April 13, 2011
Tình cờ
Ngày nghỉ, cô đi lễ cùng công ty. Sau một ngày dài leo lên leo xuống, đi lại ăn uống, cười đùa ầm ầm, cô ngồi thẫn thờ chờ hạ lễ ở điểm dừng cuối cùng của cuộc hành trình. Mặt mũi bơ phờ khiến anh không nhận ra cô. Hay cũng có thể là bởi 3 năm đã qua. Cô đã khác, không còn là cô sinh viên nhỏ bé hồi xưa nữa. Không còn mặc quần bò áo phông, buộc tóc đuôi ngựa cao vút nữa.
Anh tiến lại gần cô: “Em à?”
Giọng nói của A kéo cô lại thực tại với mọi thứ xung quanh đang diễn ra – mà lúc trước những thứ đó không hề ảnh hưởng đến cô - giờ thì khác!
- Anh à? – Em đang đi lễ với các chị ở công ty. Anh làm gì ở đây? – Cô bất giác hỏi mà chẳng hiểu mình đang nói gì.
- Anh đi lễ - tất nhiên rồi - với mọi người ở cơ quan! – Anh bật cười.
Rồi anh tấn công cô bằng một loạt câu hỏi khiến cô không kịp nghĩ cách để… không phải trả lời. Mặc kệ, đằng nào thì anh cũng đã hỏi, cô cũng đã trả lời rồi. Cô không quan tâm. Bởi trong cô lúc này, một loạt kỷ niệm chợt ùa về như ngày hôm qua.
Đã 3 năm rồi cô không gặp lại anh. Có thể là lâu hơn 3 năm. Anh vẫn thế. Anh với cô học cùng trường Ngoại ngữ, nhà anh ở Hải Phòng nhưng anh đang làm việc ở trên Hà Nội. Anh hay trêu đùa cô ở lớp học. Cũng hay đưa cô đi chơi, thỉnh thoảng là đi ăn linh tinh, uống cà phê bên hồ. Cô quí mến anh như một người anh cả trong lớp học vì anh biết nhường nhịn và vui tính. Thời điểm đó cả cô và anh đều đã có người yêu nên mối quan hệ giữa hai anh em đều vô tư và thú vị lắm.
Cho đến một ngày, khi cô đang học ở nhà cho kỳ thi sắp tới thì mẹ và bà cô gõ cửa bảo ở ngoài sân có một người bạn đến tìm cô. Đấy là một tối chớm hè mát mẻ. Trời đầy sao. Bà cô níu tay cô nói thầm: “Anh bạn này đẹp trai quá cháu ạ!” – cô cười và chạy ra.
Anh đứng ngoài cửa và nói chuyện với mẹ cô như những người thân quen từ lâu. Anh đến mượn cô tài liệu ôn thi. Hơi ngạc nhiên vì cô không hiểu sao anh có thể biết được nhà cô nhưng cô không hỏi. Một chàng trai biết được nhà 1 cô gái mà không phải hỏi cô ta - ấy là chuyện bình thường.
Ngày hôm ấy khởi đầu cho mọi chuyện. Anh hay đến nhà cô mượn tài liệu học, hay đưa cô đi chơi. Anh nói anh đã bỏ người yêu vì cô – cô cười phá lên vì cái lý do nực cười mà các chàng trai hay sử dụng. Nhưng cô vẫn để anh chăm sóc cô vì có mất gì đâu nếu một cô gái thích được chăm sóc gặp một chàng trai thích chăm sóc người khác.
Đang học ở kỳ thứ 5 thì anh phải về Hải Phòng để làm ở Cục Hải quan – nơi bố anh làm việc ở đó. Anh không muốn nhưng vẫn chiều bố. Anh cứ đi lại Hải Phòng – Hà Nội như con thoi. Ngày nào anh cũng chat với cô, anh sợ cô buồn. Còn cô thì chat với anh để cho vui, cho có cảm giác được chăm sóc.
Một buổi chiều khi cô chuẩn bị đi học. Anh đến. Trịnh trọng nói rằng anh… yêu cô, còn một kỳ nữa là ra trường, anh muốn được yêu cô.
- Không! Em đang có người yêu rồi. Với cả nếu không có thì em sẽ chỉ yêu ai ở Hà Nội thôi, không yêu xa đâu! – Cô từ chối theo kiểu rất… trẻ con.
- Thì anh sẽ làm ở Hải quan Hải Phòng một thời gian, nếu chuyện của chúng mình phát triển, anh sẽ xin ra làm ở Hải quan Hà Nội,…
Anh nói rất nhiều thứ về tương lai. Còn cô coi mọi thứ, coi cả anh như một… trò đùa.
Anh vẫn nhẹ nhàng, tình cảm, ân cần và chăm sóc cô sau ngày “từ chối” ấy – cô đặt tên cho ngày hôm đó như thế. Ngày nào anh cũng gọi điện, nhắn tin, gửi tin offline rằng anh nhớ và yêu cô. Cô hờ hững mặc dù thấy vui khi nhận được những điều nhỏ bé ấy.
Đến một ngày. Một nick chat add nick cô. Nick chat ấy nói rằng chị ý là người yêu của anh. Chị ý và anh vẫn gặp nhau. Yêu nhau và chị ấy không muốn cô phải buồn.
Vẫn không hiểu tại sao chị ấy có nick của cô. Nhưng cô thấy đã đến lúc phải dừng lại. Không phải vì cô giận anh mà vì cô nghĩ trò chơi này không nên kéo dài nữa. Cô ko reply lại những tin nhắn và điện thoại của anh. Anh làm mọi cách để liên lạc với cô. Một buổi tối anh gọi vào máy điện thoại của nhà cô. Nghe giọng anh, cô dập máy.
Anh tìm cách để lên Hà Nội gặp cô. Anh mang theo hũ rượu dừa để làm lành. Anh bảo thực sự anh và chị kia đã dừng lại. Anh thừa nhận là trước khi gặp cô, mọi chuyện giữa anh và chị ấy vẫn tốt. Nhưng gặp cô thì mọi thứ nhạt dần. Và anh chỉ yêu cô thôi.. Anh nói thế nào cô cũng không thay đổi. Anh buồn và ít lên Hà Nội hẳn. Dần dần cô và anh không gặp nhau nữa.
Thỉnh thoảng cô cũng thấy nhớ sự chăm sóc của anh. Cô nhớ hôm đang đi trên đường, anh đã dừng xe để lấy kìm vặn cho cô cái gương xe cứ quay lung tung. Cô nhớ một lần xuống Hải Phòng chơi tình cờ gặp anh, anh đưa cô đi loanh quanh khắp nơi, hôm sau còn bảo mẹ nấu một bữa thật ngon chờ cô tới – nhưng cô đã không tới làm anh thất vọng. Cô nhớ những cái cớ mà anh bịa ra để gặp cô. Nhớ cách anh nghĩ ra để dạy cô chữa chứng sợ độ cao – mà không ăn thua.
Và lúc này, sau chừng ấy thời gian không liên lạc, anh lại đứng trước mặt cô, hỏi han và cười nói. Cô giật mình và bảo anh: “Anh vào thắp hương đi, chắc mọi người trong đoàn anh đang chờ đấy!”
- Bố mẹ em khỏe không? Cả bà em nữa? – Anh như không nghe thấy điều cô vừa nói.
- Khỏe anh ạ! Anh vào lễ đi, em phải quay lại với mọi người trong công ty đây.
Anh nhìn cô một lúc lâu khiến cô bối rối. Có thể anh thấy cô đáng thương nên đành giải thoát cho cô:
- Em đứng đây, chờ anh, anh vào đặt tiền lễ nhé!
Cô gật đầu.
Đặt xong tiền lễ, đứng thắp hương, quay ra, cô cùng đoàn của cô đã đi mất.
Điện thoại cô chiều hôm ấy lại hết pin. Anh gọi cho cô và nghĩ cô tắt máy.
Nếu lúc đó điện thoại cô không hết pin. Có thể cô cũng tháo pin ra!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Đúng roài, tháo pin ra đi, không yêu thì dứt khoát, không nên để phiền phức dính đến mình.
ReplyDelete@Lu: Vâng, E biết thể nào chị cũng ủng hộ iem mừ! :*
ReplyDeleteNhiệt liệt ủng hộ hành động tháo pin.
ReplyDeleteLu và VMC: Hai em thật là dã man như... con ngan. Sao phải tháo pin chứ! Không yêu thì nghe điện thoại của người ta cũng có sao đâu. Hic!
ReplyDeleteHuyen Nga: Bài này hay lắm! Trong cuộc sống ta thường đôi khi gặp lại một sự tình cờ như vậy. Nó khiến ta nghĩ lại, nhớ tới và nuôi dưỡng trong mình những kỷ niệm đẹp của một thời trẻ trung, sôi động em ạ! Và tất cả những cái đó làm cho cuộc sống của ta tốt đẹp hơn, đáng sống hơn chứ!