đi làm vì… sở thích, vì mình là workaholic, làm việc là niềm hạnh phúc vô biên của mình, không làm việc, mình thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Một ngày không nghĩ đến công việc, mình có thể phát điên - thật đấy! Đến giờ, sau 3 năm ra trường, mình vẫn nghĩ, mình vẫn phải kiên nhẫn học hỏi, khiêm tốn làm việc vì đây là thời gian để tích lũy kinh nghiệm, phát triển các mối quan hệ, chưa phải lúc để cái khao khát kiếm được nhiều tiền bùng lên.
Nhưng 3 năm đã trôi qua rất nhanh. Đã đến lúc rồi đấy. Mình giật mình vì xung quanh mình có quá nhiều người giỏi, họ bắt đầu từ con số 0, rồi họ có nhiều thứ, không phải là dần dần, mà là rất nhanh. Còn mình thì cứ chơi vơi, chả cần phải quá nhiều xiền, mình hài lòng với những thứ mình có. Mình có thể quyết liệt trong công việc nhưng chẳng quyết liệt trong việc kiếm nhiều tiền. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ?
Thôi, đã đến lúc để kiếm nhiều tiền rồi đấy! Mục đích kiếm nhiều tiền của mình xuất phát từ việc mình cần tiền để tận hưởng cái cuộc sống thú vị của mình. Ít tiền làm mình thấy khó để tận hưởng hết của nó. Vì thế, sáng mai mình sẽ làm việc theo một cách khác.
Đi ngủ thôi, để mai còn nghĩ cách kiếm được nhiều tiền nào! 

(Ghi chú cho bức ảnh: lust for money quá đến mức... nổi mụn to đùng lun =))) 

October 10, 2011

Sean & 4 năm trước





Đó là mùa hè cách đây 4 năm, khi cô chuẩn bị là sinh viên năm thứ 4. Cô quen cậu trong kỳ thực tập 2 tháng ở một cơ quan Nhà nước. Lúc đó, cậu mới là học sinh lớp 12. Cô hơn cậu 4 tuổi.
Cậu đến Việt Nam trong một chương trình giao lưu văn hóa. Nơi cô thực tập là chỗ tiếp nhận các đoàn ra đoàn vào như vậy. Trong 2 tuần tại Việt Nam, hội học sinh Mỹ sẽ phải đi làm từ thiện ở khắp nơi như ở Hà Nội, Mai Châu, Đà Nẵng. Họ đến các trường học, quét vôi, dọn dẹp, trồng cây…
Nhiệm vụ của cô là phải bám theo đoàn của cậu để chụp ảnh và lấy tin. Sáng hôm đó đoàn học sinh Mỹ phải đến lao động ở một trường cấp 2 cách Hà Nội khoảng 50 km. Cậu thấy cô nói chuyện vui vẻ với mọi người trong đoàn nên chú ý và câu đầu tiên cậu hỏi cô, cũng là câu làm quen làm cô choáng:
- Bạn có bạn trai chưa??
Cô ngơ ngác không biết phải phản ứng thế nào với tình huống như vậy thì tụi bạn cậu cười ầm cả lên. Mặt cậu đỏ bừng bừng. Thế là từ lúc đó, cô đi đâu, cậu cũng đi theo. Cả chuyến đi cậu tranh ngồi cạnh cô, cậu nói chuyện về gia đình cậu, về một New York chỉ có duy nhất 1 màu “grey” chứ không “colorful” như ở Hà Nội.
Rồi tiếp theo những ngày cậu ở homestay tại một gia đình người Việt ở Lò Đúc, tối nào cô cũng đưa cậu đi chơi, thăm quan Hà Nội về đêm. Lần đầu tiên cậu được trải nghiệm xe máy ở Việt Nam, được thử món fake American ice-cream mà cậu ăn hết 2 ly cho dù nói nó ko ngon bằng kem Mỹ =)) Lần nào trước khi tạm biệt cậu cũng ôm và hun nhẹ lên má cô. Và cậu chờ đợi một thời điểm nào đó…
Chuyến đi Mai Châu hai ngày sau đó trở thành niềm hy vọng cho cậu. Cả đoàn học sinh Mỹ được ở nhà sàn, ăn những món ăn miền núi và được đi dạo bên những bản làng bảng lảng sương khói đầy thơ mộng. Tối hôm đó họ được ngắm nhìn các điệu múa dân tộc lạ lẫm nhưng thú vị. Họ thích thú ngồi bên nhau, nói chuyện rôm rả. Cậu luôn chọn chỗ ngồi gần cô vì cậu nghĩ ở nhà sàn thật nguy hiểm, cô cần được bảo vệ. Trước khi chúc cô ngủ ngon, cậu chỉ vào tay mình và nói: “đây là chiếc vòng được lấy từ lon soda ở bên Mỹ, bọn con trai uống xong soda thường tháo chiếc vòng đó ra rồi đeo vào tay. Ở Mỹ có truyền thống là nếu cô gái đứng gần bạn mà làm đứt chiếc vòng này thì bạn phải hôn cô ấy ”. Cậu nói rồi nhìn cô chờ đợi. Cô mỉm cười chạm vào chiếc vòng rồi rướn chân hôn vào má cậu và nói: “chúc bé ngủ ngon nhé, tối nay, chiếc vòng này sẽ vẫn nằm ngoan trên tay bé, chắc chắn thế đấy!” Cậu nhìn cô đầy hy vọng, tin rằng vẫn còn ngày mai, khi trở về Hà Nội, cô sẽ làm đứt chiếc vòng đó vì ngay sau đó đoàn cậu phải đi Đà Nẵng.
Ngày hôm sau là một sự thất vọng. Cô vẫn đối xử ân cần và vui vẻ với cậu nhưng hình như không khí núi rừng khiến cô quên mất điều hôm qua cậu nói. Cả chuyến xe trở về Hà Nội, cậu ngồi gần cô, kể cho cô nghe về những dự định học bác sỹ ở trường Đại học, lẫn lời hứa sẽ trở lại Việt Nam. Và hết ngày hôm đó, cô vẫn tạm biệt cậu bằng một cái ôm nhẹ như gió thoảng.
Từ Đà Nẵng, cậu gửi cho cô một bức thư viết tay bằng bút chì:
“Bạn thân mến của tôi,
Tôi quá hạnh phúc khi được gặp bạn. Chỉ có mỗi bạn là khiến cho chuyến đi này của tôi thật thú vị. Tôi không thể tưởng tượng được nó sẽ nhàm chán thế nào nếu không có bạn. Nhờ bạn mà những lúc lao động như quét vôi tường, nhổ cỏ dại dưới trời nắng gắt trở nên dễ chịu vô cùng.
Cái tối mà bạn chở tôi trên chiếc xe máy của bạn là buổi tối tuyệt vời nhất của tôi ở đây. Và nó cũng có thể là tối hạnh phúc nhất của cả cuộc đời tôi, và tôi không biết làm gì ngoài việc cảm ơn bạn.
Bạn thật đẹp và tôi khao khát được hôn bạn. Tôi rất buồn vì bạn đã không làm đứt chiếc vòng tối hôm đó nhưng tôi hiểu điều ấy không phù hợp với văn hóa Việt Nam.
Cảm ơn bạn nhiều vì đã làm cho chuyến đi này của tôi quá tuyệt.
Sean”
-----------
…4 năm trôi qua. Một tối cô lang thang trên mạng, bỗng chợt nhớ đến cậu. Gõ cả họ và tên cậu trên FB, cô bỗng chợt xúc động vì thấy lại hình ảnh cậu sau 4 năm. Câu chuyện đó đã trở thành một kỷ niệm nho nhỏ với cô và cũng là với cậu. Sau 4 năm, cậu chẳng thay đổi nhiều tuy vẻ bề ngoài có người lớn và chững chạc hơn nhưng đôi mắt xanh và chiếc mũi cao ấy thì vẫn ấn tượng như thế.
Chúc cho cậu những điều tốt đẹp nhất, Sean ạ!

September 26, 2011

The Love



Nhớ là thứ cảm giác chơi vơi nhưng lại đeo bám dai dẳng
Quên là cảm giác tạm thời để đánh lừa nỗi nhớ
Đôi khi ta tự hỏi mình liệu tình yêu có thật không? - Chỉ bởi ta đang yêu quá thật mà thôi.

August 31, 2011

Khi người yêu tôi khóc





Trưa nay nghe Bằng Kiều với Trần Thu Hà hát “Khi người yêu tôi khóc” mà nổi hết cả da gà.
Thích nhất đoạn:
Mây từ đâu trôi đến mờ dấu chân trời
Em tại sao em tới cho anh yêu vội
Cho một lần yêu cuối là những lẻ loi
Em ơi hãy nói vạn lời sầu đắng
Như em vừa trách anh
… Thế mới biết tại sao khi yêu rồi người ta mới biết tận cùng của nỗi cô đơn, tại sao mình hay giận hờn và cãi nhau đến thế…
…Thế mới biết khi phụ nữ khóc thì đàn ông cũng khổ sở lắm, nên “mưa lũ xoáy trong tâm hồn”.
“Anh xin trọn đời gói thân trong một lần hối tiếc mãi thôi” – biết là hối tiếc, biết là chẳng ai làm anh phải đau đớn như em, nhưng anh vẫn “xin trọn đời gói thân” phải ko??
Vẫn rùng mình vì từng cơn xúc cảm mà bài hát mang tới, tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Ảnh được chụp từ một tối trăng sáng, ngoài cửa sổ văn phòng mình làm việc. Chụp bằng Iphone. Hình chẳng có gì là nghệ thuật cả nhưng những cảm xúc của mình trong lúc ấy thì thật là đặc biệt. Mình giống như đứa trẻ chờ đợi ngày Full moon để được tắm đẫm trong thứ ánh sáng mê hoặc ấy. Chờ đợi - với mình bây giờ, ấy là cảm giác vừa thúc giục, vừa thong dong, vừa hào hức vừa hồi hộp, lại vừa thủng thỉnh để được thấy điều mình mong muốn! Thôi thì trong lúc chờ đợi, vừa ngắm ảnh Full moon, vừa nghe Khi người yêu tôi khóc vậy...


August 27, 2011

HAPPY OUR 7TH ANNIVERSARY


Một sáng thứ 7, em thức dậy và đi làm bình thường như bao thứ 7 khác.


10h sáng tại công ty, em nhận được cuộc điện thoại với số lạ, E nhấc máy. “Alo chị ơi, có người gửi cho chị 1 bức điện hoa!”

Em sững lại, rồi bước chân bỗng nhẹ bẫng, thầm hát trong lòng. Em sung sướng vì điện hoa này đẹp ngoài sức tưởng tượng của em.



10h20’ em còn đang chấp chới, chơi vơi vì niềm vui vừa đến quá bất ngờ thì lại có người gọi điện cho em. “Chị ơi, có người gửi cho chị một món quà, chị xuống nhận giúp em với!”

Em lại ngây ngất đi xuống, tưởng mình đang nằm mơ. Và đây là điều bất ngờ tuyệt vời thứ 2 mà E nhận được.




Ôi, E hạnh phúc với món quà anh dành tặng em trong ngày hum nay quá!

Anh biết cách làm em bất ngờ theo kiểu vừa lãng mạn (với hoa) và vừa chiều chuộng E ý (vì A bít E là sâu bánh kem mừ ^^)

2 món quà ấy thật giống anh, trong trẻo, tươi vui, tình cảm và tinh tế.

Cảm ơn anh nhé! HDIML!



August 23, 2011

Giấc mơ trưa




Trong cơn mơ, em ước mình được trốn đi một nơi rất xa
Nơi có ánh đèn vàng ấm áp, có vòng tay anh dang rộng chờ đón
Ly rượu nồng chuếnh choáng, chênh vênh đôi chân em
Đôi môi em ửng đỏ mở tìm hơi thở anh lẫn với khói thuốc mênh mang
Ánh mắt em phản chiếu ánh nến lung linh – nhưng rực cháy trong bao đam mê
Anh phủ lấp một vòng tay em tròn đầy…
Ngón tay em miên man luồn trong từng sợi tóc anh, đốt lửa!
Ngả vào đây đi anh, trăng đã lên, hoa đã nở
Ngả vào đây đi anh cho tháng năm ở lại, cho thời gian là vô tận
Ngả vào đây đi anh cho em quên mất mình đang đợi đang chờ
Ngả vào đây đi anh khi rượu ngọt tan dần trên đầu môi
Ngả vào đây đi anh… ánh đèn vàng vọt đang đung đưa
Nhắm mắt lại để em được trở về với nghìn lẻ một đêm
Với cảm xúc xâm chiếm tâm hồn em, bóp nghẹt trái tim em
Nhìn em đi cho ảo ảnh chẳng bao giờ tan biến trong mắt em
Giữ em lại cho cuộc đời này bớt dang dở, ngược ngang
Đọc em nghe những bài thơ của miền đất xa xôi hoang vắng
Kể em nghe những câu chuyện chẳng bao giờ có thật
Ru em yên trong mộng mị bơ phờ rệu rã
Để rồi quên em mau…
………………………………….cho…
……………………………………………yêu thương…
……………………………………………………………..phai…
…………………………………………………………………….....như cơn mê…

August 12, 2011

FIND A NEW LOVE



“Tình yêu  không tự nhiên sinh ra và cũng không tự  nhiên mất đi, chỉ chuyển từ chú này sang chú khác” – câu này mình càng ngẫm, càng thấy đúng. Vì TY của mình đang chuyển từ em Belly Dance sang em Yoga roài.
Tập Yoga mà mồ hôi túa ra như tắm, còn nhiều hơn cả khi mình lắc theo điệu nhạc của Belly Dance nữa chứ. Buổi đầu tiên của Yoga thật tuyệt. Mặc dù mình vẫn chưa thể kiểm soát được nhịp thở nhưng nói chung là ổn. Yoga thư thái và dễ chịu, khi tập Yoga, mình có cảm giác chỉ có mình mình với thế giới này, mình tự tin, tự tại và mình vững chắc. Giờ thì ngày nào mình cũng tập, không chỉ vì Yoga hay ho mà vì cô giáo vui tính, nói tiếng Anh chuẩn ko cần chỉnh và có vài bạn Tây luôn biết cách pha trò đúng lúc.
Câu nói ấn tượng nhất trong ngày là của bé Bang, hôm qua, lúc mình đi tập về, nó đợi mình ở dưới nhà để đưa mình đi ăn. Vừa nhìn thấy mình, nó hét lên:
- Ủa? Sao đi tập Yoga về xong E lại thấy chị mập lên thế?
- hô hô – Mình speechless lun ^^ (chã lẽ một buổi tập đã làm mình nổi cơ bắp chuột chít ầm ầm roài sao??)

Mình cũng vừa trúng xổ số! Không phải chuyện bịa đâu nhé! Trúng thiệt đó, giải sáu, xổ số của tỉnh Bến Tre, được… 400k (hic). Đã lấy tiền về rùi, đang cầm trong tay ^^ Mình mua tấm vé số ấy từ một bác mù ngày nào cũng mời mình ở quán mình hay ăn tối. Hôm ấy tâm trạng không tốt lắm, mua cái gì đó mới cho phấn chấn, để roài… thành 1 niềm vui nho nhỏ ^^ 

Cuối tuần này mình được đi nhậu ở 1 nơi rất đặc biệt. Đang rất chờ đợi  :P



Tuần sau thì chắc chắn sẽ đến vài nơi như sau: một quán cà phê trên tầng 23 đẹp như cung điện trong Nghìn lẻ một đêm để ngắm Sài Gòn với lung linh muôn ánh đèn rực rỡ; một quán nhạc sống với những bản nhạc Tây Ban Nha đầy cảm xúc; một quán bar mang đậm phong cách Mỹ với âm thanh và ánh sáng tuyệt hảo cùng Tequila cuồng say.
Cuộc sống thật thú vị!

August 02, 2011

Sometimes I pretend to forget you


...Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa...
(Quên - Vũ Hoàng Chương) 

Nàng lao ra khỏi căn phòng đầy mùi khói thuốc, hơi rượu mạnh và những tiếng ầm ĩ đến nhức đầu ấy. Vì có anh ở đó, nên phải chạy đi thật nhanh. Biến mất cũng được!


Biết đi đâu giữa thành phố rộng lớn thế này, trời tối nên gió bắt đầu lạnh cắn xé da thịt nàng. Tay nàng run lên mò mẫm trong túi xách cái điện thoại anh đã từng tặng nàng. Nàng nhắn cho một số điện thoại gần nhất vừa nhắn cho nàng lúc chiều: “Come and take me away!”

Chưa đầy 30 giây, nàng nhận được tin nhắn trả lời: “Where?”

Nàng chuếnh choáng hỏi ai đó đang đứng cạnh nàng xem địa chỉ chính xác ở đây là đâu vì hơi men đã ngấm dần vào cơ thể nàng khiến nàng không còn tỉnh táo nữa. Nàng nhắn tin trả lời.

Hơn 10 phút sau hắn phi chiếc xe ga to đùng của hắn đến. Hắn chẳng hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ kéo tay nàng lên xe rùi cũng chẳng hỏi nàng muốn đi đâu, hắn phóng như bay vào bóng đêm. Mà bây giờ hắn có hỏi thì nàng cũng chẳng biết sẽ đi đâu nữa. Hắn thì thừa thông minh để biết đến đâu.

Hắn đưa nàng tới một nơi tranh tối tranh sáng mờ ảo và lung linh bởi hàng ngàn ngọn nến - nguồn phát sáng duy nhất trong quán ấy. Những cô gái bốc lửa hát nhạc la tinh, những bản nhạc Tây Ban Nha cũng được chơi đầy phiêu diêu và ngẫu hứng. Nàng tưởng mình lạc đến một xứ sở xa xôi nào đó nơi người ta có thể đốt cháy mình bởi thứ cảm xúc dâng trào của tình yêu. Nàng quên mất anh trong giây lát.

Hắn gọi trà gừng cho nàng bớt quay cuồng. Còn hắn thì nhẹ nhàng với Corona. Những bản nhạc salsa nóng bỏng được chơi, hắn bắt đầu cầm tay nàng và ru nàng theo thứ âm thanh đầy mê hoặc ấy. Nàng nghĩ nhún nhảy sẽ khiến nàng quên anh nhanh hơn.

Nhịp nhảy của nàng bỗng trở nên đồng điệu với nhịp đưa của hắn đến kỳ lạ. Hắn bắt đầu đặt tay lên eo nàng - chiếc eo nhỏ bé trong tay hắn - chiếc eo mà cách đây ít phút thôi, anh đã đặt tay lên và ghì chặt lấy nàng. Hắn kéo nàng lại gần – như cách anh kéo cô ta lại gần trong bóng tối nhấp nháy của hàng trăm tia sáng nhức mắt ấy.

Yêu là đau khổ - có người nói với nàng như thế. Nhưng vì không chịu bị đau khổ nên nàng đã gọi cho hắn, để được thấy hắn nâng niu nàng, xoa dịu nỗi đau cho nàng, dán tạm bợ thứ băng ergo nào đó lên viết thương của nàng - giống như cách hắn đang dán môi hắn lên trán nàng. Môi hắn tìm đến khóe mắt nhòe nhoẹt của nàng, tìm đến chiếc má cô đơn lạnh lẽo rồi tìm xuống đôi môi khô khốc của nàng.

Anh có hôn cô ta như thế này không? Nụ hôn của hắn nồng nàn hơn cách anh hôn nàng gấp bội lần. Cũng đáng để cho hắn hôn đấy chứ, để nàng thấy mình không bị bỏ rơi và đau khổ. Bỏ rơi ư? Anh đã bỏ rơi nàng đâu? Nhưng chả lẽ để bị bỏ rơi ư? Hay thì cứ chạy trốn trước khi bị bỏ rơi thì sẽ tốt hơn, sẽ oanh liệt hơn, sẽ hiên ngang hơn và điều ấy có thể khiến anh cảm thấy bực tức chút xíu hay điên lên thì càng tốt – điên lên như nàng bây giờ đây.

Hắn bắt đầu hôn xuống cổ nàng – nàng cảm tưởng như mình đang chữa vết đau trong dạ dày bằng thuốc phiện. Từ lâu nàng đã biết hắn đam mê nàng như con thú săn mồi. Hắn ôm ghì lấy nàng, nàng nhỏ nhoi trong vòng tay rộng lớn của hắn. Nàng thích thú để hắn ôm vì nó khiến nàng có cảm giác được bảo vệ, được có chỗ dựa dễ chịu. Hắn cắn nhẹ vào tai nàng rồi thì thầm: “wanna go somewhere peaceful? No music, no people around, just me and you??”

“Where?” – Nàng hỏi hắn cụt lủn.

“My apartment!” – Hắn nói rồi hôn lên tai nàng.

“It’s not peaceful. It’s dangerous!”

“Why? You don’t believe in me, right?” - hắn vẫn dìu nàng trong điệu nhạc.

“I believe you but I don’t believe myself!” – Nàng cúi đầu xuống vai hắn để tránh một nụ hôn dài sắp tấn công nàng.

Hắn bật cười rồi ôm nàng chặt hơn: “Forget yourself and believe me!”

Không để nàng kịp nghĩ, hắn nhanh chóng lôi nàng ra khỏi quán ấy.

Và hắn bất ngờ quay lại ôm ghì lấy nàng: “Stand still, I take my bike.” Rồi hắn lao vội sang đường lấy xe như sợ nàng chạy mất. Chạy mấy ư? Lại phải chạy tiếp à? Nàng đang chạy trốn cái gì đây? Chạy khỏi yêu thương hay đau khổ? Và sẽ chạy đi đâu? Liệu đến bao giờ nàng mới tìm thấy thứ hạnh phúc mỏng manh tựa như sương, như khói ấy?

Nàng giật mình vì chiếc điện thoại trong túi rung lên. Anh gọi. Nàng tắt cuộc gọi của anh không thương tiếc. Ai bảo anh khiến nàng ra nông nỗi này. Ai bảo anh khiến nàng bất an đến thế? Ai bảo anh làm nàng luôn thèm khát yêu và được yêu nhiều như vô tận đến thế?

Nàng nhìn xuống điện thoại. 19 cuộc gọi nhỡ của anh. Cùng 3 tin nhắn hỏi nàng đang ở đâu và tại sao lại biến mất. Uh nhỉ? Tại sao lại phải biến mất? Biến mất là hết cả đau khổ lẫn yêu thương, nàng sẽ sống vô thường như thế mãi ư?

Nàng quyết định nhanh hơn cả tia chớp thỉnh thoảng vẫn hay rạch ngang bầu trời lúc đêm khuya, báo hiệu một cơn mưa sẽ nhanh chóng kéo đến. Nàng lao vào chiếc taxi ngay gần đó và hét lên: “Anh đi nhanh cho em, nhanh lên và rẽ phải ngay cho em con đường phía trước!”

Nàng ngoái nhìn phía sau trước khi xe rẽ, hắn dựng xe bên đường và nhìn quanh quất. Hắn sẽ không thấy được nàng đâu - nàng tự nhủ - mà có thấy cũng chẳng sao!

“Anh đang ở đâu?” – nàng nhắn tin cho anh.

Anh chẳng cần trả lời, nàng cũng biết. Đôi khi nàng có niềm tin mù quáng vào giác quan thứ 6 của nàng.

…Thấy anh đứng đó, nàng xuống xe, chạy về phía anh. Bất ngờ tát cho anh một cái khiến anh choáng váng. Rồi nàng ôm chầm lấy thân hình to lớn của anh, không để anh kịp phản ứng, nàng nói: “Anh là của em, em sẽ chiến đấu để có được anh. Nếu em còn thấy anh tình cảm với bất cứ một người phụ nữ nào khác, em sẽ không để anh yên đâu.”

“Em sẽ làm gì? Hủy hoại anh bằng cách biến mấy đột ngột như thế à?” – anh cười gượng!

“Không, E sẽ dày vò anh bằng cách yêu anh mãi mãi!”

July 24, 2011

NOTHING CONQUERS ME BUT YOUR TENDERNESS

(Dedicated this picture to you, my dear!)

July 22, 2011

Changing ^^



Mình vẫn nhớ đoạn hội thoại giữa hai bố con nhà chuột trong bộ phim hoạt hình Ratatouille, khi chuột con muốn đi theo niềm đam mê với những hương vị, muốn trở thành một đầu bếp tinh tế của Paris, chuột bố đã nói: “Không được đâu con à, chuột không thể nấu ăn, loài người thì luôn săn đuổi và hãm hại con, đó là điều không bao giờ thay đổi!”. Đứng trong cơn mưa tầm tã, chuột con đã hét lên với bố rằng: “Thay đổi mới là qui luật của cuộc sống, bố ạ!”
Vì vậy, ai cũng cần thay đổi theo thời gian, không gian để thích nghi với những điều mới mẻ, thậm chí phải thay đổi để xoá tan những thứ cũ kỹ chẳng còn phù hợp nữa, để chào đón cái mới.
Thế nên, ngày hôm này, mình thay đổi!
Thay đổi để thấy rằng cuộc sống là sự tận hưởng những ngày tháng nối tiếp nhau đầy thú vị, niềm vui và những điều bất ngờ.
Ngày hôm qua mình có một giấc mơ đáng sợ khủng khiếp, khiến toàn thân mình rung lên, không bật dậy nổi vì đuối sức với giấc mơ ấy. Lần đầu tiên kể từ khi vào đây mình gặp ác mộng. Đến sáng thì chẳng còn nhớ gì về cơn mơ ấy, chỉ còn nhớ cảm xúc tồi tệ mà nó mang đến. Giữa đêm khuya, mình cố đấu tranh với chính bản thân trong nỗi miên man u tối để thoát khỏi nó. (Ai bảo đêm qua thằng Tây dở hơi ở dưới tầng 1 nửa đêm đem đàn ghita ra oánh ầm ĩ làm tâm trạng mình… bị động, à quên, xao động, hic!)
Sáng tỉnh dậy nghe tiếng chim hót quen thuộc hằng ngày mới biết tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Một ngày mới bắt đầu với bao điều đang chờ đợi và bao việc phải làm. Sẽ không u ám như giấc mơ hôm qua nữa, không miệt mài với những suy tư mãi chẳng tìm ra lời giải, không u uẩn với sự giận hờn làm khô cạn đi những niềm vui vừa chợt đến, không sầu uất với những cảm xúc chẳng thể giãi bày, không cố quên để càng thấy bí bách và khổ sở.
Trưa chẳng ngủ được vì căng thằng (bởi lúc đó chưa tìm được... lối thoát cho tâm trạng – cứ như đi tìm đường cứu nước ý), mình lang thang trên mạng, vô blog của mọi người, và nhờ đọc được blog của một người, mà mình đã… sống sót! Nếu có dịp, chắc chắn mình sẽ gửi tặng blogger ấy một món quà như sự biết ơn chân thành nhất.
Thay đổi, đơn giản chỉ là, mỉm cười với những khó khăn; mỉm cười với những giả dối và đố kỵ hằng ngày; mỉm cười với những thứ ngây ngô và ảo tưởng; và thậm chí là mỉm cười với anh, khi em bỏ anh lại phía sau… 
Và vì thay đổi, nên mình sẽ càng ngày càng phù phiếm và hạnh phúc hơn ^^

July 17, 2011

Chợt nhớ…


Chợt nhớ cơn tức giận bùng lên vì một chiều mưa lạnh ngắt…


Chợt nhớ lời thì thầm bên tai mà ngỡ như những cái hôn nhẹ thoảng qua…

Chợt nhớ quán nhỏ với những hàng dây điện chạy dọc góc chân tường, với nhạc M2M ngỡ như trở về từ quá khứ đã lãng quên, với những wallpapers muốn kéo con người đến những nơi xa xôi của ký ức…

Chợt nhớ một quán café với những bài ca trữ tình, cô ca sỹ tình tứ nhìn khán giả như xoa dịu họ bằng những câu chuyện tình yêu da diết như trong chuyện cổ tích (càng thêm tin rằng TY là không có thật). Chợt nhớ nỗi giận hờn thoáng qua…

Chợt nhớ một buổi sáng không nói nên lời…

Chợt nhớ nhiều quá nên đành phải cố quên đi, không nghĩ đến nữa, nếu không thì sẽ không chịu được.

Ngạt thở vì… NHỚ!

July 11, 2011

Đối thoại Anh và Em



- Mình đi uống rượu đi anh!

- uh, rượu luôn là sự giải thoát dễ chịu nhất.



- Em buồn nhưng chưa bao h chán và thất vọng đến thế, oải rồi anh ạ.

- Em yêu, ngần ấy rượu vẫn chưa đủ giải thoát cho em sao?

- Đừng gọi em là em yêu khi anh chẳng yêu em đến thế!

- Vậy anh sẽ gọi em là Honey nhé! ;P

- Đừng ru ngủ em bởi những tên gọi buồn cười ấy. Em sẽ dễ lầm tưởng rằng em được yêu nhiều, em là một thứ gì đó quan trọng đối với anh, rồi em sẽ lại thất vọng.

- Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa công chúa của anh ơi!

- Em yêu, Honey hay công chúa cuối cùng chỉ là những ảo tưởng mà thôi. Anh sẽ đưa em đến từ ảo tưởng này đến những ảo tưởng khác, em lại ảo tưởng về chính bản thân mình, về sự quan trọng của em với anh.

- Ảo tưởng sẽ khiến con người ta sống hạnh phúc hơn, em đừng bi quan như thế.

- Và ảo tưởng cũng dễ đẩy con người đến hố sâu của sự huỷ hoại và đau khổ nhanh nhất.

- Em nói cứ như nhà triết học! Vậy em muốn anh gọi em là gì?

- Gọi đúng tên em như vốn có. Hãy để E được là chính mình, cho dù lúc ấy em sẽ biết được rằng em chỉ là một góc nhỏ trong trái tim rộng lớn của anh. Nhưng em vẫn thấy yên lòng.

June 28, 2011

Emotional Tuesday



Buồn: vì đêm qua mơ thấy A iu đi với người khác, ngực như bị vỡ tung không thở nổi.

Vui: vì hai hợp đồng của mình tháng này đã về, đủ doanh số tự ép cho bản thân.

Buồn: cả ngày chẳng làm nổi việc gì ngoài take care maquettee quảng cáo của khách, bị khách hành lên hành xuống hỏng cả người. hic

Vui: cuối giờ chiều chính khách đó đã gọi điện, người đàn ông 40 tuổi ấy đã nói với mình một câu đơn giản: “Anh phục em thật đấy, vừa tận tâm, nhiệt tình lại giải quyết việc nhanh chóng, và còn khéo léo nữa” – mình sướng phổng mũi nói lại rằng mình cũng rất ấn tượng khi được làm việc với một khách hàng như anh.

Buồn: dream vacation của mình đã bị cancel. Thế mới biết cái gì là mơ ước thì thật khó để thành hiện thực vì… mơ ước chỉ là mơ ước! Mình thất thểu đi về trong buổi chiều muộn mà chẳng có tâm trạng nghĩ đến việc gì khác cho đến khi…

Vui: mình gặp gã người Ý hào hoa ngay trước cửa office building. Gã đã nhìn mình từ lúc mình đang bước xuống những bậc tam cấp của tòa nhà (đấy là lời bé Tâm bảo thế). Rùi mình bắt đầu trèo lên cái xe thảm hại và chuẩn bị cong mông lên đạp đề thì gã chặn mình lại:

- No no no! – gã lắc đầu và cương quyết giữ xe mình lại.

-WHAT?? – con bé giật mình.

- Em không thể đi khi không có mũ bảo hiểm được! – gã nói bằng tiếng Anh.

- Em có mà! – mình hét lên vì chẳng hiểu gã này định nói gì cho đến khi mình phát hiện ra là mình…. quên mũ trên văn phòng rồi.

Thế là chẳng kịp nói gì, Tâm đã hiểu ngay tình hình lặng lẽ chạy lên văn phòng lấy mũ cho mình và để mình lại với gã ấy (lần đầu tiên mình ước văn phòng của mình ở trên tận tầng 11 chứ ko phải là tầng 5 - hic).

- Em quên mũ trên văn phòng rồi – mình cười làm hòa vì vừa nãy đã quát gã.

- Em làm ở đâu?

- Tòa nhà này này – mình chỉ nơi mình làm việc.

- không, ý A là ở cty nào cơ?

- Dolphin Media, đây là chi nhánh, head office của bọn E ở Hà Nội.

- Em là diễn viên à? (Thề là mình ko nói sai câu này, nguyên văn là Are you actress? You must be an actress)

- Không, em ko phải là diễn viên.

- Thế sao E xinh thế? (Oạch, mình đổ rầm 1 phát!)

- … (bối rối + phê thuốc!)

- à, E từ đâu đến?

- Em ở HN, vô đây công tác một thời gian.

- Thế chắc E phải mang theo bạn trai nhỉ? - gã nhắc đi nhắc lại câu này 3 lần trong khi mình cười với gã một cách đầy… nham hiểm =))

Sau đó là gã bắt đầu bắn súng liên thanh vào mình. Trong vòng 5 phút mà gã đã kể gã làm ở CBRE, thỉnh thoảng cũng hay bay ra HN, thuê nhà và xe ở đây vì vp của gã cách đây mấy bước chân nên gã đến tòa nhà mình gửi nhờ xe. Gã bảo muốn đi ăn trưa cùng mình vì mình nói được tiếng Anh, có thể giúp gã biết thêm nhìu về VN và vì xung quanh đấy có nhìu cửa hàng đồ ăn Việt rất ngon (mình thề là chưa nhìn thấy một cửa hàng Việt nào ngon quanh đây hết!). Rồi sau khi hỏi mình 1 đống câu hỏi (còn mình trả lời như 1 cái máy) thì gã lộ ra là gã đã ở đây từ năm 2007 roài! Hic, nhưng lúc đấy mình có còn quan tâm đến những gì gã nói nữa đâu vì mình mải… ngắm gã. Gã còn có vẻ tự hào về cái vẻ đẹp rất được ý thức bởi chính bản thân gã nên gã hỏi mình một câu để kết: “Em có biết A đến từ đâu ko?”

- Từ Ý – mình hét lên như kiểu E biết tại sao A lại đẹp trai thế rùi! Hic!

Và cuối cùng là màn trao đổi số điện thoại truyền thống.

Về đến nhà, bé Tâm bảo mình: “Anh ý đẹp trai quá chị ơi, E biết A ý cứ nhìn chị mãi nên dù chân đau khập khiễng (vì đôi giày mới mua) thì E vẫn lên tầng 5 lấy mũ cho chị đấy!”

Mình cười và đưa cho con bé tin nhắn mà gã vừa nhắn cho mình: “…looking forward to our lunch - Mauro”

Buồn: Lỡ tay mua 1 lọ nước hoa Channel đắt hơn 3tr chỉ vì mê mẩn hương thơm của nó đến nỗi mụ mị cả đi, ko còn thấy cái gì là thơm nữa. Tiếc tiền đứt ruột đứt gan lun. hic.

Vui: Vì quá hài lòng với mùi hương mới đến nỗi đi ngủ cũng đặt nó bên cạnh.

Kết thúc một ngày đầy emotion là mình nằm dài trên giường, tự vuốt ve mình bằng nhạc của Ngô Thụy Miên và đọc Quo Vadis diệu vợi.

(Ảnh trên được chụp qua cửa sổ phòng làm việc của mình trong 1 chiều SG mưa tầm tã... và buồn miên man)

June 09, 2011

Luvme nha!




Một buổi chiều Sài thành nắng ngủ quên.
Cô ngồi bên anh trong một quán nhỏ ven đường.
Anh bảo phải mời cô đi nhậu thôi, cô ngạc nhiên “đi nhậu vào lúc 3h chiều hả anh?”
“Ừ, người Sài Gòn nhậu cả ngày ý em ạ!” – anh cười và kéo tay cô, ra hiệu cho cô ngồi lên xe anh.
Đó giống như một quán cà phê nhỏ hơn là một quán nhậu: “Nhậu ở trong quán cà phê hả A?” – cô hỏi và lưỡng lự không muốn bước vào.
“Em vào đi, hỏi hoài à!” Anh lại lôi cô vào quán và gọi… rượu!
Rượu rum được mang ra và cô bắt đầu thấy thoải mái khi nhìn anh… pha rượu. Ban đầu là một cốc với viên đá to đùng choáng gần hết chiếc cốc cũng to đến nửa lít. Anh rót soda gần đầy cốc rồi mới rót tiếp rượu rum vào. Cô lanh chanh định cầm lên uống thử, anh giật ngay lấy cái cốc và lườm cô. Chậm rãi, anh đổ đường và vắt một quả quất vào trong cốc.
“Phải có tắc mới thơm em ạ!”
“Tắc là cái gì hả A?”
“Là cái đó đó” – anh chỉ vào quả quất. Cô cười phá lên thích thú.
Pha rượu xong cho cô, thì đồ nhậu cũng được mang ra. Một đĩa cánh gà chiên nước mắm, một đĩa dồi xào dưa và cuối cùng là khoai tây chiên – thứ cô nằng nặc đòi bằng được.
Anh đưa cốc rượu to đùng cho cô, cô nhìn mà phát hoảng, cho đến khi thứ chất lỏng đó chạm môi cô. Nó mát dịu để xua đi cái nóng nực của thành phố đông đúc, nó êm nhẹ để xoa dịu bao lo lắng, buồn bực trong cô. Nó tê tê để giúp cô quên mọi thứ trong chốc lát.
Anh nhìn cô rồi bật cười.
“Em phê rồi anh ơi!” – cô hét ầm lên.
“Thế mà lúc nào cũng khoe khoang là tửu lượng tốt lắm, mới có một hớp mà đã phê, xạo thế?”
“Kệ anh, nhưng em phê thật rồi”. Cô hứng chí uống một mạch gần hết cốc rượu.
Để cô trấn tĩnh lại sau cơn bão dịu nhẹ dễ thương đến từ rượu rum ấy, anh hỏi: “Quen trong này chưa em?”
“Cần gì phải quen hả anh? Em hợp trong này lắm. Món ăn nào em cũng thấy ngon, gặp ai em cũng thấy dễ thương, đi đâu cũng thích anh ạ ^^”
“Em tính ở đây bao lâu?”
“Em không biết! Bao giờ xong việc thì về.”
“Em thuê nhà và xe trong này rồi. Nhà em rộng và có đủ mọi đồ đạc. Em ở khu phố Tây, hai, ba giờ sáng ra đường vẫn gặp tụi Tây ôm nhau đứng giữa đường hát. Vui lắm anh ạ!”
“Anh thấy em hợp ở đây đấy!”
“Vâng, em thích ở trong này lắm”
“Vậy sao mắt em buồn thế?”
“Anh nói linh tinh gì thế?” cô cầm cốc lên và uống hết một hơi. Anh lại phải pha cho cô một cốc khác, lần này nhiều rượu rum hơn. Màu cốc đậm hơn, đẹp hơn, quyến rũ hơn…
“Chiều qua trên đường về nhà, anh đi qua chỗ em làm, thấy em chuẩn bị về, anh định gọi lại nhưng thôi, thấy em đạp mãi xe không nổ máy, anh thương lắm.”
“Hứ, thấy em cong mông đạp xe đâu hết cả chân, anh không ra giúp thì thôi, lại còn đứng đó nhìn rồi còn làm bộ thương em nữa. Đồ dở hơi!” – cô cười toe toét!
“Sao em không thuê xe khác đi? Người thế này mà đi xe xấu à?”
“Đừng có mà chọc em nhé, quan trọng gì cái xe, quan trọng là người đây này!” cô nguýt anh một cái thật lâu.
“Hồi mới vô đây anh cũng vất vả và cô đơn lắm, phải mất một thời gian dài mới quen được. Ai bảo Sài Gòn rộng quá, tấp nập quá, nhanh chóng quá.”
“Nhưng em thích thế, em hợp ở đây anh ạ!”
“Thế anh mới thương em. Trông em gầy hơn hẳn so với lần trước anh gặp em. Em nhỏ bé thế? Thương thế…”
“Đừng thương em, em đủ sức và tinh thần để có thể xoay sở được mọi thứ” -  mắt cô tối đi – “đừng thương em, mà hãy yêu em!”
“Hãy yêu em thay vì thương em, như thế em sẽ hạnh phúc hơn và chịu đựng tốt hơn!” Cô nói, ánh mắt nhìn đi đâu đó anh chẳng theo nổi.
Anh kéo sát ghế gần bên cô, định vươn tay ra ôm lấy đôi vai gầy của cô. Cô đưa tay cản. “Hãy yêu em từ sâu thẳm con người anh nhé, đừng làm gì cả, vì những thứ đó phù phiếm lắm, sẽ tan nhanh hơn bất kỳ thứ khác trên đời này.”
Anh ngồi ngay ngắn lại và nhìn cô một lúc lâu…
“Em uống hết 3 cốc rồi đấy, em say rồi, anh đưa em về nhé!”
“Đã muộn đâu anh? Nhưng anh đưa em về văn phòng đi, em phải làm việc tiếp. anh đã đánh cắp mất nửa tiếng của em rồi, hôm nào em sẽ ăn cắp hẳn một tiếng của anh, phải bắt anh trả nợ mới được!”
“Haha, nói được như thế là còn tỉnh táo lắm đấy!”
Anh đưa cô về và trước khi tạm biệt, anh nói: “Anh không thương em nữa đâu, em yên tâm nhé! Thứ 7 này, anh có cả buổi chiều để em “ăn cắp” đấy!”