Tôi là đứa trẻ tham
lam, lần nào bú mẹ,
tôi cũng bú hết cả 2 bầu sữa, không bao giờ tôi bú một bầu,
vì một là không đủ với tôi…
Khi tôi nhìn thấy những bức ảnh của anh, tôi đã thốt lên: "Anh ấy đang chụp tâm hồn mình!" Tôi ngồi đó suốt 5 tiếng đồng hồ, đối diện với
chính bản ngã của mình thông qua những bức ảnh anh chụp. Có lúc tôi gào lên vì
niềm sung sướng, hạnh phúc như vỡ òa, có lúc tôi lại nức nở vì sự cô đơn, mơ hồ,
diệu vợi đã ám ảnh tôi nhiều hơn tất cả những nỗi ám ảnh khác. Anh khiến tôi
tìm lại chính mình…
… trong một ánh đèn đỏ mờ tối
… trong một cơn mưa day dứt lạnh buốt xương
… trong một buổi chiều lặng lẽ dập dờn ánh hoàng hôn
… trong nỗi cô đơn tưởng chừng như khô khốc, tái tê và bẽ
bàng
… trong giọt nước mắt ấm ức cứ chảy ngược vào trong, không
thể thoát ra khỏi ngấn mắt
Trái tim tôi đã có những lúc thắt lại như thế. Chỉ bởi… tôi
tham lam. Tôi tham lam vì một công việc với tôi là chưa đủ, tôi sẽ làm nhiều việc
để đến kiệt sức, đến điêu tàn mới thôi. Tôi tham lam vì công việc chỉ thỏa mãn
tôi được sự đam mê, không phủ lấp được tôi nỗi cô đơn. Thế là tôi lại tham lam
trong tình yêu. Vì tình yêu duy trì những thứ sâu thẳm nhất trong tôi, vì tình
yêu khiến tôi nhận ra tôi không phải là cái máy luôn làm việc hết công suất. Vì
tình yêu là thứ tôi không thể có được trọn vẹn vì sự tham lam ấy.
Tôi mang đến sự bất ổn cho người yêu bởi anh ấy luôn lo sợ
không có tôi được trọn vẹn. Tôi giống như cái thứ nước sôi 100 độ luôn vỡ ra khỏi
cái cốc nhỏ bé và chảy đi khắp nơi, những cái cốc yếu luôn sợ hãi không thể đựng
nổi tôi. Mà khi tìm được cái cốc khỏe mạnh để đựng tôi rồi thì tôi lại bắt đầu
bốc hơi dần lên. Đàn ông sợ tôi.
Càng ngày tôi càng ít tìm thấy thứ đồng điệu được với tâm hồn
mình cho đến khi tôi gặp những bức ảnh của anh. Anh không phải là tay chụp ảnh
xuất sắc như những người tôi từng gặp và làm việc nhưng ảnh của anh, tranh của
anh giống như con thuyền giúp tôi lang thang, vùng vẫy trong vùng sông nước của
tâm hồn mình.
Cảm ơn anh khiến tôi trở lại những cảm xúc từ ký ức và nuôi
dưỡng những hy vọng cho hiện tại và tương lai.
Ảnh by Leo.HaiNguyen, từ facebook của anh
Ối giời đất ơi! Cứ mơ mộng thế này thì có mà... à?
ReplyDeletevâng, E tự kiểm điểm bản thân là E đã bất lực với chình mềnh roài :(
DeleteHâm quá.
ReplyDeleteVâng, ca này nặng lắm chị ơi, khó chữa lém ^^
DeleteÔi, thế nài là yêu ảnh chứ có phải yêu người đâu. Tác phẩm và người làm ra nó khác nhau lắm em ợ. Chị bị vỡ mộng rất rất nhiều lần rồi nhé.
ReplyDeleteNhưng mà công nhận, khi trái tim loạn nhịp thì rất ... phê :-D