Ngày đó, khi trái tim cô đã đôi lần co duỗi với những mối
tình và những cuộc chia tay chóng vánh. Cô tin rằng Mr.Right của mình vẫn chưa
thực sự xuất hiện.
Cô chờ đợi với sự thong thả và bình tĩnh hơn bình thường. Cuộc
đời còn dài, việc gì phải vội.
Chiều chiều, cô vẫn đến phòng tập gym, đây là khoảng thời
gian cô yêu thích nhất trong một ngày. Khi cô bỏ lại phía sau những bộn bề, những
lo lắng của công việc, bỏ lại cả phía sau sự cô đơn.
Cô thường tập 2 tiếng mỗi ngày từ 5h chiều đến 7h tối. Đầu
tiên là một tiếng chạy bộ, 30 phút đạp xe và 30 phút còn lại với những máy móc
khác. Hôm đó khi đang đạp xe với những giọt mồ hôi ướt đẫm lưng và làm bóng lên
đôi vai và hai cánh tay cô, một gã trai đến chiếc máy đạp xe ngay bên cạnh cô
và bắt đầu… loay hoay đến nực cười.
Gã lúi húi tìm kiếm cái gì đó, gã lúng túng nhìn cô cầu cứu
mà cô chẳng thèm nói lời nào cả. Gã không chịu nổi đành cất lời trước:
- Em ơi, làm thế nào để cái này nó cao lên được hả em?
Cô suýt bật cười về cách hỏi ngây ngô ấy của gã. Ngay từ lúc
đầu cô đã biết gã muốn cái yên của máy đạp xe cao lên rồi nhưng cô vẫn im lặng
bởi cô chờ gã phải nói trước, phải ra bộ cái vẻ mặt nhờ vả thì cô mới nói cho
gã biết.
- Anh kéo cái nút đỏ phía sau yên ra rồi nhấc nhẹ lên -Cô vẫn đạp xe và nói với gã.
Gã dùng hết sức kéo cái nút đỏ phía sau ra cố tình để lộ cơ
bắp trên tay cho cô thấy. Ai bảo gã dùng hết sức nên mới chẳng được. Cô cười thầm
với cái bắp tay đang khoe ra của gã.
- Không được rồi em ạ. Máy này hỏng rồi. Em sắp tập xong
chưa? – Gã hỏi nhanh dồn dập.
Cô vẫn không ngừng đạp. Mồ hôi rơi từ trán cô xuống ngực.
- Máy đó không hỏng đâu anh, do anh dùng sức mạnh quá thôi,
chỉ cần đẩy nhẹ là cái nút ấy tự động trượt ra thôi mà. Anh làm lại đi.
Gã ngoan ngoãn làm lại lần nữa. Và lần này thì gã hết sức
hài lòng với những gì gã đã làm được. Gã trèo lên máy và đạp xe. Gã thong dong
và nhìn sang chiếc máy của cô.
- Em tập random hill à? Cái đó có vẻ nặng nhỉ?
- Vâng, anh mới tập thì cứ tập chế độ thường thôi – Cô trả lời
và nhìn sang gã.
- Anh muốn thử chế độ giống em có được không?
- Tùy anh – Cô nói và quay trở lại với bài tập của mình tưởng
là sẽ được yên ổn.
Cô không biết là gã đang nhìn cơ đùi săn chắc của cô, rồi ngắm
cô với vẻ mặt thích thú.
- Em nghĩ level 15 sẽ giúp anh tập trung hơn với bài tập của
mình đấy – Cô nói mà không nhìn gã.
Gã bật cười: “anh có tập đến level 20 thì vẫn mất tập trung
như thường. Hai tuần nay anh thấy mình tập thiếu hiệu quả hẳn”.
Cô dừng hẳn lại không đạp xe nữa. Suốt 2 tuần nay cô mới lên
phòng máy. Trước đó cô chỉ đến để tập yoga, không tập máy. Chẳng lẽ gã đã để ý
đến cô suốt hai tuần sao?
- Anh thấy em đến suốt hai tuần vừa rồi à?
- Oh, anh thấy tất cả mọi người đều tập rất chăm chỉ. Ở đây
toàn những người quen mà. Anh không rõ là có thấy em không nữa – gã nói với vẻ
uể oải và đạp chậm lại.
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Cô tự hỏi mình. Rõ ràng là
gã có ý gì đó với cô mà giờ lại làm như vẻ không quan tâm.
- Hình như em hiểu lầm. Sorry anh.
Cô nói rồi đi thẳng ra chỗ khác, trèo lên máy tập cơ hông
như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 20 phút sau. Gã vẫn ở đó, làm ra vẻ cần mẫn.
Ngày hôm sau gã chọn ngay cái máy tập chạy còn trống ở ngay
bên cạnh cô. Gã leo lên đó và làm như vẻ không quen biết cô. Thú vị rồi đấy. Cô
vẫn im lặng như không nhìn thấy gã.
- Em đến lâu chưa? – Gã cất tiếng hỏi sau 15 phút làm đủ kiểu
uốn éo khởi động.
Cô không nói gì.
- Em không nghe thấy anh nói gì à? – gã kiên trì chạy bên
cô.
- Anh là ai thế? - cô
nhìn sang gã.
- Ơ em quên anh rồi à? Hôm qua…
- Hôm qua tôi không đến đây. Anh nhận nhầm người rồi – Cô lạnh
tanh.
Hai giây rưỡi trôi qua và bỗng gã bật lên tiếng cười khùng
khục, át cả tiếng máy móc đang trơn tru hoạt động. Rồi dần dần tiếng cười đó
vang lên đánh bật cả tiếng nhạc dance trong phòng gym.
- Anh làm sao thế? Người ta đang nhìn kìa! – Cô trợn mắt nhắc
gã.
- Trời ơi, em làm anh buồn cười quá. Anh không thể kiềm được.
Em tên là gì?
- Anh bị điên à? – Cô thốt lên mà chỉ muốn lao ra tát vào
cái mặt đang nhăn nhở của gã.
- Em tên là gì? Anh hỏi thật đó – gã nhoẻn miệng cười với
cô.
- Em nghĩ việc mình tên là gì chẳng liên quan đến anh.
Cô tức tối dừng hẳn máy chạy lại rồi đi ra chỗ khác, trong
lòng bực tức gã dở hơi làm cô mới chạy được có 20 phút. Trời ơi, phát điên mất.
Gã làm cô có cảm giác gã đang chế giễu cô. Mà đáng ra thì phải ngược lại mới
đúng. Mà nếu ngày nào gã cũng đến để làm hỏng những giây phút dễ chịu nhất
trong ngày của cô thì sao? Đúng là cơn ác mộng. Làm sao phải chấm dứt nó đây?
Với suy nghĩ đó, cô quay ngoắt về chiếc máy chạy mà cô vừa bỏ
rơi nó. Đứng lên và tiếp tục khởi động lại qui trình cũ. Gã vẫn chạy bên cạnh
như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Anh tưởng em tập xong rồi chứ?
- Chưa anh ạ. Em thường chạy một tiếng nếu không có ai làm
phiền.
- Uh, anh thì thường không tập máy chạy nếu không có ai đó để
làm phiền – gã nói như thể cho một mình gã nghe và cũng chả thèm nhìn thấy mặt
cô đang đỏ bừng bừng.
- Này, cuối cùng thì anh muốn gì thế? – Giọng cô the thé.
- Anh muốn biết tên em. Đã hỏi ngay từ đầu rồi. Em biết rồi
còn làm bộ.
Hơ hơ. Chuyện gì xảy ra thế này. Đúng là gã đã hỏi tên cô là
gì rồi mà.
- Em nghĩ tên em chẳng quan trọng bằng số điện thoại của em
đâu! – Cô quay sang phía gã với nụ cười đã được chuẩn bị sẵn.
Gã chạy suýt vấp một nhịp.
- Trời ơi, em đúng là hiểu ý anh quá. Đọc cho anh số của em
đi. Chỉ cần đọc một lần thôi, anh sẽ nhớ.
Cô liến thoắng một dãy số. Gã im lặng để ghi nhớ nó.
- Anh sẽ gọi cho em! – Gã cười rồi leo vội xuống cái máy chạy
và lao ra chỗ tạ tay.
À thì ra gã tập nhiều máy mà cô không tập. Thảo nào mà cô chẳng
chú ý đến gã. Cô mỉm cười và tiếp tục những giây phút dễ chịu nhất trong ngày của
mình.
Ngày hôm sau, cô biết chắc rằng gã sẽ đến bên cô sớm thôi.
- Em! Số điện thoại em cho không đúng. Anh gọi không được –
Gã tiến về phía cô khi cô vừa vào phòng tập.
- Số nào cơ? Hôm qua E cho anh số điện thoại à? Em không nhớ
lắm – Cô nhẹ nhàng nói với gã như thể nói với chính mình.
- Vậy nếu anh cho em số điện thoại của anh thì em có nhớ
không? – Gã lao ra nắm lấy cánh tay cô như kiểu đừng có đùa với tôi!
- Em sẽ nhớ! – Cô cười hiền khô với gã mà cũng chẳng thèm rụt
tay lại.
- Em nhớ đấy! – Gã để lại trong tay cô một mảnh giấy. Cô chưa
kịp nhìn vào mảnh giấy đó thì gã lấy lại nó nhanh như sóc.
- Ồ không, không thể làm cách này được, em sẽ lại vứt tờ giấy
này đi thôi – gã nói rồi lao ra phía cuối phòng tập, lôi ở đâu ra một cái bút.
Gã bảo cô xòe tay rồi viết số điện thoại của gã vào đó. Rồi
nói:
- Anh tên là Hùng. Em có thể gọi anh là James. Nào, bây giờ
thì viết số điện thoại của em lên tay anh đi. Và lần này đừng có cho anh số điện
thoại sai nữa đấy.
- Vâng, anh đưa tay đây – Cô mỉm cười và viết lên tay
gã. Trông mặt gã có vẻ hài lòng. Gã đâu
biết rằng cái sự ngoan ngoãn ấy của cô là có chủ đích?
Nếu gã muốn nhảy vô vào cái cuộc đời của cô như vậy thì:
welcome gã. Nhiều điều hay ho còn ở phía trước.
(Còn tiếp)
khà khà... Welcome em Nga vào thế giới phim bộ nhiều tập sitcome =))
ReplyDeletehihi, thanks chị iu, chị nói thế là E phải post tiếp phần sau thui ý ^^
Delete