March 08, 2011

Quên mất!




Mùng 8-3 là ngày lễ. Điều này chắc chắn là đúng rồi. Nhưng đến bây giờ, khi đến cuối ngày rồi, mình mới chợt nhớ ra rằng ngày 8-3 không chỉ là một ngày lễ, mà nó là ngày lễ dành cho mình. Vì mình nằm trong số những người phụ nữ mà. Vậy mà hình như mình quên mất hôm nay mình là phụ nữ rồi.

Giật mình mở điện thoại ra. Có vài tin nhắn gửi đến chúc mừng rải rác trong ngày. Mình đã không đọc hết những tin nhắn ấy. Không có thời gian.

Sáng mình dậy sớm, tất bật chuẩn bị tài liệu sang Đài. Cả sáng lo chương trình đó của mình. Trưa hối hả về đi ăn cùng với các chị trong công ty. Hối hả lấy thức ăn, không kịp thưởng thức. Nhường suất xem phim cho 1 chị đồng nghiệp vì biết không thể đến rạp kịp giờ chiếu. Chiều lại hối hả. Phải nhờ em trợ lý thân iu làm bớt việc. Đầu óc quay như chong chóng. Vẫn chưa kịp nhớ ra ngày hôm nay, mình có quyền được nghĩ đến bản thân.

Đã mấy tháng nay mình không hay hẹn hò. Đã mấy tháng rồi, mình cắt đứt mọi chuyện tình cảm phức tạp linh tinh. Đã mấy tháng nay chỉ công việc là người yêu, người tình, niềm hy vọng của mình.

Trước khi ra về, thằng Long thiết kế còn trêu mình:

- Thôi nghỉ đi, về nhà còn đi chơi!

- Tối nay chị không đi đâu hết!

- Khiếp, cống hiến kinh thế!

- Chị “cống” nhưng không “hiến” nhé! - mình gào lên!

Nó cười sằng sặc rồi hỏi người yêu mình có làm gì ngày hôm nay không. Mình mới chợt nhớ tin nhắn sáng nay anh đã nhắn cho mình lúc mình đang tất tả chạy sang Đài. Chưa kịp đọc. Mình mở lại tin. Long giật điện thoại của mình và đọc ầm ĩ. Xong nó hét ầm lên: “Ôi, mình chưa bao giờ nhắn tin cho ai tình cảm đến thế!”

Mình ngó lại điện thoại. Uh, lúc nào anh cũng nhắn tình cảm như thế… nhưng sao hôm nay mình chẳng thể nhập tâm được điều gì cả. Những điều anh nhắn như gió thoảng, bay xa bay xa đi đâu mất. Mình cất điện thoại và không biết tại sao chẳng nghĩ đến chuyện nhắn lại nữa.

Tối mình gọi điện về cho bố nói không về ăn cơm. Mẹ đi trực nên không có nhà. Mình đi ăn với cô bé đồng nghiệp. Rồi trở về nhà trên một quãng đường dài và xa lạ. Mặc dù ngày nào mình cũng đi trên quãng đường ấy.

Chẳng biết mình đang đói, đang khát hay có thể mình đã quá đủ nên mới… lạc lõng và vô vị như thế. Mình đã chán những thứ tình cảm hào nhoáng, nhạt nhẽo xung quanh. Và bây giờ, khi mình dẹp bỏ nó đi, mình vẫn thấy… chán! Lần đầu tiên 1 ngày dành cho phụ nữ, mình không hoa, không quà, không tíu tít, không hẹn hò, không lả lơi, không…

Mình đang không biết mình cần gì nữa!

15 comments:

  1. @Anh: thương... bình thường! hì hì ;P

    ReplyDelete
  2. Con biết chán tức là còn phải yêu thêm ròi hà hà :-P

    ReplyDelete
  3. Sếp ơi ký séc thưởng lớn cho bé này nhanh lên, nhanh lên!
    :D

    ReplyDelete
  4. Bé Nga cẩn thận đấy, mị dân khen ngợi dỗ ngọt này chị Lu thường hay dùng cho lính Ấn, để khỏi phải tăng lương mờ...boss của bé Nga đang chơi "chiu" đấy. Phải vững lòng đòi tăng lương nhé :))

    ReplyDelete
  5. @Titi: hic, dạo này tự nhiên E lại... chán cả iu mới chít chứ! huhu, cứu E với chị ơi!

    ReplyDelete
  6. @Lana: ối giời, A ý "cứng" lém chị à! gừ gừ!

    ReplyDelete
  7. @Lu: Chị ơi, chị đã nghe câu "ngọt ngào và man trá" chưa? Phải cảnh giác chị nhỉ? hì hì

    ReplyDelete
  8. Nói gái đừng giận, có nhiều thứ na ná tình yêu lắm, những gì gái đã trải qua chưa phải tình yêu. Nếu đúng là tình yêu thì hong bao giờ gây nhàm chán cả. Nếu đúng là tình yêu thì gái sẽ thấy quí giá và nâng niu như nâng niu con ngươi mình ấy. Hị hị...

    ReplyDelete
  9. Tội nghiệp cái tin nhắn một chiều. Hu hu...

    ReplyDelete
  10. @Titi: Hihi, nói thật với chị iu là E ko giận đâu vì E biết chị trải nghiệm nhiều hơn em. Nhưng cho dù là tình yêu hay bất cứ một quá trình gì trong cuộc sống thì nó sẽ vận hành theo đồ thị hình Sin. Không bao giờ có gì là mãi viên mãn cả. Tình yêu cũng thế. Có thể lúc này chị rất hạnh phúc nhưng cũng có lúc chị chỉ muốn chạy trốn khỏi nó, mà nói thẳng ra là có lúc mình chán luôn ý! Nhưng chán không phải để từ bỏ, chán là để thêm nâng niu, tiếc nuối những giây phút hạnh phúc. hi, còn đối với em, lúc nào tình yêu cũng quí giá và em nâng niu nó mừ! hì hì

    ReplyDelete
  11. @Đỗ: huhu, A phải thấy tội nghiệp E chứ!!!!!!!!

    ReplyDelete
  12. Bé Nga : Ôi trời!!! càng ngày chị Lu càng phát hiện ra bé Nga rất sâu sắc, sâu đậm, sâu thẫm và sâu xa...như chị Lu đây, tới bi giờ ai hỏi "yêu là gì?" thì chị Lu chỉ định nghĩa được mỗi một câu thôi --> "yêu! là chết trong lòng một xí!" =))

    ReplyDelete
  13. @LU: Vì bé Nga là... em chị LU mừ! hì hì. Chị Lu mau lên về với E nhé! Lần này mà vìa thì mềnh sẽ quậy tung cả HN lên nhé! hé hé!

    ReplyDelete
  14. É, hum nay mới đọc được mí dòng của gái. Hé hé... chị bit gái có chính kiến riêng và không tình yêu nào giống tình yêu nào. Cơ mờ, dù vắt vai khớ khớ, đau khổ khớ khớ ròi nhưng chưa bao giờ chị phải trốn chạy tình yêu cả. Chỉ có không iu nữa thì biến nó thành tình bạn hoặc cái gì có lợi nhất cho cả hai thoai :-D

    ReplyDelete