April 14, 2011
On the stage of life
Trên sân khấu, diễn viên phụ hay diễn viên chính đều cố gắng để làm tròn vai diễn của mình. Ông đạo diễn chỉ đạo toàn vở kịch. Đấy là một điều tích cực.
Những diễn viên phụ luôn nỗ lực để một ngày nào đó được giao cho một vai thứ chính, và mơ ước về một vai chính trong vở kịch dành riêng cho họ. Điều đó cũng tốt vì đó là tham vọng và những ước mơ rất đỗi bình thường của con người. Có điều, họ sẽ lên vai chính bằng cách nào? Có thể ngày nào họ cũng tập luyện, có thể họ sẽ làm cách khác đơn giản và dễ dàng hơn nhiều. Cũng tốt thôi vì cuộc sống là sự vận động đi lên. Các diễn viên có nhiều cách để họ trụ lại được nơi sân khấu đầy nghiệt ngã và biến động ấy.
Chỉ khổ thân ông đạo diễn. Chỉ đạo cả một vở kịch không phải đơn giản. Đôi khi ông nhầm lẫn giữa chính và phụ, giữa thật và giả, giữa đúng và sai. Những câu chuyện gossip thật thú vị nhưng không ít trong số đó thật lố bịch mà người ta vẫn căng tai để nghe nó. Ví dụ như có ai đó bảo ông một diễn viên chính đang ghen ghét, đố kỵ và luôn đi so sánh mình với một diễn viên phụ nghề chưa vững. Hay có ai đó nói với ông rằng người kia đang đầy nhiệt huyết, hết mình và hy sinh vì vở kịch. Ông vẫn tin hay sao? Ai dám thẳng thắn mà nói rằng họ đang làm cho chính bản thân họ trước đã. Thật tiếc cho những diễn viên chính khảng khái và tìm thấy hạnh phúc thực sự trong vai diễn của họ.
Chúa có thật hay không thì chưa biết nhưng người ta vẫn tin. Một niềm tin mù quáng. Thế nên cuộc sống này mới đầy tội lỗi và sai lầm. Và sau đó người ta lại mong được cải hoàn, để rồi lại mắc lỗi.
Vẫn biết những chuyện lố bịch vẫn xảy ra trong cuộc sống, thậm chí có lúc ta biết trước nó sẽ đến và ta hiểu rằng đôi khi nó khiến cuộc sống thêm thú vị giống như cái vị oi oi hôi hôi làm món thịt cừu trở nên đặc biệt nhưng mỗi khi nghĩ đến nó, người ta vẫn không khỏi nực cười.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Trên sân khấu cuộc đời thì mỗi người phải tự đạo diễn cho chính mình, trông chờ vào ông đạo diễn ẩm ương nào đó thì khác nào tự sát.
ReplyDeleteCứ mình là mình, mình sao thì cứ thế mà đi tới. Mặc kệ những trò lố bịch chung quanh đi bé Nga, đừng để nó ảnh hưởng đến cái sự tươi trẻ nhiệt tình, và hồn nhiên của bé. Người có khả năng thì đi lên bằng chính khả năng của mình, người không có khả năng thì đi lên bằng những hình thức mưu mẹo, rẻ tiền. Không ai có thể đứng kiểng chân cả đời mãi.
ReplyDeleteÀ, tấm tranh Rehearsal treo ở trên của Edgar, chị Lu đã có lần "sờ" lậu vào nó ở Metropolitian Museum, New York đấy. "Sờ" lậu vì security lượn lờ chung quanh cấm du khách tới gần các bức tranh trong vòng 1 mét.
Ông nì cũng theo trường phái Impressionist như Renoir, chuyên gia vẽ nude với một lố Bather, đặc biệt cả đời ông í hay vẽ các bé vũ công.
@Anh Cường: May mà E ko trông chờ vào điều gì ngoài bản thân mình cả A ạ.
ReplyDelete@Lu: trời, chị nói đúng rồi. Lúc đầu E định tìm ảnh để minh họa cho entry này và tình cờ tìm được bức Rehearsal ấy. E bị hút vào ngay từ khi vừa nhìn thấy nó. Tự nhiên E bỗng hiểu mọi thứ trong bức tranh như được nhìn thấy ánh sáng ấy chị ạ. Chị thật may mắn vì được thấy nó tận mắt đấy. Ghen tị ghen tí quớ!
ReplyDeleteHãy thương lấy kẻ ghét mình
ReplyDeleteHãy yêu lấy kẻ vô tình với ta
:-)