Gã chẳng thể ngờ được là gã lại nhận được tin nhắn của cô
trước: “Gọi em là Moonie nhé. Vừa nãy anh quên không hỏi tên em rồi”. Gã đọc
tin nhắn và mỉm cười nhắn lại cho cô một tin ngắn cụt ngủn: “Chào Moonie. Anh
là James. Chúc em một buổi tối tốt lành!”
Đợi vài phút chẳng thấy cô nhắn lại, gã cũng chẳng thấy bồn
chồn. Dù sao thì gã đã hài lòng với những gì mình có. Không ngờ cô lại ngoan
ngoãn mà cho gã số điện thoại đến vậy. Gã tưởng sẽ phải hù cô nàng ương bướng một
trận ra trò mới xong.
Gã để ý đến cô ngay từ lúc đầu cô bước vào phòng gym. Cô lặng
lẽ như một cái bóng. Không nhìn ai, không tìm kiếm bất cứ ánh mắt nào và cũng
chẳng chờ đợi một điều gì bất ngờ. Đôi lúc nhìn cô tập, gã có cảm giác cô như
đang biến mất. Ừ thì cô vẫn ở đó nhưng tâm trí đã biến đi đâu mất rồi.
Suốt hai tuần qua, ngày nào cô cũng đến. Nhiều lúc gã đi
ngang qua cô chỉ để nhìn vào mắt cô với một nỗi tò mò nào đó mà cuối cùng gã chẳng
tìm thấy được gì cả. Gã không biết ánh mắt ấy nông hay sâu, tâm trí cô không ở
đó thì không thế phán đoán nổi.
Gã đã từng chạm vào vai cô khi cô đi qua chỗ gã một lần
nhưng hình như cô không để ý. Cô đánh đồng gã với tất cả những loại máy móc vô
tri vô giác khác. Thật là tức tối quá đi. Gã cao to, ngoại hình cũng ổn ổn thế
này, sao cô không để ý?
Và gã quyết tâm tìm cớ để nói chuyện với cô. Để cô ta phải
biết được gã có tồn tại trên thế giới này. Gã làm vậy để làm gì? Gã cũng không
biết nữa.
Sau hôm đầu tiên loay hoay với cái máy đạp xe ấy, cuối cùng
gã cũng nói chuyện được với cô. Khi cô quay ra nhìn gã, gã suýt hét lên vì thấy
cô quá quen. Gã đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ? Ở quán cà phê? Ở ngoài đường hay ở một
quán bar nào đó? Ở đâu nhỉ? Tiềm thức của gã nhận ra cô nhưng lí trí của gã
không thể nhớ được cô. Ở đâu rồi? Hay trong giấc mơ??
Gã cười vào những suy nghĩ mông lung của mình rồi tự nhủ, sẽ
có lúc gã nhớ ra cô thôi. Sẽ nhanh thôi, vì ngày nào gã cũng gặp cô, không hiểu
sao gã có niềm tin mù quáng là từ giờ ngày nào cũng sẽ thấy cô ở phòng gym. Đúng
giờ và luôn không thèm nhìn ai đến một giây.
Nhưng 5 ngày sau, cô không hề đến phòng tập. Không một tin
nhắn. Không một sự liên hệ.
Gã tưởng mình muốn tìm cô cho bằng được để đâm cho cô một nhát, không, thế bạo lực quá, để ít ra bẻ quặt cái đầu cứng ngoắc của cô ra đằng sau. Cô ta định chơi mình chắc? – Gã nghĩ thầm. Ai bảo đàn ông là những kẻ lăng nhăng luôn làm chủ cuộc chơi nhỉ? Với gã, đàn ông mới là người lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Uh thì nếu cô ta muốn thì mình sẽ nhượng bộ vậy.
Gã tưởng mình muốn tìm cô cho bằng được để đâm cho cô một nhát, không, thế bạo lực quá, để ít ra bẻ quặt cái đầu cứng ngoắc của cô ra đằng sau. Cô ta định chơi mình chắc? – Gã nghĩ thầm. Ai bảo đàn ông là những kẻ lăng nhăng luôn làm chủ cuộc chơi nhỉ? Với gã, đàn ông mới là người lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Uh thì nếu cô ta muốn thì mình sẽ nhượng bộ vậy.
“Moonie, em có ổn không? Mấy ngày rồi anh không thấy em đến
phòng tập.” – gã soạn nhanh một tin nhắn chỉ trong có vài giây và vội vã ấn
send.
“Em mệt nên không đến được. Chiều mai em sẽ đến!”
Gã nhận được tin nhắn trả lời nhanh như thể nó đã được soạn
trước và chỉ chờ gửi cho gã. Cô ta mệt ư? Chỉ cần trả lời một câu đơn giản như
thế thôi sao? Ôi, mà gã là cái quái gì mà còn đòi hỏi hơn?
“Em mệt à? Nghỉ ngơi đi nhé. Mai gặp em.” – Gã vừa nhắn lại
cái gì thế? Nghe mềm mỏng đến phi thường. Đáng ra gã phải nhắn là: “Cô mệt cái
quái gì đến tận 5 ngày thế? Cô có đến ngay không thì bảo? Đồ lười biếng!”
“Vâng!” Cô ta trả lời gã cộc lốc.
Thôi thì mai cô cứ đến đi, tôi có sự bất ngờ dành cho cô đấy.
Gã thầm nhủ. Trong đầu gã chưa biết sự bất ngờ ấy là gì, gã chỉ biết gã cần phải
gây ấn tượng với cô, trước khi cô ta lại biến mất tăm mất hút như thế.
(Còn tiếp)