Thế là tôi lại vừa phải chia tay chia chân với một người bạn
thân nữa của mình.
Ở Sài Gòn tôi gặp gỡ được nhiều hơn mà vì thế tôi cũng ít bạn thân hơn.
Người bạn thân đầu tiên mà tôi phải nói lời tạm biệt là khi
cô ấy sang Mỹ du học. Cô bé người Sài Gòn, xinh xắn đáng yêu và cùng tuổi với
tôi. Chúng tôi đã cùng nhau lê la khắp các quán café, cửa hàng quần áo, cùng lắng
nghe những câu chuyện của nhau. Ấn tượng duy nhất của tôi về người bạn ấy là một
cô gái sáng choang luôn hướng về phía trước, gặp ai cũng vui vẻ và thân thiện.
Đến khi cô ấy đi Mỹ rồi tôi mới biết tôi nhớ cô ấy đến chừng nào. Quán ốc tôi
và cô ấy hay đến giờ cũng đóng cửa rồi. Chẳng biết khi nào có thể gặp lại nữa.
Cô ấy bảo tháng 4 này sẽ về và giờ thì nói đến tận cuối năm. Cuối năm ư? Lúc đó
không biết tôi có còn ở SG không.
Người bạn thứ 2 tôi phải chia tay là cô bạn học cùng cấp 3 của
tôi. Thời cấp 3 chúng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chơi với người còn lại. Năm
ngoái chúng tôi bất ngờ gặp nhau ngoài đường, giữa trời SG xanh ngắt. Trước khi
gặp cô ấy, tôi là đứa thích have fun, thích các cuộc vui, thích bar bọt, thích
được tán tỉnh và sẽ tán tỉnh ngay một chàng trai nào đó mà tôi thích. Cô ấy là
người hay đến những quán bar, thích zai nhưng chẳng thèm tán tỉnh và chả dễ làm
quen, mặc dù cô ấy có thân hình của một hotgirl, không, của một sexy lady mới
đúng.
Tôi lao vào các cuộc vui với tâm trạng hồn nhiên bất ngờ. Hằng
ngày kể cho cô ấy nghe những trò vui mà tôi đã làm. Cô ấy vui và nghe đầy sung
sướng như chính chuyện của cô ấy.
Cuối năm ngoái tôi bị một cơn khủng hoảng chẳng nhẹ nhàng như tôi đã thể hiện ra. Sau đó thú vui của
tôi là sách, nghe nhạc, tập gym, du lịch và công việc. Còn cô ấy bất ngờ có được
một người đàn ông mà có thể làm mọi thứ để được ở bên cô ấy. Cô ấy lại khiến
tôi tin rằng tình yêu là có thật và quan trọng là phải chờ đợi đúng Mr.Right.
Cô ấy đã không uổng công chờ đợi.
Tối qua tôi đi farewell của cô ấy. Chẳng có nhiều đứa hâm
nhảy nhạc dance, uống votka pha bò húc, ôm nhau rùi khóc.
Thế là một người bạn thân nữa của tôi lại rời SG. Tôi vẫn ở
lại. Tôi còn gì ở đây mà vẫn ở lại? Do tôi bảo thủ hay tôi lạc hậu? Hoặc tôi
hèn nhát.
Đêm qua tôi vẫn mơ về buổi farewell đó. Liệu đến bao giờ mới
đến lượt mình? Có bao giờ hội ngộ mà không phải chia tay?
Ngày hôm nay tôi buồn.
Buồn vì chợt nhận ra mình quá nhỏ bé, người này đi rồi người
kia đến, để rồi lại đi.
Tôi bỗng nhớ đến một câu thơ của Nguyễn Phong Việt: “Có mấy
ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”
Mỗi người đến với tôi, dù là bạn, bạn bình thường hay bạn
thân, dù là yêu hay không yêu, thích hay không thích, họ cũng vẫn có được một
góc trong trái tim tôi vì với tôi, đó mới là những tài sản quí nhất của cuộc sống
này.
Ừ thì tôi buồn. Cuối tháng này, một người bạn thân từ hồi đại
học đang ở nước ngoài sẽ về VN và có thể sẽ vào SG ở cùng tôi một thời gian.
Sau đó có thể lại tiếp tục đi.
Tôi vẫn ở lại.
Dù tôi có ra đi thì người ta vẫn thấy tôi ở lại.
Xinh và hấp dẫn như vậy Thì Rồi cũng đến lượt em Bị giai nó cắp đi thôi :) tận hưởng cuộc sống độc thân đi đã :)
ReplyDeleteVầng, E đang rất tận hưởng đây, mà càng tận hưởng nhìu thì càng sợ lấy chồng, thế mới kinh chứ. Giờ E chỉ thích iu thui, chả thích cưới :)
Deleteủa chị nghe đồn là có người không thích thơ mà ta ? :D chờ sinh nhựt đi hen, lúc đó chị sẽ tặng em zậy. haha
ReplyDelete:) 1/6 tặng lun đi chị ơi :))
DeleteCuộc sống mà em:) luôn luôn vận động luôn luôn thay đổi ...take easy đi bé :P
ReplyDeleteVâng ạ, E đang bớt... bùn rùi ạ. Thanks chị iu <3
Delete