February 27, 2011

Chuyến bay hoảng loạn



Mình bắt đầu chuyến công tác không mấy thuận lợi.


Bên đại lý book vé cho mình cứ loạn hết cả lên. Lúc đầu thì bảo book Vietnam Airlines rồi sau lại bảo Jet Star rùi ngay sáng hôm đi lại bảo cả 2 hãng kia đều hết vé và phải đi Mekong Airlines vậy. Đến trưa lúc mình chuẩn bị để đi ra sân bay thì bên đó lại gọi chỉ có Vietnam Airlines là còn chỗ thôi (??) thế là mình thở dài chấp nhận. Sau đó mình tá hỏa vì họ lại book nhầm ngày hôm sau chứ ko phải là ngày mình cần đi! Ôi, nản dã man. Bên book vé bảo mình cứ ra sân bay như đã định đi rùi ngồi… chờ.

Hoang mang luôn… vì quá điên đảo ý!

Thế là mình đành ngồi dài cổ chờ trên sân bay mà chỉ mong có người bỏ chuyến. Trong lúc bối rối ấy mình đã lôi điện thoại ra và viết note. Đây là cái note ấy: “Ôi trời đất ơi, mình đang ở sân bay và ko biết phần còn lại của ngày hôm nay như thế nào nữa! Mong trời phật, tổ tiên ông bà phù hộ cho con, con sẽ làm việc chăm chỉ & ngoan mà!” - giờ đọc lại vẫn còn thấy khủng hoảng! hic!

Cách giờ bay được 10 phút thì người ta gọi mình bảo lên máy bay ngay (oạch - thực sự lúc đó vẫn chưa biết sẽ lên máy bay bằng cách nào). Chạy ra quầy bán vé hỏi thì chị ngồi đó bảo E tên là Nga phải ko? Vé của E đây (ôi, cứ như là phép màu ý nhở?) Và mềnh chả thèm mất thời gian thắc mắc làm sao có được điều kỳ diệu ấy nữa, xách vali chạy như điên để check in rùi qua cửa soát vé. Thấy vẻ mặt hớt hải của mình, anh soát vé hớn hở an ủi: “Nhanh lên em, có khi máy bay bay rùi ý!” (??) Mặt mình xám ngoét lục hết điện thoại rùi mọi thứ đặt lên băng chuyền.

Vẫn chưa hết nhức nhối vì… sau khi chờ mãi ở đầu kia băng chuyền, mình vẫn ko thấy cái Iphone của mình đâu. Hoảng loạn, mình thủ thỉ với cái chị security đang đứng ngơ ngác ở đó với một giọng nhẹ nhàng chưa từng có: “chị ơi, E mất cái… Iphone roài!” Chị ý… tái mét ngó nghiêng loạn xạ hết cả lên. Thì bỗng một anh vừa làm thủ tục trước mình quay lại hỏi: “Iphone của E à? A cầm nhầm!” Rùi rõ tươi và đi mất! Hic, thật đảo điên vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra ý!

Và cuối cùng mình cũng bước được vào phòng ống để lên máy bay. Đây là phần thú vị và “nên thơ” nhất nên mình sẽ chuyển giọng, chuyển cả ngôi xưng hô và bắt đầu kể câu chiện ấy nhé! (Cả nhà thông cảm cho E nhé, dù sao thì cái entry này vốn đã insane roài!)

…Nàng nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay mà vẫn không tin là mình đã lên được đến đây. Nàng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình. Kiễng chân cố với ngăn chứa đồ để đặt cái laptop lên trên đó. Cố mãi mà không được (không phải vì nàng thấp mà vì… cái chỗ để đồ cao quá, vừa cao vừa chặt!- hehe) Nàng đành gọi một anh tiếp viên hàng không đang quay lưng về phía nàng: “Anh ơi!” Anh ấy quay lại và đến bên nàng với sự nhiệt tình dễ chịu.

- Anh giúp em mở cái này ra được không? – nàng chỉ lên ngăn chứa đồ.

Anh mở nhanh ngăn chứa đồ và giúp nàng cất laptop lên đó. Nàng vừa ngồi chưa kịp nóng chỗ, chưa kịp tìm thấy dây an toàn ở đâu thì anh ấy đã hỏi nàng:

- Em vào đó bao lâu?

- Một tuần ạ!

- Em làm gì ở đó?

- Em đi công tác (nàng trả lời như một cái máy mà ko hiểu tại sao lại phải trả lời anh ta)

- Em làm trong lĩnh vực nào?

- Truyền thông ạ.

- Công ty em ở đâu?

- Tháp Hà Nội ạ (vẫn không hiểu tại sao nàng cứ khai tuồn tuột hết!)

- Em…

Một đoàn người đi tới khiến anh phải đi lẹ ra chỗ khác. Câu hỏi của anh tan vào không khí. Nàng bây giờ vẫn chưa hết lo lắng vì sợ có ai đó sẽ đến đòi chỗ của nàng. Mặc dù nàng đang cầm vé trong tay. Trên chiếc vé ấy là có tên của nàng – chưa có điều gì rõ ràng hơn như thế.

Chỉ đến khi máy bay cất cánh nàng mới thực sự thở phào và thư giãn. Chỉ trừ việc anh tiếp viên cứ đi ra đi vào chỗ nàng và việc nàng bắt đầu thấy anh ấy… đẹp trai thì ngoài ra không có chuyện gì khác. Nàng yên lặng tận hưởng chuyến bay cho đến khi nàng làm mọi cách mà cái ghế nó không chịu ngả ra. Lại phải tiếp tục cái bộ mặt… nhờ vả vậy! Nàng gọi anh bên cạnh đang mắt nhắm mắt mở: “Anh ơi, anh… ngả cho em cái ghế với! E làm mãi không được!”

Anh ta cười và tận tình… ngả cho nàng cái ghế. Sau đấy thì nàng và anh ta nói chuyện rôm rả. Anh ta làm hải quan ở sân bay Tân Sơn Nhất và chả có gì đặc biệt ngoài việc anh ta nhường cho nàng tất cả phần ăn của anh ấy. (hihi) Anh ta xin nàng sđt và hứa sẽ café với nàng.

Chuyến bay kết thúc tốt đẹp. Nàng “dắt” cái vali to vật (toàn quần áo, váy viếc) ngơ ngác chờ taxi thì anh chàng tiếp viên hàng không chạy đến chỗ nàng và nói liến thoắng: “Rùi mình sẽ gặp nhau lần nữa! Em nhớ nhé!” Nàng chưa kịp hiểu anh ấy nói gì thì đã chẳng nhìn thấy bóng anh ấy đâu nữa. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Thôi thì kệ, chả quan tâm. Điều nàng cần bây giờ là đến khách sạn, tắm và tối đi dạo một chút…

Đấy, thế là xong một phần câu chuyện cụa mềnh roài đấy! 2 hôm sau đó mềnh đều phải ăn trưa bằng sandwich và bimbim, thức ăn của máy bay. Còn nhìu điều về chuyến công tác này nữa nhưng mình sẽ kể ở các entry sau nhé!

17 comments:

  1. Your blog is great你的部落格真好!!
    Cool!!
    If you like, visit my blog: http://b2322858.blogspot.com/

    Thank you!!Wang Han Pin(王翰彬)
    From Taichung,Taiwan(台灣)

    ReplyDelete
  2. Chả thấy có gì là hoảng loạn cả. Hay là phần 2 mới hoảng loạn?

    ReplyDelete
  3. Từ Tết tới giờ các chuyến bay HN-SG đều overbook bé à. Ngày nào sổ chờ khách đi standby cũng đầy nhóc, nhiều người chờ cả ngày rồi... quay về.

    Thôi đi được vậy là còn may.

    ReplyDelete
  4. Chỉ vì cái anh kia mà phải giật cái tít thế này. Thương quá.

    ReplyDelete
  5. @VMC: ổi ôi, hoảng loạn thế còn gì nữa. E cứ ngỡ là ko lên nổi máy bay nữa cơ! Sợ dã man!

    ReplyDelete
  6. @Lana: hic, lúc ở sân bay thực sự có giây phút E muốn về nhà ngay cho đỡ mệt ý, căng thẳng lắm. E là người cuối cùng lên máy bay đấy! Anyway, quả thật là E vẫn còn may, chị iu nhỉ?

    ReplyDelete
  7. @Chị Thảo: đấy gọi là công nghệ câu pageviews đấy người đẹp ựa! hì hì

    ReplyDelete
  8. Hí... chắc là vì gặp xui với vé máy bay nên được bù đắp bằng anh giai tận tình đới gái ơi :-P

    ReplyDelete
  9. hihi, hồi hộp chờ cái phần chàng tiếp viên nói "Rồi mình sẽ gặp lại nhau, em nhé" - nghe êm ái chết đi được, hoảng loạn chỗ nào đâu? kaka

    ReplyDelete
  10. Chời, có bi nhiu mờ nhằm nhò giè? chị Lu của bé Nga đợi bay về VN lần trước mới gọi là chuyến bay bão tố nhé. Kéo valise ra sân bay thì bị hủy, chạy lăng xăng hơn 2 giờ ko có chuyến nào nên lại kéo valise về nhà. Vừa về nhà tranh thủ book online ngay mua một chuyến mới bay vào buổi chiều. Bay sang Thượng Hải thì ko có visa sợ mí chú TQ túm (conflict time ở quá cảnh trên 10 hours sẽ bị trục xuất) nên lại phải mua cái vé khác sang Hồng Kông để vòng dìa VN. Bài này mô tả sự hoảng lọan đúng nhất là "cái note" đấy. Chị Lu đọc thấy hơi bị giống như vụ máy bay bị không tặc 11/9 của Mỹ ;))

    ReplyDelete
  11. Ghi tiếp p2, nhanh nhanh chị ui:>

    ReplyDelete
  12. Có lẽ anh VMC nói đúng, hình nhự phần 2 mới hoảng loạn mà cái đoạn hoảng loạn nhất thì chưa thấy kể thì phải. Hì!

    ReplyDelete
  13. @Titi: hi, chị biểu A nào tận tình hả chị? Anh tiếp viên hay cái anh ngồi cạnh E ạ? hehe

    ReplyDelete
  14. @Mẹ Cua & Bống: ôi, cả chuyến bay ấy được mỗi câu đấy kéo lại chị à! hi, E vẫn còn nhớ chiện chị E mềnh bàn với nhau đó nha, bao h E vìa, mềnh sẽ "tiến hành" chị nhé!

    ReplyDelete
  15. @Lu: hahahahaha, đọc cái còm của chị mà E cười bể bụng ý! khổ thân chị Lu quá, đúng là nếu chiện đó so với chiện của E thì sự hoảng loạn của E bé bằng cái... mắt muỗi! hì hì!

    ReplyDelete
  16. @Anh: ui, sao cái còm của anh nó lại mang tên "Hua Thanh Binh" vậy? Thật là đáng ngờ, hà hà!

    ReplyDelete
  17. Ừa, nhớ chứ, hôm nào hò hẹn nhé ^^

    ReplyDelete