July 24, 2010

Lặng lẽ một góc nhỏ



Trời trở nên mát mẻ. Một vài giọt nắng nhỏ nhoi nhảy nhót bên khung cửa sổ bằng kính trong suốt. Từ chiếc điều hòa cũ kỹ vang lên tiếng rè rè khô khốc hòa lẫn với tiếng piano mượt mà trong chiếc loa cũ bên góc tường. Quán cà phê lặng lẽ trong ánh đèn vàng ấm áp.
Mình tựa lưng vào tường, để cho tia nắng lướt nhẹ qua mặt. Người bạn của mình thu hẳn vào trong góc, đôi khi mình không nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng mình biết anh ấy đang nghĩ gì.
Hai anh em, hai người bạn. Một buổi chiều nhẹ nhàng.
Anh hỏi tại sao chiều nay mình rỗi rãi như thế, mình nhìn anh thật lâu: “E bị stress anh ạ!”
- Ôi giời, nhìn cái mặt cứ nhơn nhơn lên như thế mà bảo xì trét à? Cô trêu A hử??
- Hì. Lâu lắm rồi E mới để cho lòng mình nhẹ nhàng như thế này. Kệ A ạ, ngồi với A thế này, E bỏ mọi thứ ở phía sau rồi A à....
- Em ý, còn lâu mới lấy được chồng! Hà hà (gã cười khoái chí!)
Mình với anh ấy làm việc với nhau trong Đài, hai anh em suốt ngày cãi nhau, thế mà làm việc với nhau hợp kinh khủng, có thể vì anh ấy khác mình. Anh ấy sống theo chiều hướng khép kín, làm việc cần mẫn, suốt ngày chỉ lo lắng cho gia đình. Còn mình, thích giao lưu, hướng ngoại, dạo này lười nhác (nguyên nhân chính là vấn đề tâm lý! hì) và chưa thích lập gia đình! Mình với anh ấy đối lập nhau, nhưng khoảng thời gian mình làm việc với anh ấy là những kỷ niệm vô giá đối với mình.
Nhớ ngày đi quay đầu tiên khi mình còn là cô sinh viên thực tập, anh ấy đã đi cùng, hướng dẫn và dựng băng cho mình. Đến khi phát sóng, tên mình lù lù trên tên phóng sự, ngại không để đâu cho hết.
Nhớ chuyên mục văn hóa mình với anh nghĩ ra, cùng nhau làm việc những số đầu tiên, được chú Hoàng chỉ bảo rất tận tình.
Nhớ A ấy ở lại với mình gần 2 giờ sáng để bảo mình capture và dựng băng, lúc gần xong, A để mình ở lại một mình và nói phải về với vợ con thui! (hì hì, E biết A thương vợ iu con mà)
Nhớ những lo lắng, toan tính của anh ấy cho cuộc sống, anh mâu thuẫn giữa khát vọng và cuộc sống hiện thực...
Nhớ ánh mắt A nhìn mình đầy tình thương và lòng trắc ẩn cho 1 con bé khờ dại, ngốc nghếch cứ luôn nghĩ mình khôn ngoan.
Từng nốt nhạc chậm chạm được nhả ra từ chiếc loa nhỏ bé. Anh an ủi mình: “Em xinh tươi, điệu đà như thế mà ko có zai bám thì phí nhỉ?” (khà khà)
- Anh ơi, đôi lúc E bỗng nghĩ tình yêu là không có thật A ạ! (câu này là lấy của sếp mình)
- Haha! Cái cô bé này... Đợi A nhé, khi nào A 50 tuổi, A sẽ bồ bịch, à, mà lúc đấy cô già roài, xấu xí rồi, mà A đã bồ bịch là chỉ đi với ẻm trẻ trung chân dài thôi!
- Ôi, A cứ nói thế đi, dù A có tiền, có gái theo thì E cũng tin A ko thể bồ bịch được đâu! Có những người không thể làm được 1 số việc...
- Cô cứ chờ đấy!
Hai anh em nhìn nhau. Mình thích những phút giây như thế này. Những câu chuyện không đầu không cuối. Những nụ cười chẳng biết tại sao lại buồn như thế. Anh ấy và mình, sao lại tồn tại thứ tình bạn kỳ lạ và dễ chịu đến thế?



17 comments:

  1. Quá hay em ạ! Có những người bạn thế đấy. Không có họ, ta thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Họ in dấu trong ta, dù rằng, có nhiều điều bản thân ta cũng không thấy hợp với họ.

    ReplyDelete
  2. Giữ nhé, đừng để thứ tình bạn này biến tướng nhé. Hè hè...

    ReplyDelete
  3. Nhỏ Nga này, viết cái gì, nói cái gì, thì cũng sẽ chêm vào 1 câu trích dẫn của Mr. Đàm. Nghe lời chị Lu nhé...từ nay ko được "boss nói thế này, boss nói thế kia" nữa. Mở mắt ra là boss nói, đóng mắt lại cũng là boss nói, thì hèn chi nhỏ cứ bị Mr. Đàm kí đầu hoài. Phải mần kách mệnh vùng lên nhé!

    ReplyDelete
  4. @Anh: Đúng rồi anh à, có khi E và anh ấy mất tháng mới gặp nhau nhưng cứ gặp nhau là chẳng cần phải nói gì ý, hiểu hết... Chơi với nhau được gần 2 năm rồi, mà đến chiều hôm qua, khi gặp A ấy về, E mới chợt thấy sao tình bạn này tuyệt vời thế, cần và trân trọng lắm anh à.

    ReplyDelete
  5. @Titi: E giữ lắm đấy, anh ý chắc cũng thấy thế nên cũng giữ. Thỉnh thoảng E tán thử trêu mấy câu mà thấy ổng giơ hàng rào ra chắn ngay, những lúc như thế nhìn mặt ổng ý, E phá lên cười ý, cứ như sợ người ta ăn thịt mất! (mà kiểu đàn ông thế này, trông thế thôi, chứ dễ ăn thịt lắm - he he). Anyway, nhất định E ko để xảy ra chiện rề nghiêm trọng đâu mà, hà hà

    ReplyDelete
  6. @LU: Ôi giời ơi, E phải đóng mở ngoặc là sếp nói không sếp vào đòi xiền bản quyền thì iem toi. Chị nhìn anh ý mà xem, to đùng thế kia, E mà vùng lên thể nào cũng bị đập cho tan nát luôn. Thôi thì mềnh cứ "ngọt ngào và man trá" vậy! khà khà!

    ReplyDelete
  7. biet anh ay la ai rui

    ReplyDelete
  8. @Anonymous: Ôi, suỵt, bạn đừng nói ra nhé, ko mất hay đấy! hì

    ReplyDelete
  9. Có được một tình bạn "dễ chịu" như thế này là may mắn lắm đó em, mà cũng phải có duyên với nhau nữa, không phải ai cũng có được đâu.
    Cuối tuần vui vẻ em nhé.

    ReplyDelete
  10. Đời lạ thật, sao có vẻ giống hoàn cảnh của anh thế, chỉ khác là anh của Huyền Nga thì có vợ còn anh thì Single Man.

    ReplyDelete
  11. @HPLT: Thanks chị iu nhá. I'm eager to see you!!!!!!!!! ^^

    ReplyDelete
  12. @HN: hì, cuộc sống mà A. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được!

    ReplyDelete
  13. Cái Nga ơi , sao cái còm kia lạc qua ngõ vắng xôn xao nào roài ấy nhỉ , chán ghia !
    Giờ break đã hết lại chạy roài , hẹn em còm sau nhé, entry cuả em dí dỏm lắm cái nga iu
    Wk vui nhé em gái !

    ReplyDelete
  14. @Trina: vì E để kiểm duyệt nên chị cứ còm đi, rồi khi E ok nó sẽ hiện lên.
    Thời gian vừa rùi E bị khủng bố nên mới phải làm thế đấy! Khổ lăm ý, chả thích thế tẹo nào cả.
    Lâu rùi E mới thấy chị còm, nhớ quá nhớ quá!!

    ReplyDelete
  15. Cái Nga ui ...chả hiểu sao chị thích avatar của em vì nó bé bé xinh xinh ,ừ giống tính em Nga nhỉ ,mong cô em gái sẽ giữ mãi vẻ nhí nhảnh ,dễ thương ấy nhá ,
    Mặc dù lòng chị đang có tâm trạng ko vui , chị vào blog em là cứ gọi là phì cười ra hihihi ,ngỡ như quên béng mọi phiền muộn ấy nhá ,blog cái Nga ấn tượng thật !
    Ước gì lại trẻ lại = em đấy Nga à cứ gọi là vô tư ,iu đời lắm cơ , :"ổng " là cọp pi từ Sgòn đấy cô em à .Ôi lại off line nưã roài !

    ReplyDelete
  16. @Trina: ui, chị có chuyện ko vui à? ước gì E có thể chia sẻ với chị được phần nào nhỉ?
    Đọc còm của chị mà E cứ tủm tỉm cười mãi thôi, tự nhiên lại có người hợp với mềnh thế cơ chứ! Sướng! :P
    Mà sao chị ko mở blog để E có cơ hội đc hiểu thêm về chị nhỉ? E muốn được hằng ngày chạy sang nhà chị chơi lém! hì hì...

    ReplyDelete