Nàng sống động và trẻ trung. Tôi không nghĩ mình lại có được người như nàng. Chúng tôi hợp nhau đến kỳ lạ. Từ ánh mắt, nụ cười xã giao ban đầu đến những nụ hôn nồng nàn sau này, mọi thứ thật hoàn hảo.
Chúng tôi như sinh ra để dành cho nhau, từ suy nghĩ, ý tưởng nhỏ bé đến phong cách sống, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Sự trẻ trung của nàng khiến thế giới của tôi bừng sáng và đầy hy vọng. Sự sống động của nàng làm cuộc sống của tôi đầy màu sắc và thú vị. Cho đến khi…
… tôi cảm thấy mệt mỏi.
Vì nàng dành cho tôi cả sự nhiệt huyết của tình yêu tuổi trẻ nên lúc nào nàng cũng quan tâm đến tôi khiến tôi cảm thấy mình mất tự do vô cùng. Gần như đi đâu, làm gì tôi cũng phải nói với nàng, đến nỗi điện thoại tôi cũng phải đặt pass vì sợ nàng xem rồi suy luận linh tinh. Nàng ghen tuông khủng khiếp. Vì nàng quá thông minh nên tôi khó có thể giấu được điều gì, tôi có bao nhiêu người yêu cũ, gần như nàng biết hết. Và nàng ghen với tất cả những mối tình đã qua ấy.
Tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Có nhiều lúc nàng ghen tuông giận hờn đến mức chúng tôi dường như không thể yêu nhau được nữa. Nhưng hình như giữa tôi và nàng có một sợ dây vô hình nào đó cứ trói buộc chúng tôi nên giận nhau buổi sáng thì tối về tôi lại nhắn tin, gọi điện cho nàng - cứ như một phần tất yếu của cuộc sống. Nếu chúng tôi cãi nhau thì cả ngày hôm đó tâm trí tôi bức bối, khó chịu và có lẽ nàng cũng thế.
Nàng hợp tôi quá đến nỗi đôi khi tôi nghĩ mình đã nhào nặn ra nàng.
Biết bao nhiêu lần cãi nhau để rồi chúng tôi nhận ra rằng mình không thể xa nhau. Cho đến khi…
… tôi không chịu nổi vì sự ghen tuông của nàng. Tôi nghĩ nàng đang cố gắng để kìm kẹp, điều khiển tôi. Nàng không hiểu được một điều rằng, không gì có thể lấy được sự tự do của tôi.
Một ngày tôi gọi nàng lại, nói chuyện với nàng rất lâu về điều ấy. Nàng im lặng và chẳng nói gì. Cho đến một ngày…
… tôi bỗng nhận ra những tin nhắn mỗi tối nàng nhắn cho tôi không còn nhiều và đầy tình cảm như trước nữa. Nàng cũng ít nhìn tôi hơn mỗi khi gặp tôi. Nàng ít nói “em yêu anh”. Có vẻ như nàng không quan tâm nhiều đến tôi nữa. Nàng cười nhiều với người khác hơn. Tôi không ghen nhưng cũng chẳng thích thú gì với điều ấy. Nhưng tôi thấy mình bắt đầu dễ thở hơn. Tối tôi có thể nhắn tin được cho nhiều người bạn. Nàng không tra hỏi tôi về người này người kia nữa. Tôi chẳng phải nói với nàng là sẽ đi đâu, với ai. Tự do lại trở về.
Nhưng tôi thấy buồn vì nàng trở nên vô tâm hơn. Đôi khi tôi thấy mình tự do nhưng… cô đơn.
Cho đến một ngày...
… chúng tôi cãi nhau to. Tôi không chịu được nữa. Nàng vẫn im lặng để tôi nói và tôi cũng chẳng để cho nàng được nói.
Tối hôm ấy, khi về, tôi nhận được mail của nàng:
“Anh thân yêu,
Trước tiên em muốn nói với anh rằng em yêu anh tha thiết. Chính vì thế mà em biết rõ hơn ai hết anh khổ sở vì em như thế nào. Em xin lỗi vì đã tặng anh cả một tình yêu nồng nhiệt để cuối cùng anh phải ngột ngạt. Vì thế nên từ bây giờ em sẽ tập yêu anh ít đi để anh được sống là chính mình.
Đừng giận em nếu đôi khi em không nhìn anh (vì em sợ nhìn thấy anh đang nhìn người phụ nữ khác rồi em lại ghen - hì), đừng giận em nếu đôi khi em vờ như không biết anh đang cần gì, muốn gì, đừng giận em nếu thấy em nói chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác – không phải để trêu tức anh mà để lấp chỗ trống của anh…”
------------
Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Tối nay, trên đường về, mình bị ngấm lạnh mới giật mình – mùa đông đến nhẹ như bẫng ý. Mọi năm, cứ đến lúc đầu đông thế này, buổi tối, mình hay nhốt mình trong phòng đọc truyện “Chó hoang Đin-gô” và uống chocolate nóng. Năm nào cũng thế. Có lẽ quyển truyện ấy đã được mình đọc đi đọc lại đến gần 7 năm – 7 mùa đông đã qua. Đấy là câu chuyện về mối tình đầu, trong sáng và đẹp đến nỗi sau khi đọc xong, mình chỉ muốn trở về khoảng thời gian ấy – để được yêu hết mình mà chẳng cần phải quan tâm đến điều gì hết.
Nhưng cuối cùng, cô bé – nhân vật chính trong câu chuyện ấy đã phải từ bỏ thứ tình cảm vị kỷ của mình để hy sinh cho hạnh phúc của người thân yêu.
Có lẽ, đã đến lúc, mình phải học cách hy sinh như cô bé ấy…