July 05, 2010

Nhật ký ngày thứ Hai



Sáng mở mắt đã thấy tin nhắn chúc 1 ngày tốt lành, mỉm cười ko phải vì lời chúc, mà vì mình biết người đó nhắn tin để gọi mình dậy. Chu đáo thế? Hì! Dù sao thì sáng sớm vẫn có người nghĩ đến mình. Mình còn cần gì hơn nữa?
Trời xanh trong vắt. Nắng rực rỡ và kiêu hãnh quá mức cần thiết! Mình nheo mắt khi vừa đi ra khỏi cái ngõ chật hẹp quen thuộc. Bất chợt mình ngoái lại nhìn. Ngõ nhà mình nhỏ thật. Càng ngày hình như nó càng nhỏ. Mình vẫn nhớ hồi mới iu zai nhà mình, cái ngõ ấy đã chứng kiến bao nhiu sự kiện. Những cái nắm tay quyến luyến, lời nói thì thầm, nụ hôn vội vàng… Một quãng thời gian thật dài đã qua rùi nhỉ??
Trưa đi ăn về, mình chẳng ngủ như mọi khi, ngồi nghe nhạc “sến” rùi viết blog (tự nhiên hôm nay lại thay đổi gu nghe nhạc cơ đấy). David nhắn tin rủ tối thứ 4 gặp nhau làm mình phấn chấn hẳn lên. Mình với David quen nhau trong 1 buổi tiệc, gặp nhau vài lần nhưng nói chuyện hợp lắm. Mình nhớ lần gặp Dave lần thứ 2 ở Highland, đúng lúc quán đó đang có sự kiện nhạc trống ầm ĩ, thế mà 2 đứa cứ thì thầm nói chuyện như quen lâu lắm rùi. Dave hứa sẽ đưa mình đến những nơi thật cool. Điều đặc biệt là Dave vừa mới đến HN được 3 tháng thui, còn mình thì đã sống ở HN 25 năm roài. Ngượng thế cơ chứ. Hôm đầu nói chuyện, Dave cứ nhìn mình mà cười sằng sặc thôi. Hic!
Cuộc sống tràn đầy những bất ngờ. Mà đặc biệt là những điều bất ngờ luôn ưu ái mình. Trong những điều bất ngờ ấy, có những điều thật vui, có những điều chẳng vui là mấy mà trái khoáy là người ta luôn khắc sâu những kỷ niệm ko vui nhiều hơn là vui. Nhưng mình vẫn sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ ấy vì nhờ những điều như thế, mình thấy cuộc sống thật thú vị. Tận hưởng nốt ngày thứ 2 đầy cảm xúc đi nhé!

2 comments:

  1. Hỏi xem Dave nào đó của em có làm biên tập tạp chí không nhé!

    ReplyDelete
  2. @Anh: A ý làm Director của 1 hãng du lịch nước ngoài nên khá bận, chứ E hỏi từ lâu rùi ý, vừa gặp đã hỏi rùi mà! A ý chỉ đồng ý làm cộng tác viên thoai!

    ReplyDelete