Cô sững sờ khi cái tên vừa được xướng lên. Cô tưởng mình đã nghe nhầm. Cô quay lại nhìn vào gương mặt ấy, đúng là đôi mắt to sáng ấy, không thể nhầm được. Đôi mắt mà đã từng ám ảnh cô bao nhiêu lâu.
Chị ấy đi từ cuối khán phòng lên. Cô nhìn chị không rời một giây. Sau khi người ta trao quà cho chị ấy vì phần bốc thăm trúng thưởng, chị đi xuống. Cô vẫn sững sờ. Trong cả một khoảng thời gian kéo dài đến tận 15 phút ấy, cô không biết mình đã thở, đã ngồi vững bằng cách nào. Đôi chân cô rụng rời.
Vẫn không thể rời mắt được chị ấy. Cô kín đáo ngắm chị ấy khi chị đã quay trở lại bàn. Cô thấy nhói tim vì bỗng nhận ra con người không thể đánh bại được thời gian. Chị ấy khác xa với những tấm hình cô đã từng thấy. Chỉ có duy nhất một điều không có gì tàn phá được, đó là đôi mắt sáng. Sau bao nhiêu năm như thế mà nó vẫn sáng, vẫn trong, vẫn sâu, vẫn đặc biệt như ấy sao?
Cho đến khi người bạn đi cùng cô nhắc: "chị ấy về rồi kìa!" Cô mới giật mình và bất giác chạy theo như ma làm. Từ lúc đó, cô không biết mình đã làm gì nữa.
- Chị ơi, có phải chị là A làm ở B ko? - cô hỏi mà cứ ngỡ điều đó không được phát ra từ cuống họng cô.
- Uh - chị trả lời sau khi lưỡng lự đến 1/10 giây. Hình như vừa có đám mây bay vụt qua đôi mắt ấy.
- Em chỉ muốn nói một điều với chị rằng em cảm ơn chị - cô ôm lấy người phụ nữ đang ngỡ ngàng ấy.
Bằng một linh cảm của những người phụ nữ với nhau, chị hỏi: "Em làm ở đâu?"
- Em làm ở VTV - cô nói nhanh.
- Thế à? Em cho chị xin cái card với, biết đâu chị em mình có dịp hợp tác.
- Ôi, em không mang card rồi - quả thật, lúc chạy ra khỏi khán phòng ấy, cô bỏ quên cả túi xách, bỏ quên tất cả mọi thứ phía sau.
- Vậy em hãy cầm lấy card của chị nhé! - Chị lấy trong túi ra một cái card.
- Vâng, cảm ơn chị nhé!
- Em ơi, em tên là gì?
- Em tên là Nga.
- Em là đã từng làm ở tạp chí Vietnam Pathfinder đúng không?
- Vâng ạ! - Cô mỉm cười im lặng, chưa bao giờ cô xúc động đến thế. Cô choàng tay ôm lấy chị một lần nữa - Em thực sự mong những điều tốt đẹp đến với chị.
Chị ấy cũng xúc động và mỉm cười nắm chặt tay cô. Có vài người bạn đang đợi chị ở hành lang, họ đang nhìn chị, chờ chị.
- Thôi, chị đi em nhé! - Hình như chị ấy còn muốn nói gì nữa. Cô cảm thấy như chị ấy đang lưỡng lự giữa việc ở lại nói chuyện với cô hay đi theo những người bạn.
- Vâng, có gì E sẽ gọi chị nhé! - Cô cười thật tươi với chị ấy vì tất cả những điều cô muốn nói, cô đã nói hết với chị ấy rồi.
Cuộc gặp ấy kéo dài chưa đến 5 phút nhưng thật xúc động. Trái đất thật là tròn. Mọi người trên trái đất này đều gặp nhau bởi chữ duyên. Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp chị nhưng cô cảm giác như đã gặp chị từ lâu lắm rồi, thân quen lắm rồi. Mong mọi thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với chị ấy.
Cô cất cái card của chị vào túi. Có thể không bao giờ cô gọi vào số điện thoại trong đó, nhưng cô sẽ giữ nó để làm kỷ niệm.
Em Nga ơi chị cũng nhớ em Nga lắm, dù chị mới gặp em Nga một lần thôi. hihi.
ReplyDelete@Mẹ Cua & Bống: E cũng nhớ chị mặc dù E đã gặp chị... 2 lần roài! hì hì.
ReplyDeleteKo nhìn tên blog thì tưởng bài này Mr. Đàm viết. Bắt đầu bị lây giọng văn của boss roài :))
ReplyDelete@Lu: ôi giời ơi, thế thì chít đấy chị ạ. Viết giống A ý thì nhàm lắm, chán lắm. Huhu, thế này thì từ entry sau E phải đổi xì tai ngay thôi. Entry trước của E đã làm c.Lana nhớ đến ảnh ý roài. Hic hic!
ReplyDeleteChết! Lại có người dìm hàng anh thế này chues!
ReplyDeleteCó thần tượng là vui ròi. Hồi bé chị cũng có 1 thần tượng, đẹp trai như Alan Delon, nhưng giờ mà gặp thì ông ấy chắc không còn đẹp để chị thần tượng nữa. Hẹ hẹ ...
ReplyDelete@Anh: phải dìm chứ! A nổi quá rùi mà! hì hì!
ReplyDelete@Titi: hi, E có rất nhìu thần tượng và những người đó thường được thay đổi theo thời gian. Người lâu nhất là ko quá... 3 tháng! hihi
Ơ, thế chúng mình phải hẹn hò nhau đi thôi nhỉ? chị gửi số phone vào fb của em nhé. Cuối tuần chị học ôn thi bên HN, rảnh lúc nào thì nhắn chị nha ^^
ReplyDeleteUi, em có năng khiếu làm người ta thay đổi luôn khi họ là thần tượng của em ư :D
ReplyDelete@Mẹ Cua & Bống: hi, E vừa gọi chị roài nha! hà hà
ReplyDelete@An Thảo: Vâng, chị thấy E có tài ko?