July 06, 2010

Nhật ký ngày thứ Ba



Mọi người về hết rùi. Lúc đầu mình định về cùng mọi người nhưng chẳng hiểu sao lại quay lại văn phòng. Ngày hôm nay thật nhìu chuyện. Mình gọi ngày hôm nay là ngày của màu sắc.
Màu vàng: là màu của chiếc váy mình mặc. Màu nắng, thứ nắng gay gắt ngay từ lúc nó xuất hiện. Ngột ngạt và nóng bức. Chắc điều này ảnh hưởng ko ít đến nhìu người, trong đó có mình.
Màu xanh da trời: Trời vẫn trong vắt như ngày hôm qua. Sáng nay mình đã ngồi tâm sự, chuyện trò với những người thân iu của mình trong cty. Nhận ra được nhìu điều thật sâu sắc.
Màu đỏ: Công việc bận rộn, cả ngày cứ luôn chân luôn tay. Mình thích những lúc bận rộn với công việc như thế: để tìm thấy sự say mê và để ko phải nghĩ gì khác nữa.
Màu tím: là màu của chiếc khăn lụa, quà từ Campuchia Helen mang đến tặng mình. Mình đã nói chuyện với Helen 1 lúc lâu. Helen ko hài lòng lắm nhưng mình chẳng làm khác được. Trước khi về, mình tặng Helen 2 voucher ở 1 quán ăn Ý mà mình thích. Dù gì thì đã có lúc mình nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự tâm huyết với tạp chí. Và có lẽ mình sẽ khó tìm được 1 người bạn nào thú vị như thế.
Màu hồng: gặp 1 người thật bất ngờ, mình thấy vui khi nhìn thấy chị ấy. Mong được gặp chị ấy nhìu hơn nữa.
Màu nâu: Một người thân của mình đang buồn. Mình biết nhưng chẳng thể giúp được gì. Áy náy lắm. (Nhưng em à, chị mong E hiểu tại sao chị làm thế. Còn nếu E ko hiểu được thì cứ trách chị đi cho nhẹ lòng!)
Màu xám: Trước khi ra về, 1 chị đồng nghiệp bảo mình là hình như trời đang có mưa giông đấy! Nếu đúng thế thật thì ngày thứ Ba của mình ko thể thiếu màu này được rồi. Còn nếu ko đúng như thế thì... chắc mưa giông vẫn kéo đến thôi, nó đang quanh quẩn ở đâu đấy và cứ bám riết lấy mình. Hì, mưa giông ư? Bám mình thì được gì chứ? Vì mình đã bị ướt sẵn rồi, ướt thêm 1 tí có sao đâu?
Màu đen: Broken heart! Màu của sự tan vỡ. Mình chưa bao h nghĩ tan vỡ lại nhẹ nhàng đến thế. Nhẹ nhàng đến mức day dứt!
Biết thể nào cũng có lúc như thế, nhưng sao khi đối mặt với nó, mình vẫn thấy thật tồi tệ. Vẫn cảm thấy từng vết nứt, vết rạn cứ ngày một sâu hơn. Vẫn cố gắng để làm nó liền lại, nhưng mình bất lực rồi. Mình cứ đứng đó nhìn nó vỡ toác ra, cứ mặc kệ thôi…
Vậy mà vẫn cứ phải thế.
Có gì đâu, dễ thôi! Chỉ cần mình ko nghĩ nữa, là mọi thứ đó sẽ biến mất!

4 comments:

  1. Ai bảo em màu đen là màu của tan vỡ? Màu đen là màu của sự sang trọng, tự tin và sâu lắng đó nhé!

    ReplyDelete
  2. @Anh: thế màu nào là màu của sự tan vỡ hả A? Hì, anyway, với E, màu đen vẫn là màu của sự tan vỡ cho dù đối với A nó mang 1 ý nghĩa khác (bật sếp! - hì)

    ReplyDelete
  3. Đừng có mờ cải lại xếp tối ngày thế rồi xếp đì cho thì lại hẻo đường công danh nhá. Em đang gặp một người xếp là đờn ông, mờ người đờn ông này lại tốt nhất trong những người đờn ông chân chính. Biết iu thương gia đình, có trách nhiệm cao mặc dù tính tình thì rất chi nà nởng mợng. Biết lo lắng cho nhân viên no đủ mặc dù ngày nào cũng phải la ó bắt nạt ...

    ReplyDelete
  4. @LU: chị ơi, E có cãi hay ko thì đằng nào cũng bị đì rùi chị ạ. Sếp E trông thế thui mà hay để bụng lắm (hà hà!)

    ReplyDelete