September 16, 2010

Con bé và bánh kem




Con bé con ấy rất thích bánh của cửa hàng đó. Chiều nào đi học về mẹ cũng cho nó ba nghìn đồng để mua bánh ăn trong lúc chờ mẹ nấu cơm. Cả khu phố đông đúc chỉ có mỗi cửa hàng bánh kem đầu phố nên bao giờ cũng rất đông. Lần nào con bé cũng phải xếp hàng dài chờ để đến lượt nó. Chiều nay cũng vậy. Mẹ đi làm về hơi muộn nên mẹ vừa cho tiền là con bé cắm cúi chạy đến cửa hàng đó ngay.


Ôi đông quá! Sao hôm nay đông thế cơ chứ! Cả người lớn lẫn trẻ con xếp thành 3 hàng dài thế kia cơ mà? Bao giờ mới đến lượt nó nhỉ? Nhưng nó thích bánh kem lắm, chiều đi học về lúc nào cũng đói ngấu, mà giờ này mẹ vẫn chưa nấu cơm xong. Thôi, cố chờ vậy – con bé tự nhủ.

10 phút rồi, mãi vẫn chưa đến lượt nó. Con bé cố nghĩ đến lúc nó được ăn chiếc bánh đó. Nó thích loại bánh mà được phủ toàn sô-cô-la thơm phức, ở trên là 1 miếng dâu tây nhỏ xinh. Con bé thấy miếng dâu ấy chua loét nhưng nó vẫn thích ngắm nhìn và ăn miếng dâu đó 1 cách ngon lành.

15 phút, con bé bắt đầu thấy mỏi chân. Đứng đằng trước nó là 1 bà to béo, che hết cả tầm nhìn của nó. Nó cố kiễng chân, ngó nghiêng mãi cũng chẳng nhìn thấy những chiếc bánh nó yêu thích ở đâu trong cái tủ kích sang bóng và đầy sức hút đối với đứa trẻ như nó. Hay là về thôi nhỉ? Mình sẽ mua bim bim vậy – nó đã từng nghĩ như thế và muốn chạy đi. Nhưng ý nghĩ về chiếc bánh ngọt lịm, sô-cô-la tan trong miệng là chân nó không muốn nhúc nhích. Thôi nào, cố lên, còn 1, 2, 3,…, 8 người nữa là đến mình rồi.

Suốt từ đầu năm học đến giờ không ngày nào là con bé không ăn bánh ở đây. Mọi khi con bé không phải chờ lâu lắm vì mẹ thường về sớm và cửa hàng cũng ít khi đông như thế này. Con bé đã từng nghĩ đến việc chạy và chen lên phía trước vì nó bé, thể nào người lớn cũng nhường nó. Nhưng con bé phát hiện ra là hơn nửa sổ người xếp hàng là lũ trẻ trong phố rồi nó nhớ cô và mẹ vẫn dặn không được chen lấn khi xếp hàng. Con bé lại đành nhớ đến chiếc bánh xinh nhỏ xíu trong lòng bàn tay khép chặt đầy nâng niu của nó.

Ôi, cuối cùng thì đã đến lượt mình rồi! Con bé tưởng mình sắp reo ầm lên:

- Cô ơi, cho cháu một cái bánh sô-cô-la này này! – Con bé vui vẻ nói, một tay nó chỉ vào tủ kính.

Rùi nó sững lại. Ôi, những chiếc bánh sô-cô-la quen thuộc đâu rồi?

- Loại đấy hết rồi cháu ạ. Hay cháu ăn loại này nhé, cũng ngon lắm! – Cô bán hàng chỉ tay vào một loại bánh có kem trắng mịn và tặng con bé một nụ cười nhẹ nhàng.

- Không ạ, thôi vậy, cháu chào cô! – Con bé lủi thủi đi về, nó chẳng thích những loại khác. Chờ mãi thế, chả lẽ nó sẽ phải mua một loại bánh khác sao?

Mẹ biết nó buồn và an ủi nó. Mẹ bảo mai mẹ sẽ về sớm và mua cho nó 2 cái bánh ấy liền một lúc. Trong bữa ăn cả bố và mẹ đều kể những câu chuyện vui vẻ.

Nhưng con bé vẫn buồn đến tận khi đi ngủ. Nằm trên giường, nó nghĩ đến chiếc bánh. Không, không hẳn là vì chiếc bánh tuyệt vời ấy. Có lẽ đối với tâm hồn thơ ngây của con bé thì nó vẫn không thể hiểu tại sao nó đã kiên nhẫn xếp hàng chờ ngoan ngoãn như thế, mất bao lâu, chân nó mỏi ơi là mỏi, vậy tại sao nó không có được chiếc bánh ấy?

1 comment:

  1. Câu chuyện hay và cảm động lắm em ạ! Thương cô bé, và thương hết thảy những tâm hồn trẻ thơ.

    ReplyDelete