August 02, 2011

Sometimes I pretend to forget you


...Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa...
(Quên - Vũ Hoàng Chương) 

Nàng lao ra khỏi căn phòng đầy mùi khói thuốc, hơi rượu mạnh và những tiếng ầm ĩ đến nhức đầu ấy. Vì có anh ở đó, nên phải chạy đi thật nhanh. Biến mất cũng được!


Biết đi đâu giữa thành phố rộng lớn thế này, trời tối nên gió bắt đầu lạnh cắn xé da thịt nàng. Tay nàng run lên mò mẫm trong túi xách cái điện thoại anh đã từng tặng nàng. Nàng nhắn cho một số điện thoại gần nhất vừa nhắn cho nàng lúc chiều: “Come and take me away!”

Chưa đầy 30 giây, nàng nhận được tin nhắn trả lời: “Where?”

Nàng chuếnh choáng hỏi ai đó đang đứng cạnh nàng xem địa chỉ chính xác ở đây là đâu vì hơi men đã ngấm dần vào cơ thể nàng khiến nàng không còn tỉnh táo nữa. Nàng nhắn tin trả lời.

Hơn 10 phút sau hắn phi chiếc xe ga to đùng của hắn đến. Hắn chẳng hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ kéo tay nàng lên xe rùi cũng chẳng hỏi nàng muốn đi đâu, hắn phóng như bay vào bóng đêm. Mà bây giờ hắn có hỏi thì nàng cũng chẳng biết sẽ đi đâu nữa. Hắn thì thừa thông minh để biết đến đâu.

Hắn đưa nàng tới một nơi tranh tối tranh sáng mờ ảo và lung linh bởi hàng ngàn ngọn nến - nguồn phát sáng duy nhất trong quán ấy. Những cô gái bốc lửa hát nhạc la tinh, những bản nhạc Tây Ban Nha cũng được chơi đầy phiêu diêu và ngẫu hứng. Nàng tưởng mình lạc đến một xứ sở xa xôi nào đó nơi người ta có thể đốt cháy mình bởi thứ cảm xúc dâng trào của tình yêu. Nàng quên mất anh trong giây lát.

Hắn gọi trà gừng cho nàng bớt quay cuồng. Còn hắn thì nhẹ nhàng với Corona. Những bản nhạc salsa nóng bỏng được chơi, hắn bắt đầu cầm tay nàng và ru nàng theo thứ âm thanh đầy mê hoặc ấy. Nàng nghĩ nhún nhảy sẽ khiến nàng quên anh nhanh hơn.

Nhịp nhảy của nàng bỗng trở nên đồng điệu với nhịp đưa của hắn đến kỳ lạ. Hắn bắt đầu đặt tay lên eo nàng - chiếc eo nhỏ bé trong tay hắn - chiếc eo mà cách đây ít phút thôi, anh đã đặt tay lên và ghì chặt lấy nàng. Hắn kéo nàng lại gần – như cách anh kéo cô ta lại gần trong bóng tối nhấp nháy của hàng trăm tia sáng nhức mắt ấy.

Yêu là đau khổ - có người nói với nàng như thế. Nhưng vì không chịu bị đau khổ nên nàng đã gọi cho hắn, để được thấy hắn nâng niu nàng, xoa dịu nỗi đau cho nàng, dán tạm bợ thứ băng ergo nào đó lên viết thương của nàng - giống như cách hắn đang dán môi hắn lên trán nàng. Môi hắn tìm đến khóe mắt nhòe nhoẹt của nàng, tìm đến chiếc má cô đơn lạnh lẽo rồi tìm xuống đôi môi khô khốc của nàng.

Anh có hôn cô ta như thế này không? Nụ hôn của hắn nồng nàn hơn cách anh hôn nàng gấp bội lần. Cũng đáng để cho hắn hôn đấy chứ, để nàng thấy mình không bị bỏ rơi và đau khổ. Bỏ rơi ư? Anh đã bỏ rơi nàng đâu? Nhưng chả lẽ để bị bỏ rơi ư? Hay thì cứ chạy trốn trước khi bị bỏ rơi thì sẽ tốt hơn, sẽ oanh liệt hơn, sẽ hiên ngang hơn và điều ấy có thể khiến anh cảm thấy bực tức chút xíu hay điên lên thì càng tốt – điên lên như nàng bây giờ đây.

Hắn bắt đầu hôn xuống cổ nàng – nàng cảm tưởng như mình đang chữa vết đau trong dạ dày bằng thuốc phiện. Từ lâu nàng đã biết hắn đam mê nàng như con thú săn mồi. Hắn ôm ghì lấy nàng, nàng nhỏ nhoi trong vòng tay rộng lớn của hắn. Nàng thích thú để hắn ôm vì nó khiến nàng có cảm giác được bảo vệ, được có chỗ dựa dễ chịu. Hắn cắn nhẹ vào tai nàng rồi thì thầm: “wanna go somewhere peaceful? No music, no people around, just me and you??”

“Where?” – Nàng hỏi hắn cụt lủn.

“My apartment!” – Hắn nói rồi hôn lên tai nàng.

“It’s not peaceful. It’s dangerous!”

“Why? You don’t believe in me, right?” - hắn vẫn dìu nàng trong điệu nhạc.

“I believe you but I don’t believe myself!” – Nàng cúi đầu xuống vai hắn để tránh một nụ hôn dài sắp tấn công nàng.

Hắn bật cười rồi ôm nàng chặt hơn: “Forget yourself and believe me!”

Không để nàng kịp nghĩ, hắn nhanh chóng lôi nàng ra khỏi quán ấy.

Và hắn bất ngờ quay lại ôm ghì lấy nàng: “Stand still, I take my bike.” Rồi hắn lao vội sang đường lấy xe như sợ nàng chạy mất. Chạy mấy ư? Lại phải chạy tiếp à? Nàng đang chạy trốn cái gì đây? Chạy khỏi yêu thương hay đau khổ? Và sẽ chạy đi đâu? Liệu đến bao giờ nàng mới tìm thấy thứ hạnh phúc mỏng manh tựa như sương, như khói ấy?

Nàng giật mình vì chiếc điện thoại trong túi rung lên. Anh gọi. Nàng tắt cuộc gọi của anh không thương tiếc. Ai bảo anh khiến nàng ra nông nỗi này. Ai bảo anh khiến nàng bất an đến thế? Ai bảo anh làm nàng luôn thèm khát yêu và được yêu nhiều như vô tận đến thế?

Nàng nhìn xuống điện thoại. 19 cuộc gọi nhỡ của anh. Cùng 3 tin nhắn hỏi nàng đang ở đâu và tại sao lại biến mất. Uh nhỉ? Tại sao lại phải biến mất? Biến mất là hết cả đau khổ lẫn yêu thương, nàng sẽ sống vô thường như thế mãi ư?

Nàng quyết định nhanh hơn cả tia chớp thỉnh thoảng vẫn hay rạch ngang bầu trời lúc đêm khuya, báo hiệu một cơn mưa sẽ nhanh chóng kéo đến. Nàng lao vào chiếc taxi ngay gần đó và hét lên: “Anh đi nhanh cho em, nhanh lên và rẽ phải ngay cho em con đường phía trước!”

Nàng ngoái nhìn phía sau trước khi xe rẽ, hắn dựng xe bên đường và nhìn quanh quất. Hắn sẽ không thấy được nàng đâu - nàng tự nhủ - mà có thấy cũng chẳng sao!

“Anh đang ở đâu?” – nàng nhắn tin cho anh.

Anh chẳng cần trả lời, nàng cũng biết. Đôi khi nàng có niềm tin mù quáng vào giác quan thứ 6 của nàng.

…Thấy anh đứng đó, nàng xuống xe, chạy về phía anh. Bất ngờ tát cho anh một cái khiến anh choáng váng. Rồi nàng ôm chầm lấy thân hình to lớn của anh, không để anh kịp phản ứng, nàng nói: “Anh là của em, em sẽ chiến đấu để có được anh. Nếu em còn thấy anh tình cảm với bất cứ một người phụ nữ nào khác, em sẽ không để anh yên đâu.”

“Em sẽ làm gì? Hủy hoại anh bằng cách biến mấy đột ngột như thế à?” – anh cười gượng!

“Không, E sẽ dày vò anh bằng cách yêu anh mãi mãi!”

25 comments:

  1. Ối giời ơi! Nàng ghen khủng khiếp nhỉ. Nhưng mờ chả ích gì đâu, Tình yêu như nước , càng buộc càng giữ càng tuột. Nếu mà giữ được thì đó là tảng băng mất òi. hè hè...

    Cứ yêu anh thôi, cuồng nhiệt si mê gì cũng tốt, và đừng để ý đến con nào cả ...nhá nhá nhá...

    ReplyDelete
  2. Viết nhiều kỳ vào. Rồi đặt quảng cáo nhé.

    ReplyDelete
  3. Theo anh thì xem thế nào, cưới chồng càng sớm càng tốt nhé! Để nhanh chóng hết những cái ẩm ương thế này đi. Đỡ khổ! Hi!

    ReplyDelete
  4. Lần tới, nếu hắn chọc giận bé Nga thì ko nên tát hắn như thế nhe, dở òm à.
    Bé Nga phải lên gối một phát ngay chỗ hiễm của hắn, như thía thì chẳng em nào xơ múi gì được cả ;))
    Hắn tàn tạ, sẽ đeo theo bé Nga ăn vạ. Lúc đó, bé Nga hem còn giận dử mí lại iu đương nữa, gặp hắn sẽ bỏ dép chạy lấy mạng ngay =))

    ReplyDelete
  5. @Titi: Với những loại nước mà ở đâu cũng chảy thì thỉnh thoảng nên nhét vô tủ lạnh cho biến thành băng lun, cho chít đi ý chị ạ. hihi. Nàng ko ghen đến mức ấy đâu chị ạ nhưng đôi khi nàng muốn làm khổ anh 1 tí cho vui thoai ^^

    ReplyDelete
  6. @NLVD: hihi, E đang học cách còm trên blog của chị đấy, ngắn gọn mà xúc tích, ấn tượng thía ^^

    ReplyDelete
  7. @Anh: Anh ơi, cứ ẩm ương thế này thì khéo E ế thiệt roài đoá! huhu!

    ReplyDelete
  8. @Lu: ối giời, chị vừa xem phim chưởng Hồng Kông rùi còm cho E phải hôn? Nghe khiếp quớ :0 nhưng thỉnh thoảng cũng phải hành động mạnh cho bọn đàn ông sợ chít khiếp nhỉ?
    hì hì

    ReplyDelete
  9. Oài, hâm ròi gái ơi :-P
    EM thích làm cho hắn phải đau khổ thì hắn cũng không bit làm cho em đau ư? Mà hình như hắn làm giỏi hơn em ròi á há há...

    ReplyDelete
  10. @Titi: Hihi, E viết thế cho thêm phần bi đát, cho hấp dẫn thôi chứ "nàng" ko đau khổ đến thế đâu. Vì xung quanh nàng luôn có nhìu sự lựa chọn. Còn trong tình yêu, đôi khi hành hạ nhau 1 tí lại là 1 cách mình thêm gia vị, đôi khi là đường nhưng đôi lúc lại là... ớt! hihi! Thế cuộc sống mới thú vị. E vẫn nhớ có một người nhắn tin cho E như thế này: "Anh ghét em!", E nhắn lại hỏi: "Sao A lại ghét E? Thay vì đó nên iu E thì hay hơn đấy!" Anh ấy đã nhắn lại rằng: "Nếu mình ghét nhau thì E sẽ nhớ A mãi mãi, nếu iu nhau thì chưa chắc!" Hihi, đôi khi trong TY, mình nhớ nhìu những lúc giận hờn, những lúc cãi nhau, để rùi iu nhau nhìu hơn. Cái này chắc chị hỉu hơn E nhìu nhìu đó!
    Cũng có người nói với E rằng, cứ yêu là hạnh phúc, thậm chí đau khổ vì iu cũng là hạnh phúc, thế nên nhìu khi đau khổ 1 chút lại là cái hay, chị nhỉ??

    ReplyDelete
  11. Oài, nhiều sự lựa chọn thích lắm. Nhưng chị thích không phải lựa chọn. Tự nhiên thu hút nhau bằng những điều đẹp đẽ chứ không phải bằng những chiêu trò ghét hay không ghét. KHông bit gái thế nào chứ cãi vã, giận hờn chỉ làm chị mệt mỏi, chả thấy yêu hơn tẹo nào :-P Làm tổn thương nhau liên miên phát điên chỉ vì lệch pha, vì phẩm chất giao tiếp yếu kém chứ chả phải vì yêu đâu gái ơi. Hix...

    ReplyDelete
  12. Với bé Nga thì chị Lu mới viết nghiêm túc nhé.

    Tình yêu nào cũng có lúc sẽ đi qua, nó là một thứ dễ biến dạng theo thời gian như nhan sắc người phụ nữ. Ko ai dám nói rằng hoa hậu ko có ngày trở thành mẫu hậu. Ngày xưa, Đường Minh Hoàng có mê Dương Quí Phi đến mấy, thì chung quanh ông ta vẫn có những hoa dại.
    Đúng là iu sôi nỗi, yêu đến cuồng dại, yêu làm cho đau đớn sẽ làm cho người ta nhớ nhau thật. Nhưng chỉ là nhớ đến cái đau đớn, cái sự xúc phạm lẫn nhau thôi.
    Ngày qua ngày, tình yêu như ly nước, ta cứ tự tay đổ nó đi một ít, cuối cùng chỉ còn ta với cái ly rỗng vì ko còn gì để đổ nữa.
    Loài người, đặc biệt là đờn ông, sự bao dung họ có thừa hơn phụ nữ, họ có thể vì thương hại mà chịu đựng, họ có thể vì thích sex mà chịu đựng. Nhưng, tại sao ta lại để mình trở thành một vật chỉ được quan tâm nhờ vào lòng thương hại, hay quan hệ xác thịt?
    Từ đầu, nếu có tình yêu, thì cách tốt nhất là ta phải nâng niu và nuôi dưỡng nó. Mỗi người có một cách riêng của mình, ko ai chỉ ai cũng ko ai share với ai được.
    Cũng ko vì mục đích có được tình yêu một chiều mà ta phải thay đổi toàn bộ con người của mình, vì ta ko thể nào diễn kịch cả cuộc đời.
    Cứ mình là mình, sống và yêu thoải mái tự nhiên như hơi thở, người này ko hiểu ta thì sẽ có người khác hiểu, đó sẽ là một nửa của mình.
    Ra làm việc thì cần phải vội, phải nhanh, phải chiến đổ mồ hôi sôi nước mắt, thì mới nên danh nên nghiệp.
    Nhưng, theo thiển í của chị Lu thui nhe, trong tình yêu thì nên sống chậm lại, biết lúc nào cần êm lặng, và nên bao dung đừng sân si. Bởi vì, cái sự đam mê nó tắt rất sớm trong tình yêu, thức ăn có ngon cở nào ăn hòai cũng có lúc ngấy.
    Những tình yêu kéo dài cả chục năm là những tình yêu đã biết biến từ đam mê sôi nỗi ban đầu sang thành tình bạn, sự tin tưởng, và trung thành với nhau. Lúc này, bạn hay yêu ko còn là biên giới rõ ràng nữa, những cặp đôi này đã khôn ngoan hòa hợp lúc nào nên yêu và lúc nào nên là bạn.
    Đừng nên làm những hố sâu bất trắc, đàn ông tính thích mạo hiểm sẽ thử leo xuống xem nó nguy hiểm thía nèo, nhưng xong việc rồi họ sẽ leo lên và quay về với cái vỏ ốc an toàn của cuộc đời họ.
    Nên là cái vỏ hiền lành để họ an tâm ẩn tránh những lúc mệt nhọc của đời sống. Ta cũng ko nên tự làm khổ lấy mình, vì đời người vốn ngắn ngũi ko có đủ ta cứ phải đem ra oánh đố rồi trả giá.

    He he, hum nay còm một phát hơi bị dài cho bé Nga nhé :))

    ReplyDelete
  13. @Titi: Vâng, nhiều sự lựa chọn sẽ khiến cuộc sống mình thú vị hơn. Như em đã nói, sự cãi vã, giận hờn đôi khi là chất gia vị cho tình yêu. Giống như việc chị nấu món súp không chỉ có nước xương không thôi mà còn có cả mắm muối mì chính và còn cả những thứ khác nữa. Đối với em, sau mỗi lần giận nhau, mâu thuẫn về việc gì đó, E lại thấy yêu người yêu mình hơn, vì E phục anh ấy ở cách xử trí. Em không mong một tình yêu mà chỉ có yêu si mê, rồi vật vã với tình yêu ấy. Em cũng không tin là có ai đó có thể yêu vô điều kiện, không ghen tuông, không dám đấu tranh vì tình yêu của mình. Nếu buông xuôi, nếu không đấu tranh thì làm sao mà gọi là yêu hết mình.
    Một lần nữa, E ko nói là yêu nhau là phải làm tổn thương nhau liên miên. E nhắc lại là thỉnh thoảng giận hờn, thỉnh thoảng cãi vã cho thú vị thôi. Chứ tất nhiên, yêu là phải dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất, dễ chịu nhất rồi. E đồng ý với chị, cãi vã là lệch pha nhau, nhưng cãi vã không phải vì phẩm chất giao tiếp yếu kém. Cãi vã vì không cùng quan điểm. Thế thôi mà!

    ReplyDelete
  14. @Lu: ối giời ơi, chị còm dài quá đến nỗi cái còm của chị bị blog bỏ vào spam làm E suýt sót cái còm của chị. Hic, cả nhà hiểu lầm ý em rồi, E đã nói những thứ giận hờn chỉ là gia vị cho TY thôi mà. hic! Chẳng ai dại gì đùa giỡn với tình yêu cả. Tuy nhiên với những người trẻ mạnh mẽ và cá tính như em, nếu ny em làm những điều không hay với em, E sẽ phản ứng lại. Có thể có lúc E sẽ bao dung và cho qua, nhưng sẽ có lúc, E phản ứng theo cách khác.
    Bản tính của đàn ông là khám phá, nếu lúc nào chị cũng ngọt ngào như thế, lúc nào cũng si mê như thế thì họ sẽ rất dễ chán. Đôi khi chị phải trở nên khó khuất phục một chút, bí hiểm một chút, "hư" một chút, có khi lại hay! hê hê! Nhớ nhá, E đang nói đến chuyện "đôi khi" nhá, hic!

    ReplyDelete
  15. Bé Nga chị Lu biết bé Nga thông manh nên mới còm dài thía mờ. Nhớ nhé, cơm nấu vừa lửa thì ngon, nóng quá thì khét, yếu xìu thì khê =))

    Nếu đã biét iu đờn ông thì nhớ đừng làm hắn đau, nựng nhẹ nhẹ như cách chị Lu dạy lên gối í =))

    ReplyDelete
  16. Đúng òi, làm hồng có gai đê. Rồi cho comment của các triết gia lên thành entry riêng nhá, lác mắt qué.

    ReplyDelete
  17. @Lu: dạ, E nhớ roài chị ựa! hihi

    ReplyDelete
  18. @NLVD: Hihi, E thấy vui lém khi nhận được còm của các triết gia đấy! Chắc chắn E sẽ edit lại để làm thành 1 entry khác hoành tá tràng lun ạ!

    ReplyDelete
  19. Nồi xôi "ớt" bạn Huyen Nga thổi ngon quá, nhưng chưa gì các chị em đã vào măm măm hết thế này ... ;P

    ReplyDelete
  20. @Nặc danh: ngon thì mới măm nhanh chớ :P

    ReplyDelete
  21. "Hắn" quốc tịch gì thế ? giới thiệu cho chị đi :D

    Công nhận trí tưởng tượng của em siêu thật :P

    :D

    ReplyDelete
  22. @Mèo điệu: Chính vì trí tưởng tượng của E siêu nên... hắn có thể bất cứ là quốc tịch gì mà chị muốn! hì hì! Thế chị thích nước nào? để E giới thiệu choa! ;)

    ReplyDelete
  23. hihi, chị chả thích nước nào, cứ chân thành là được :)

    Chị chỉ tò mò là hắn từ đâu tới mà ngốc thế ;))

    ReplyDelete
  24. @Mèo Điệu: Hắn chả ngốc đâu chị ạ, E mới ngốc! hic!

    ReplyDelete
  25. ;)) Dày vò cũng là một trong những khoái lạc khi yêu

    ReplyDelete