Những cơn mưa Sài Gòn bất chợt cuốn trôi những nực nội của một
ngày nắng nóng, cuốn trôi luôn cả những nỗi nhớ bâng quơ và những cảm xúc chênh
vênh chẳng thể gọi tên.
Lần đầu tiên tôi được sống trọn vẹn trong những ngày đầu của
mùa mưa nơi đây, tôi thấy mình bắt đầu cảm nhận được Sài Gòn nhiều hơn. Những
cơn mưa chợt đến chợt đi như nỗi buồn của cô gái mười tám. Không báo trước, đầy
sững sờ, đầy thích thú, đầy lo sợ, đầy vấn vương và cũng qua đi thật nhanh. Đã
lâu rồi, tôi không viết cho riêng mình.
Chỉ bởi tình yêu trong tôi dường như đã cạn. Khi không yêu,
tôi không thể làm được gì. Tôi đơn độc và tôi xấu xí. Và đặc biệt là tôi không
nghe được trái tim tôi nữa.
Vậy là tôi cần lắm…
Cần lắm đôi tay gầy,
chặn khẽ nước mắt này
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy
Cần một người hiểu, cần một người yêu
Cần một người dìu bước qua cô liêu.
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy
Cần một người hiểu, cần một người yêu
Cần một người dìu bước qua cô liêu.
Biết đâu chữ ngờ, cũng
biết không bao giờ
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương, vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô…
Có thể nào quay ngược thời gian
Mà sao bao vết thương, vẫn chưa lành vấn vương
Gửi đợi chờ vào hư vô…
Bài hát của Trà My trong một chiều tối tình cờ nghe được đã
chạm đến những điều sâu thẳm nhất nơi con tim tôi. Không hiểu tại sao cô ấy lại
khiến tôi rung động đến thế, đồng cảm đến thế. Và cô ấy đã làm tôi buồn. Một nỗi
buồn rất thật, thứ mà tôi đã cố chôn chặt mãi trong cái sự tươi tỉnh bằng thạch
cao mà hằng ngày tôi vẫn khoác lên mình cho cuộc sống của tôi bớt khô khan hơn.
May mà cuối cùng tôi cũng buồn được. Người ta thường tránh nỗi
buồn, còn tôi thì mừng rỡ dang tay đón nó, ôm nó, hôn hít nó, vồ vập nó vì lâu
rồi tôi không buồn. Tôi chỉ có tức giận, bực bội, giận dữ, chứ tôi không buồn.
Nỗi buồn càng ngày càng là thứ trang sức quí giá với tôi. Cuộc sống cho tôi nhiều
thứ nhưng cũng lấy đi của tôi nỗi buồn.
Và hôm nay thì tôi ê chề vì buồn. Nhưng tôi hài lòng. Nỗi buồn
giúp tôi nhớ rằng dù thế nào thì tôi vẫn thật nhỏ bé giữa cuộc đời này. Tôi vẫn
yếu đuối cho dù có người bảo tôi độc lập, tự tin và quyết đoán. Có người không
tin tôi có thể yếu mềm, không tin là tôi có thể buồn.
Thế nên hôm nay tôi sẽ viết cho tôi, cho nỗi buồn của tôi. Cho
cái sự “cần lắm” của tôi vào lúc này.
Tôi xin lỗi bản thân vì đã đòi hỏi quá nhiều để đến lúc, tôi
cần lắm những điều giản dị nhất.
Bây giờ, tôi đang cần lắm…