May 20, 2011

Get over it!




Nó chạy ra khỏi khách sạn trong lúc trời mưa mau mà chẳng mượn được cái ô nào cả.
8 giờ hơn rồi mà nó chưa ăn. Chẳng biết ăn gì nữa. Lúc mới vào, nó cứ nghĩ việc đáng sợ nhất là phải… đi sang đường Lê Thánh Tôn để sang bên kia – nơi mà khách sạn của nó ở đó.  Nhưng bây giờ, việc đáng sợ nhất của nó là mỗi chiều khi đi làm về, sợ nhất là phải nghĩ xem tối nay ăn gì. Lần đầu tiên, sau gần 2 tuần ở đây, nó mới thấy nhớ nhà đến thế. Bỗng thấy ngạt thở.
Chẳng biết nó đang làm đúng hay sai nữa, chỉ biết việc cần làm thì phải làm thôi. Ko biết sức lửa này còn cháy được bao nhiêu nữa. Một chị đồng nghiệp đã hỏi nó: “E không có đồng minh hả E?” Nó trả  lời tỉnh queo: “Không ạ”. Nó không có vì đơn giản chỉ muốn được làm đồng minh của tất cả mọi người mà thôi.
Đã ở đây được gần 2 tuần rồi. Còn bao nhiêu việc phải làm nữa. Chẳng biết lúc nào sẽ về. Có căng thẳng đến thế nào thì cũng phải nghĩ đến những việc tốt đẹp để tự trấn an mình. Chẳng thấy sợ, chỉ cảm thấy cô đơn và căng thẳng vì phải lo quá nhiều thứ mà đáng ra không phải lo đến mức như thế. May mà đã tìm được nơi ở cho bớt tạm bợ. Trong 2 tuần đổi đến 3 khách sạn, đã quá chán với việc nhồi nhét mọi thứ vào cái vali nhỏ bé của mình để thay đổi chỗ ở rổi.
Ngày nào cũng phải nghĩ võ để nói chuyện với các đối tác, chưa tính các đối tác là khách hàng. Thậm chí chỉ là đối tác thuê nhà thôi cũng phải nghĩ để làm sao có giá rẻ nhất mà lại được nhiều dịch vụ nhất. Nghĩ hết nước hết cái, thuyết phục bằng cả lý lẫn tình. Những cuộc nói chuyện như thế diễn ra hằng ngày và kéo dài như vô tận.
Không chán nhưng kiệt sức. Nhét tạm miếng bánh mỳ mua ở cửa tiệm bên cạnh khách sạn vào mồm mà muốn bật khóc. Ở nhà, nếu căng thẳng, nó sẽ khóc cho chán rồi chạy xuống nhà ăn cơm với bố mẹ nhưng ở đây, nó ko được làm thế vì sợ ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh nó và có thể sẽ dựa vào nó. Thế là lại thôi.
Chẳng có ý định viết những điều như thế nhưng nó không làm cách nào để giảm stress ngoài việc chia sẻ cả. Nó bây giờ giống như mũi tên, không có cách nào ngoài việc phải lao về phía trước mà không được ngoảnh lại, hoặc tiếc nuối, hoặc nghĩ ngợi, hoặc bối rối. 
Cố lên, mọi việc sẽ được giải quyết tốt đẹp thôi, phải không?

9 comments:

  1. Chỉ cần dành cho bản thân chút ít thời gian thôi, đừng đối xử tệ với chính mình! Mọi nỗ lực kia xét cho cùng cũng là do bản thân và vì bản thân.
    Lấy lại tinh thần và refresh tư tưởng nào!

    ReplyDelete
  2. @Tuxedo: Bạn có tin rằng trong snự cố gắng này, mình chưa hề nghĩ đến bản thân tí nào ko? Không dám nghĩ đế bản thân nữa vì nếu thế, sẽ muốn bỏ cuộc.
    Anyway, thanks bạn đã vô đây động viên mìh nha! ^^

    ReplyDelete
  3. Rên rỉ kí rì? kí cho một cái bể não ra bi giờ :))

    Hít cho sâu vào, nói to lên "I want!".

    Đã qua được 2/3 đường thì 1/3 ko có là nghĩa địa gì cả. Sau chuyến này đi về sắm một cái gốc riêng dùng để cất collection "chiến thắng".

    Ra đi làm phải tập tính gom, góp, cóp, nhặt hai chử "thành công". Phàn nàn cái giè? biết đã xong việc roài mờ còn làm eo ếch kể công với boss à? bởi thế vừa rồi chị Lu đã nhắc nhở Mr. Đàm là ko thừa mờ --> phải trừng trị bé Nga cho thật tàn nhẫn và dã man, hem thoai vài hôm nó lại dở chứng ĩ eo :))

    ReplyDelete
  4. @Lu: tự nhiên đọc xong cái còm "đập thẳng vào mẹt" của chị mà E lại thấy... phấn chấn hẳn lên mới chết chứ. Okie, được rùi mà, E hết õng ẹo roài. Lại quyết tâm hừng hực khí thế roài. (Ôi dưng mà mệt bỏ xừ ấy, không õng ẹo thì làm rề??) hihi

    ReplyDelete
  5. @Lu: PS: này nhé, chị hơi bị "con gấu" đấy nhé. Oánh E vài roi thoai chứ ký bể não thì toi đới. Toi là hổng đi chơi với c.Lu được đâu đới! ^^

    ReplyDelete
  6. Bé Nga : chiêu này chị Lu thường hay dùng để kích thích tinh thần chiến đấu của team chị Lu đấy. Hị hị, mỗi lần thế thì bọn hắn lại hừng hực khí thế dời non lấp biển =))

    ReplyDelete
  7. Sướng nhỉ, khổ còn kể được ra.

    ReplyDelete
  8. @Lu: cảm ơn chị nhé. hị hị! Đang khí thế hừng hực roài đây nè ^^

    ReplyDelete
  9. @NLVD: uầy, lâu lắm rùi E mới thấy chị còm đấy nhé. Đọc xong cái còm ấy E mới thấy là mềnh... sướng! hehe

    ReplyDelete