Lại một mùa Valentine đã trôi qua, mọi ký ức và kỷ niệm lại càng ngày càng xa. Nhưng những hình ảnh về anh trong cô vẫn luôn hiện hữu, rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Ngày Lễ tình nhân năm ấy, anh và cô dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng ở một khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố. Những gì cô còn nhớ được không phải là những nụ hôn anh dành cho cô trong ngày hôm ấy, cũng không phải là vòng tay anh nồng nàn ôm lấy eo cô mà chính là ánh mắt, nụ cười dịu dàng của anh trong bữa ăn thanh thản và nhẹ nhàng ấy.
Lúc đó cô thấy mình thật may mắn khi có được anh, khi được yêu anh bằng tất cả những gì chân thành nhất. Anh ngồi ấy, trên bộ bàn ghế bàn trắng xóa ngoài sân, gió se se lạnh. Anh rủ rỉ, cô khúc khích cười. Anh dạy cô cách cảm nhận hạnh phúc ngay trong những điều bình dị nhất. Cô chẳng cần gì ở anh ngoài nụ cười ấy, sự bình yên ấy.
Anh có thật, chứ không phải từ trong giấc mơ của cô đêm qua. Anh ở đó, thật hơn bao giờ hết, sự chân thành của anh khiến cô thấy cuộc sống này thật có ý nghĩa.
Anh ngồi cách xa cô khoảng một mét và thỉnh thoảng đứng dậy đi lấy đồ ăn nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy anh là của cô nhiều đến thế, nhiều hơn cả lúc anh ôm cô vào lòng và nói: “Anh là của em, của riêng mình em thôi đấy!”
Đối với cô, anh là một nơi ẩn nấp thật tuyệt vời, là nơi cô chạy đến khi vui sướng, là chỗ cô chút bao nỗi buồn phiền bực dọc. Anh là ngăn chứa bí mật những tình cảm phức tạp trong cô. Và chính vì thế, có lẽ, anh mang lại cho cô cả sự bình yên và những cơn bão tố.
Ngay trong ngày hôm sau thôi, anh đã khiến cô phải khổ sở, phải buồn, phải nghĩ thật nhiều. Anh hành hạ, dày vò cô bởi cô khiến anh phải xót xa, lo lắng. Vì cô ích kỷ, cô khiến nỗi buồn của anh thành nỗi đau. Bởi cô chưa vì anh, như anh nói. Vì cô là một thứ hỗn độn rối tung, còn anh thì lại quá ngăn nắp và chỉnh chu. Nhưng dù thế nào thì anh và cô cũng nhận ra một điều rằng anh và cô giống như trò chơi ghép hình, các mảnh ghép khít nhau và chặt.
…Một chiếc lá nhẹ rơi xuống vai cô khiến cô giật mình. Cô đã nghĩ ngợi miên man quên cả thời gian, tại kỷ niệm cứ ùa về, tại hạnh phúc anh dành cho cô là quá lớn lao và rực rỡ. Anh khiến cho cuộc sống của cô biến thành một bài thơ cứ nhả từng vần chữ khó quên.
Cô đứng dậy, mỉm cười vì suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu cô: Đối với cô, anh luôn là một cái tủ với nhiều ngăn kéo khác nhau. Có những ngăn kéo cô đã mở ra, có những ngăn vẫn còn đóng kín, và có thể trong số đó, có ngăn mãi mãi không bao giờ được mở. Nhưng anh không biết một điều rằng anh chính là một ngăn kéo bí mật trong cái tủ của cô.
Ngày tháng trôi đi…
(Trích từ Nhật ký của Công chúa)
Hay. Cứ viết thế này cho tuổi teen có khi lại thành bestseller đấy.
ReplyDeleteUầy, đúng là VMC kụa nhà mình có khác ý! Sao A biết bài này là dành cho tuổi teen nào? hi, E nợ A 1 bài dành cho adults nhé! ;P
ReplyDeleteThấy bé Nga cầm tiền lì xì phe phẩy bên nhà chị LU xong, chạy qua đây thấy nó đang sáng tác, không lẽ tiền lì xì làm nên tâm hồn văn chương hả em?
ReplyDeleteCái áo đầm nửa xanh nửa đen của em rất đẹp ah em gái.
Bình thường nhí nhố thế mờ cũng có lúc viết sâu sắc nhé bé Nga ;))
ReplyDelete@Phung Tran: Nhưng cái đầm đó làm E trông gầy hơn chị ạ (mà E thì thích béo). E mua cái đầm đó vì phía sau eo có 1 điểm nhấn rất hay. Hì, how's your Tet there? ^^
ReplyDeleteCứ mơ mộng thế này thì có ngày đi làm nhà văn mất thôi!
ReplyDelete@LU: Ui, trông E nhí nhố thế thôi mà thực ra thì... vớ vẩn nhí nhố hơn đấy! hihi
ReplyDeleteĐúng là truyện viết cho teen, mà viết hay :)
ReplyDeleteRiêng đọc tới câu 'Ngày lễ Tình nhân năm ấy, anh và cô dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng ở...' chợt nhớ tới những entry nhãn 'kỷ niệm' ở nhà Sếp em, hihi :))
@Lana: hic, E hàng ngày phải làm việc với sếp nên thỉnh thoảng cũng bị ảnh hưởng phong cách (hihi). Thích nhất cái cụm từ "viết hay" của chị! :x
ReplyDeleteHuyền Nga, chúc em ngày nào cũng có Valentine.
ReplyDeleteNhí nhố hay chứ em, đàn ông chả có ai chê nhí nhố đâu. Tuy vậy khi chọn người để kết hôn thì trong tất cả những người nhí nhố, đàn ông sẽ chọn những người ít nhí nhố nhất, không tin em cứ hỏi Papa của em thì rõ. :)
Khẹc khẹc...Cứ ngúng thị nguẩy thế nài thảo nào cứ bị giai nó hành... chị là giai thì cũng thích bị hành thế nài lắm. Năm mới, tiếp tục ngúng nguẩy để giai có việc làm nhé gái há há... chụt chịt
ReplyDelete@anh: kệ E! E cứ mơ mộng đấy! kệ E!
ReplyDelete@HN: vậy thì E sẽ ít nhí nhố nhất với người E định lấy làm chồng nhé!
ReplyDelete@Titi: Uầy, càng ngày E mới càng thấm những gì chị nói. Hic, bị zai hành chẳng sướng đâu chị ạ! khủng khiếp! huhu
ReplyDelete