Một buổi chiều Sài thành nắng ngủ quên.
Cô ngồi bên anh trong một quán nhỏ ven đường.
Anh bảo phải mời cô đi nhậu thôi, cô ngạc nhiên “đi nhậu vào lúc 3h chiều hả anh?”
“Ừ, người Sài Gòn nhậu cả ngày ý em ạ!” – anh cười và kéo tay cô, ra hiệu cho cô ngồi lên xe anh.
Đó giống như một quán cà phê nhỏ hơn là một quán nhậu: “Nhậu ở trong quán cà phê hả A?” – cô hỏi và lưỡng lự không muốn bước vào.
“Em vào đi, hỏi hoài à!” Anh lại lôi cô vào quán và gọi… rượu!
Rượu rum được mang ra và cô bắt đầu thấy thoải mái khi nhìn anh… pha rượu. Ban đầu là một cốc với viên đá to đùng choáng gần hết chiếc cốc cũng to đến nửa lít. Anh rót soda gần đầy cốc rồi mới rót tiếp rượu rum vào. Cô lanh chanh định cầm lên uống thử, anh giật ngay lấy cái cốc và lườm cô. Chậm rãi, anh đổ đường và vắt một quả quất vào trong cốc.
“Phải có tắc mới thơm em ạ!”
“Tắc là cái gì hả A?”
“Là cái đó đó” – anh chỉ vào quả quất. Cô cười phá lên thích thú.
Pha rượu xong cho cô, thì đồ nhậu cũng được mang ra. Một đĩa cánh gà chiên nước mắm, một đĩa dồi xào dưa và cuối cùng là khoai tây chiên – thứ cô nằng nặc đòi bằng được.
Anh đưa cốc rượu to đùng cho cô, cô nhìn mà phát hoảng, cho đến khi thứ chất lỏng đó chạm môi cô. Nó mát dịu để xua đi cái nóng nực của thành phố đông đúc, nó êm nhẹ để xoa dịu bao lo lắng, buồn bực trong cô. Nó tê tê để giúp cô quên mọi thứ trong chốc lát.
Anh nhìn cô rồi bật cười.
“Em phê rồi anh ơi!” – cô hét ầm lên.
“Thế mà lúc nào cũng khoe khoang là tửu lượng tốt lắm, mới có một hớp mà đã phê, xạo thế?”
“Kệ anh, nhưng em phê thật rồi”. Cô hứng chí uống một mạch gần hết cốc rượu.
Để cô trấn tĩnh lại sau cơn bão dịu nhẹ dễ thương đến từ rượu rum ấy, anh hỏi: “Quen trong này chưa em?”
“Cần gì phải quen hả anh? Em hợp trong này lắm. Món ăn nào em cũng thấy ngon, gặp ai em cũng thấy dễ thương, đi đâu cũng thích anh ạ ^^”
“Em tính ở đây bao lâu?”
“Em không biết! Bao giờ xong việc thì về.”
…
“Em thuê nhà và xe trong này rồi. Nhà em rộng và có đủ mọi đồ đạc. Em ở khu phố Tây, hai, ba giờ sáng ra đường vẫn gặp tụi Tây ôm nhau đứng giữa đường hát. Vui lắm anh ạ!”
“Anh thấy em hợp ở đây đấy!”
“Vâng, em thích ở trong này lắm”
“Vậy sao mắt em buồn thế?”
“Anh nói linh tinh gì thế?” cô cầm cốc lên và uống hết một hơi. Anh lại phải pha cho cô một cốc khác, lần này nhiều rượu rum hơn. Màu cốc đậm hơn, đẹp hơn, quyến rũ hơn…
“Chiều qua trên đường về nhà, anh đi qua chỗ em làm, thấy em chuẩn bị về, anh định gọi lại nhưng thôi, thấy em đạp mãi xe không nổ máy, anh thương lắm.”
“Hứ, thấy em cong mông đạp xe đâu hết cả chân, anh không ra giúp thì thôi, lại còn đứng đó nhìn rồi còn làm bộ thương em nữa. Đồ dở hơi!” – cô cười toe toét!
“Sao em không thuê xe khác đi? Người thế này mà đi xe xấu à?”
“Đừng có mà chọc em nhé, quan trọng gì cái xe, quan trọng là người đây này!” cô nguýt anh một cái thật lâu.
“Hồi mới vô đây anh cũng vất vả và cô đơn lắm, phải mất một thời gian dài mới quen được. Ai bảo Sài Gòn rộng quá, tấp nập quá, nhanh chóng quá.”
“Nhưng em thích thế, em hợp ở đây anh ạ!”
“Thế anh mới thương em. Trông em gầy hơn hẳn so với lần trước anh gặp em. Em nhỏ bé thế? Thương thế…”
“Đừng thương em, em đủ sức và tinh thần để có thể xoay sở được mọi thứ” - mắt cô tối đi – “đừng thương em, mà hãy yêu em!”
…
“Hãy yêu em thay vì thương em, như thế em sẽ hạnh phúc hơn và chịu đựng tốt hơn!” Cô nói, ánh mắt nhìn đi đâu đó anh chẳng theo nổi.
Anh kéo sát ghế gần bên cô, định vươn tay ra ôm lấy đôi vai gầy của cô. Cô đưa tay cản. “Hãy yêu em từ sâu thẳm con người anh nhé, đừng làm gì cả, vì những thứ đó phù phiếm lắm, sẽ tan nhanh hơn bất kỳ thứ khác trên đời này.”
Anh ngồi ngay ngắn lại và nhìn cô một lúc lâu…
“Em uống hết 3 cốc rồi đấy, em say rồi, anh đưa em về nhé!”
“Đã muộn đâu anh? Nhưng anh đưa em về văn phòng đi, em phải làm việc tiếp. anh đã đánh cắp mất nửa tiếng của em rồi, hôm nào em sẽ ăn cắp hẳn một tiếng của anh, phải bắt anh trả nợ mới được!”
“Haha, nói được như thế là còn tỉnh táo lắm đấy!”
Anh đưa cô về và trước khi tạm biệt, anh nói: “Anh không thương em nữa đâu, em yên tâm nhé! Thứ 7 này, anh có cả buổi chiều để em “ăn cắp” đấy!”