February 27, 2011

Chuyến bay hoảng loạn



Mình bắt đầu chuyến công tác không mấy thuận lợi.


Bên đại lý book vé cho mình cứ loạn hết cả lên. Lúc đầu thì bảo book Vietnam Airlines rồi sau lại bảo Jet Star rùi ngay sáng hôm đi lại bảo cả 2 hãng kia đều hết vé và phải đi Mekong Airlines vậy. Đến trưa lúc mình chuẩn bị để đi ra sân bay thì bên đó lại gọi chỉ có Vietnam Airlines là còn chỗ thôi (??) thế là mình thở dài chấp nhận. Sau đó mình tá hỏa vì họ lại book nhầm ngày hôm sau chứ ko phải là ngày mình cần đi! Ôi, nản dã man. Bên book vé bảo mình cứ ra sân bay như đã định đi rùi ngồi… chờ.

Hoang mang luôn… vì quá điên đảo ý!

Thế là mình đành ngồi dài cổ chờ trên sân bay mà chỉ mong có người bỏ chuyến. Trong lúc bối rối ấy mình đã lôi điện thoại ra và viết note. Đây là cái note ấy: “Ôi trời đất ơi, mình đang ở sân bay và ko biết phần còn lại của ngày hôm nay như thế nào nữa! Mong trời phật, tổ tiên ông bà phù hộ cho con, con sẽ làm việc chăm chỉ & ngoan mà!” - giờ đọc lại vẫn còn thấy khủng hoảng! hic!

Cách giờ bay được 10 phút thì người ta gọi mình bảo lên máy bay ngay (oạch - thực sự lúc đó vẫn chưa biết sẽ lên máy bay bằng cách nào). Chạy ra quầy bán vé hỏi thì chị ngồi đó bảo E tên là Nga phải ko? Vé của E đây (ôi, cứ như là phép màu ý nhở?) Và mềnh chả thèm mất thời gian thắc mắc làm sao có được điều kỳ diệu ấy nữa, xách vali chạy như điên để check in rùi qua cửa soát vé. Thấy vẻ mặt hớt hải của mình, anh soát vé hớn hở an ủi: “Nhanh lên em, có khi máy bay bay rùi ý!” (??) Mặt mình xám ngoét lục hết điện thoại rùi mọi thứ đặt lên băng chuyền.

Vẫn chưa hết nhức nhối vì… sau khi chờ mãi ở đầu kia băng chuyền, mình vẫn ko thấy cái Iphone của mình đâu. Hoảng loạn, mình thủ thỉ với cái chị security đang đứng ngơ ngác ở đó với một giọng nhẹ nhàng chưa từng có: “chị ơi, E mất cái… Iphone roài!” Chị ý… tái mét ngó nghiêng loạn xạ hết cả lên. Thì bỗng một anh vừa làm thủ tục trước mình quay lại hỏi: “Iphone của E à? A cầm nhầm!” Rùi rõ tươi và đi mất! Hic, thật đảo điên vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra ý!

Và cuối cùng mình cũng bước được vào phòng ống để lên máy bay. Đây là phần thú vị và “nên thơ” nhất nên mình sẽ chuyển giọng, chuyển cả ngôi xưng hô và bắt đầu kể câu chiện ấy nhé! (Cả nhà thông cảm cho E nhé, dù sao thì cái entry này vốn đã insane roài!)

…Nàng nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay mà vẫn không tin là mình đã lên được đến đây. Nàng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Kiễng chân cố với ngăn chứa đồ để đặt cái laptop lên trên đó. Cố mãi mà không được (không phải vì nàng thấp mà vì… cái chỗ để đồ cao quá, vừa cao vừa chặt!- hehe) Nàng đành gọi một anh tiếp viên hàng không đang quay lưng về phía nàng: “Anh ơi!” Anh ấy quay lại và đến bên nàng với sự nhiệt tình dễ chịu.

- Anh giúp em mở cái này ra được không? – nàng chỉ lên ngăn chứa đồ.

Anh mở nhanh ngăn chứa đồ và giúp nàng cất laptop lên đó. Nàng vừa ngồi chưa kịp nóng chỗ, chưa kịp tìm thấy dây an toàn ở đâu thì anh ấy đã hỏi nàng:

- Em vào đó bao lâu?

- Một tuần ạ!

- Em làm gì ở đó?

- Em đi công tác (nàng trả lời như một cái máy mà ko hiểu tại sao lại phải trả lời anh ta)

- Em làm trong lĩnh vực nào?

- Truyền thông ạ.

- Công ty em ở đâu?

- Tháp Hà Nội ạ (vẫn không hiểu tại sao nàng cứ khai tuồn tuột hết!)

- Em…

Một đoàn người đi tới khiến anh phải đi lẹ ra chỗ khác. Câu hỏi của anh tan vào không khí. Nàng bây giờ vẫn chưa hết lo lắng vì sợ có ai đó sẽ đến đòi chỗ của nàng. Mặc dù nàng đang cầm vé trong tay. Trên chiếc vé ấy là có tên của nàng – chưa có điều gì rõ ràng hơn như thế.

Chỉ đến khi máy bay cất cánh nàng mới thực sự thở phào và thư giãn. Chỉ trừ việc anh tiếp viên cứ đi ra đi vào chỗ nàng và việc nàng bắt đầu thấy anh ấy… đẹp trai thì ngoài ra không có chuyện gì khác. Nàng yên lặng tận hưởng chuyến bay cho đến khi nàng làm mọi cách mà cái ghế nó không chịu ngả ra. Lại phải tiếp tục cái bộ mặt… nhờ vả vậy! Nàng gọi anh bên cạnh đang mắt nhắm mắt mở: “Anh ơi, anh… ngả cho em cái ghế với! E làm mãi không được!”

Anh ta cười và tận tình… ngả cho nàng cái ghế. Sau đấy thì nàng và anh ta nói chuyện rôm rả. Anh ta làm hải quan ở sân bay Tân Sơn Nhất và chả có gì đặc biệt ngoài việc anh ta nhường cho nàng tất cả phần ăn của anh ấy. (hihi) Anh ta xin nàng sđt và hứa sẽ café với nàng.

Chuyến bay kết thúc tốt đẹp. Nàng “dắt” cái vali to vật (toàn quần áo, váy viếc) ngơ ngác chờ taxi thì anh chàng tiếp viên hàng không chạy đến chỗ nàng và nói liến thoắng: “Rùi mình sẽ gặp nhau lần nữa! Em nhớ nhé!” Nàng chưa kịp hiểu anh ấy nói gì thì đã chẳng nhìn thấy bóng anh ấy đâu nữa. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Thôi thì kệ, chả quan tâm. Điều nàng cần bây giờ là đến khách sạn, tắm và tối đi dạo một chút…

Đấy, thế là xong một phần câu chuyện cụa mềnh roài đấy! 2 hôm sau đó mềnh đều phải ăn trưa bằng sandwich và bimbim, thức ăn của máy bay. Còn nhìu điều về chuyến công tác này nữa nhưng mình sẽ kể ở các entry sau nhé!

February 18, 2011

Cuộc gặp bất ngờ

Cô sững sờ khi cái tên vừa được xướng lên. Cô tưởng mình đã nghe nhầm. Cô quay lại nhìn vào gương mặt ấy, đúng là đôi mắt to sáng ấy, không thể nhầm được. Đôi mắt mà đã từng ám ảnh cô bao nhiêu lâu.
Chị ấy đi từ cuối khán phòng lên. Cô nhìn chị không rời một giây. Sau khi người ta trao quà cho chị ấy vì phần bốc thăm trúng thưởng, chị đi xuống. Cô vẫn sững sờ. Trong cả một khoảng thời gian kéo dài đến tận 15 phút ấy, cô không biết mình đã thở, đã ngồi vững bằng cách nào. Đôi chân cô rụng rời.
Vẫn không thể rời mắt được chị ấy. Cô kín đáo ngắm chị ấy khi chị đã quay trở lại bàn. Cô thấy nhói tim vì bỗng nhận ra con người không thể đánh bại được thời gian. Chị ấy khác xa với những tấm hình cô đã từng thấy. Chỉ có duy nhất một điều không có gì tàn phá được, đó là đôi mắt sáng. Sau bao nhiêu năm như thế mà nó vẫn sáng, vẫn trong, vẫn sâu, vẫn đặc biệt như ấy sao?
Cho đến khi người bạn đi cùng cô nhắc: "chị ấy về rồi kìa!" Cô mới giật mình và bất giác chạy theo như ma làm. Từ lúc đó, cô không biết mình đã làm gì nữa.
- Chị ơi, có phải chị là A làm ở B ko? - cô hỏi mà cứ ngỡ điều đó không được phát ra từ cuống họng cô.
- Uh - chị trả lời sau khi lưỡng lự đến 1/10 giây. Hình như vừa có đám mây bay vụt qua đôi mắt ấy.
- Em chỉ muốn nói một điều với chị rằng em cảm ơn chị - cô ôm lấy người phụ nữ đang ngỡ ngàng ấy.
Bằng một linh cảm của những người phụ nữ với nhau, chị hỏi: "Em làm ở đâu?"
- Em làm ở VTV - cô nói nhanh.
- Thế à? Em cho chị xin cái card với, biết đâu chị em mình có dịp hợp tác.
- Ôi, em không mang card rồi - quả thật, lúc chạy ra khỏi khán phòng ấy, cô bỏ quên cả túi xách, bỏ quên tất cả mọi thứ phía sau.
- Vậy em hãy cầm lấy card của chị nhé! - Chị lấy trong túi ra một cái card.
- Vâng, cảm ơn chị nhé!
- Em ơi, em tên là gì?
- Em tên là Nga.
- Em là đã từng làm ở tạp chí Vietnam Pathfinder đúng không?
- Vâng ạ! - Cô mỉm cười im lặng, chưa bao giờ cô xúc động đến thế. Cô choàng tay ôm lấy chị một lần nữa - Em thực sự mong những điều tốt đẹp đến với chị.
Chị ấy cũng xúc động và mỉm cười nắm chặt tay cô. Có vài người bạn đang đợi chị ở hành lang, họ đang nhìn chị, chờ chị.
- Thôi, chị đi em nhé! - Hình như chị ấy còn muốn nói gì nữa. Cô cảm thấy như chị ấy đang lưỡng lự giữa việc ở lại nói chuyện với cô hay đi theo những người bạn.
- Vâng, có gì E sẽ gọi chị nhé! -  Cô cười thật tươi với chị ấy vì tất cả những điều cô muốn nói, cô đã nói hết với chị ấy rồi.
Cuộc gặp ấy kéo dài chưa đến 5 phút nhưng thật xúc động. Trái đất thật là tròn. Mọi người trên trái đất này đều gặp nhau bởi chữ duyên. Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp chị nhưng cô cảm giác như đã gặp chị từ lâu lắm rồi, thân quen lắm rồi. Mong mọi thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với chị ấy.
Cô cất cái card của chị vào túi. Có thể không bao giờ cô gọi vào số điện thoại trong đó, nhưng cô sẽ giữ nó để làm kỷ niệm.

February 15, 2011

Entry không dành cho ngày Valentine


Lại một mùa Valentine đã trôi qua, mọi ký ức và kỷ niệm lại càng ngày càng xa. Nhưng những hình ảnh về anh trong cô vẫn luôn hiện hữu, rõ ràng như mới ngày hôm qua.


Ngày Lễ tình nhân năm ấy, anh và cô dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng ở một khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố. Những gì cô còn nhớ được không phải là những nụ hôn anh dành cho cô trong ngày hôm ấy, cũng không phải là vòng tay anh nồng nàn ôm lấy eo cô mà chính là ánh mắt, nụ cười dịu dàng của anh trong bữa ăn thanh thản và nhẹ nhàng ấy.

Lúc đó cô thấy mình thật may mắn khi có được anh, khi được yêu anh bằng tất cả những gì chân thành nhất. Anh ngồi ấy, trên bộ bàn ghế bàn trắng xóa ngoài sân, gió se se lạnh. Anh rủ rỉ, cô khúc khích cười. Anh dạy cô cách cảm nhận hạnh phúc ngay trong những điều bình dị nhất. Cô chẳng cần gì ở anh ngoài nụ cười ấy, sự bình yên ấy.

Anh có thật, chứ không phải từ trong giấc mơ của cô đêm qua. Anh ở đó, thật hơn bao giờ hết, sự chân thành của anh khiến cô thấy cuộc sống này thật có ý nghĩa.

Anh ngồi cách xa cô khoảng một mét và thỉnh thoảng đứng dậy đi lấy đồ ăn nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy anh là của cô nhiều đến thế, nhiều hơn cả lúc anh ôm cô vào lòng và nói: “Anh là của em, của riêng mình em thôi đấy!”

Đối với cô, anh là một nơi ẩn nấp thật tuyệt vời, là nơi cô chạy đến khi vui sướng, là chỗ cô chút bao nỗi buồn phiền bực dọc. Anh là ngăn chứa bí mật những tình cảm phức tạp trong cô. Và chính vì thế, có lẽ, anh mang lại cho cô cả sự bình yên và những cơn bão tố.

Ngay trong ngày hôm sau thôi, anh đã khiến cô phải khổ sở, phải buồn, phải nghĩ thật nhiều. Anh hành hạ, dày vò cô bởi cô khiến anh phải xót xa, lo lắng. Vì cô ích kỷ, cô khiến nỗi buồn của anh thành nỗi đau. Bởi cô chưa vì anh, như anh nói. Vì cô là một thứ hỗn độn rối tung, còn anh thì lại quá ngăn nắp và chỉnh chu. Nhưng dù thế nào thì anh và cô cũng nhận ra một điều rằng anh và cô giống như trò chơi ghép hình, các mảnh ghép khít nhau và chặt.

…Một chiếc lá nhẹ rơi xuống vai cô khiến cô giật mình. Cô đã nghĩ ngợi miên man quên cả thời gian, tại kỷ niệm cứ ùa về, tại hạnh phúc anh dành cho cô là quá lớn lao và rực rỡ. Anh khiến cho cuộc sống của cô biến thành một bài thơ cứ nhả từng vần chữ khó quên.

Cô đứng dậy, mỉm cười vì suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu cô: Đối với cô, anh luôn là một cái tủ với nhiều ngăn kéo khác nhau. Có những ngăn kéo cô đã mở ra, có những ngăn vẫn còn đóng kín, và có thể trong số đó, có ngăn mãi mãi không bao giờ được mở. Nhưng anh không biết một điều rằng anh chính là một ngăn kéo bí mật trong cái tủ của cô.

Ngày tháng trôi đi…



(Trích từ Nhật ký của Công chúa)




February 05, 2011

Chúc mừng năm mới cả nhà mình nhé!


Em chúc cả nhà mình một năm mới nhiều niềm vui, may mắn và mọi sự như ý nhé!
Năm nay em có rất nhiều điều muốn làm, muốn thực hiện tốt.
Em sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ người lớn hơn, không trẻ con nữa




Không mải chơi bar bọt gì nữa. Sẽ là con ngoan trò giỏi nhé!


Chúc cả nhà mình mọi điều tốt đẹp nhất nhé, đặc biệt là hội blogger nhà mình (Tag: VMC, DMT, LU, Titi, Lana, NLVD, HPLT, Nadia và tất cả mọi người thân iu ^^)

P.S: Hai cái ảnh váy vàng là E chụp ngày cuối cùng của năm 2010 làm việc ở cty. Còn ảnh cuối là E chụp ở Latino bar, khi nó chưa bị chuyển sang 1 concept khác!