March 16, 2011
Untitled!
Mưa lạnh và gió rét ngấm vào cơ thể mỏng manh của nàng.
Nàng hờ hững!
Những thứ từ môi trường bên ngoài chẳng thể tác động được đến nàng.
Nàng vẫn phi xe như bay trong đêm tối. Nước mưa và hơi ẩm làm mờ mắt kính của nàng. “Vậy là ta không còn nhìn đời bằng đôi mắt trong nữa” – nàng bật cười với suy nghĩ ấy. Thật lạ, mọi vật khi được nhìn qua đôi mắt kính ướt nhòe nhoẹt ấy trở nên mờ ảo và long lanh kỳ diệu. Có những thứ thật đẹp nếu ta đứng xa và ngắm nhìn chúng. Đôi khi tình yêu cũng thế.
Nàng vẫn tự nhủ với lòng mình là nên kiềm chế thứ cảm xúc mãnh liệt ấy. Thỉnh thoảng nàng thành công. Nhưng đa phần là mãi sau nàng mới giật mình khi thấy mình đã trượt quá sâu vào một mê cung rắc rối nào đó. Muộn rồi! Chẳng thể làm được gì nữa. Chuyện này sẽ kéo theo những ghen tuông, hờn giận, tiếc nuối, dằn vặt, nghẹn ngào, ấm ức, nhớ nhung,...
Anh thì lại khác. Anh sống tự do và phóng khoáng. Anh cho nhiều và cũng nhận nhiều. Không đắn đo. Không kiềm chế. Và không lo lắng. Lúc nào anh cũng nhìn nàng đầy thích thú. Còn nàng thì đón nhận những điều đó thật khổ sở.
- Anh thích em! Em cũng thích anh, thế em còn nghĩ gì nữa? – Anh nói chẳng cần phải suy nghĩ.
- Nhưng em thấy mình không thể anh ạ - Nàng lo sợ trước sự khác biệt quá lớn giữa anh và nàng và cũng bởi nàng đang bị ngợp!
Anh chẳng thèm đáp lại lời nàng mà vươn tay túm lấy tóc nàng, ngoạm lấy đôi môi nàng. Nàng sững sờ, không đứng vững. Đến khi nàng đẩy anh ra, môi nàng đã sưng vù vì không chịu nghe lời.
Nàng về nhà ôm gối khóc lóc, không biết rằng có một ngày nàng sẽ cuộn tròn trong vòng tay anh như một con mèo con ngoan ngoãn. Anh – chỉ duy nhất mình anh cho nàng được cái cảm giác “đủ”! Nàng mải hạnh phúc đến quên mất đặt ra câu hỏi, liệu nàng có là đủ đối với anh?
Hạnh phúc đối với nàng là một giấc mơ. Giấc mơ cứ tiếp nối giấc mơ. Mỗi khi nàng tỉnh dậy là giấc mơ chấm dứt hoàn toàn. Nàng lại sống một cuộc sống đầy lý trí, thực tế và kiềm chế.
Ai thương nàng giữa cuộc sống bộn bề vì ai cũng phải tự thương lấy cái bản thân họ trước đã. Ai bảo lúc trước nàng hạnh phúc quá nên bây giờ hãy cố gắng mà chịu đựng nỗi cô đơn. Ai bảo cái bản ngã của nàng quá lớn nên nàng chẳng thể hòa tan được vào ai và cũng chẳng ai hòa tan được vào nàng. Ai bảo nàng phức tạp quá nên đầy mâu thuẫn và sự đối nghịch. Ai bảo nàng yêu anh nhiều đến thế nên giờ nàng mới biết thế nào là tận cùng của sự đau khổ. Ai khiến hạnh phúc là toàn bích nên mới mong manh đến vậy?
… ngày hôm qua, có một giấc mơ đến với nàng…
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Xem chung the nay la sap lay chong den noi roi day!
ReplyDeleteCàng ngày bé Nga viết càng hay mới choáng chứ!
ReplyDelete@Anh: lúc nào A cũng nhắc đến chuyện lấy chồng của E là seo? Thế là dư lào??
ReplyDelete@a.Cường: Khi viết bài E cứ đinh ninh là A sẽ không gọi E là "bé" nữa. Thế mà vẫn gọi! hic, dù sao thì được câu khen của A cũng kéo lại! (wink wink)
ReplyDeleteKu này ko nên dính vào hắn nhé bé Nga, hơi bạo lực, chưa gì đã cén xưng mỏ roài ;))
ReplyDelete@Lu: chị ơi, có khi đôi lúc phải có người bạo lực 1 tí, mạnh tay 1 tí mới trị được cái tính õng ẹo, trẻ con của E đấy!! hị hị!
ReplyDeleteHuyen Nga: Thì lấy chồng đi cho đỡ ẩm IC chứ sao nữa!
ReplyDeleteUầy, lãng mạn tình củm pha bạo lực cách mạng! Phim hơi bị hot :-D
ReplyDeletedữ dội dữ dội (wink)
ReplyDeleteLần sau bị cắn thế chắc nàng cắn lại cho choáng luôn :D
@Anh: Ôi, nhân viên của A toàn những người ẩm IC mới khổ chứ! (khửa khửa)
ReplyDelete@Titi: Thể loại tình iu này đang hot mà chị, như phim của Hô-li-út lun nhá! hehe
ReplyDelete@Lana: Lần sau là E ko chỉ cắn lại đâu chị ạ! khà khà!
ReplyDelete