Chiều đó, cô bước vào phòng tập với một tinh thần sảng khoái
vì ngày hôm ấy, cô làm được nhiều việc mà cô đã đề ra. Cô vui vẻ bước vào gần
như nhún nhảy theo điệu nhạc dance được bật ầm ĩ trên loa. Cô phấn chấn tập hết
4 loại máy mà cô yêu thích cho đến lúc cô ngừng lại và ngồi nghỉ. Cửa phòng
gym mở ra và cô bất ngờ khi thấy một người quen bước vào.
Là gã ư? Không giống gã lắm. Một chàng trai mặc áo sơ mi hồng
và quần tây được cắt may cẩn thận, giày tây bóng loáng có phần hơi bảnh chọe,
chàng trai có khuôn mặt của gã.
Ôi trời, gã làm cái quái gì mà lại ăn mặc như vậy trong
phòng tập nhỉ? Cô còn đang bối rối với những suy nghĩ lộn tùng phèo của mình
thì gã bước đến bên cô:
- Chào em! – Gã cười như thể đã tập trước gương nụ cười đó
hàng nghìn lần nên nó mới hoạt kê và nhuần nhuyễn đến thế.
- Em suýt không nhận ra anh đấy. Anh chưa thay đồ tập à? –
Cô cố gắng làm ra vẻ thản nhiên chả quan tâm gì đến chiều cao và bờ vai rộng của
gã.
- Hôm nay anh không tập – Gã nhìn cô chăm chú để mặc mọi ánh
mắt tò mò trong phòng tập đang dán lên họ.
- Vậy à? Em tập xong rồi. Anh ở lại chơi nhé. Em về! – Cô nhấn
mạnh từ “chơi” cho nó phù hợp với bộ dạng khoe mẽ của gã và bắt đầu đi ra cửa,
biết rằng gã mới chỉ bắt đầu trò chơi thôi mà.
Gã đi theo cô ra cửa và chạm nhẹ vào cánh tay cô: “Em thay đồ
đi, anh chờ em ở dưới nhé!”
Cái gì? Gã đang nói gì vậy? Gã muốn nói chuyện với cô à? Sao
không nói toẹt luôn ra ở đây đi còn chờ với đợi cái gì? Hay gã định mời cô đi
café? Có thể lắm, thế nên gã mới ăn mặc kiểu đó đến phòng tập chứ! Ôi, cô chả sợ
mấy trò của gã và đã biết thể nào gã cũng phải bày trò với cô nhưng mà, tại sao
cô phải nghe lời gã nhỉ?
Cô lấy túi đồ của mình mà đi thẳng xuống lobby nơi gã đang đợi
cô.
- Ơ? Em không thay đồ à? – Gã hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô.
- Em không mang đồ theo. Em mặc thế này từ nhà đi và tập
xong em đi thẳng về nhà. Làm sao bây giờ nhỉ? – Cô làm ra vẻ như một cô học
sinh hối lỗi.
- Ok, nếu em không có đồ thay thì em có thể mặc nguyên như
thế, ta đi thôi! – Gã nói dứt khoát.
- Đi đâu hả anh? Em không đi đâu với bộ dạng thế này đâu,
anh nhìn mồ hôi ướt đẫm áo em này – Cô chỉ cho gã thấy cô trông như vừa bước ra
từ phòng xông hơi và má cô vẫn đỏ bừng lên vì tập hơi quá sức.
- Không sao đâu, nơi anh với em đến chẳng quan trọng việc em
mặc gì đâu! – Gã phá lên cười.
- Anh điên à? Anh định đưa tôi đi đâu đấy? – Cô thay đổi giọng
rất nhanh.
- Đến một chỗ đặc biệt – Anh nháy mắt rồi nói tiếp: “Nào,
bây giờ em có 2 sự lựa chọn: một là về nhà thay đồ, hai là đi thẳng với anh đến
chỗ đó!”
- Em sẽ về nhà thay đồ và chẳng đi đâu với anh cả! – Cô nặn
ra một nụ cười để cố gắng mê hoặc gã trai đang đứng trước mắt cô.
- Có chứ. Em sẽ làm thế, trước tiên là anh sẽ đi cùng với em
về nhà. Sau đó anh cho em 30 phút để tắm và thay đồ mới. Nào, em đi lấy xe đi.
Anh chờ.
Ở gã có điều gì đó kiên định mà cô không thể lay chuyển nổi.
Cô không muốn lằng nhằng vì hai người đang đứng ở lobby nơi có nhiều người qua
lại và họ bắt đầu chú ý đến sự đối lập nực cười giữa cô và gã. Trông cô thì vừa
tập như muốn chết đến nơi rồi với mồ hôi và mặt mũi đỏ rực, anh thì trông như vừa
đi dự tiệc về với quần áo sang trọng và nước hoa thơm nức. Gã này đúng là muốn
đem cô ra làm trò đùa đây mà.
Cô không nói gì với gã nữa, im lặng đi lấy xe và phóng như
bay về nhà, mặc kệ không cần biết gã phía sau có bám theo cô hay không.
Tất nhiên là gã có bám theo chứ. Gã đã quyết tâm đến thế cơ
mà.
Cô lên nhà tắm và thay đồ, trang điểm lại. Được rồi, để xem
gã bày trò gì. Gã làm gì thì cuối cùng cũng chết với bộ váy sexy này của mình
thôi! Cô mỉm cười nhìn mình trong gương và bước khỏi nhà gặp gã.
- Em quá mất 10 phút rồi. Em không thấy đói à? Gần 8h rồi đấy!
– Gã nói như thể gã vô can.
- À, thì ra anh định mời em đi ăn à? Sao anh không nói thẳng
ngay từ đầu? – Cô mỉm cười tự tin.
- Ôi không, đấy chỉ là nơi thứ hai anh muốn dẫn em đến, trước
khi đi ăn, mình phải đến nơi thứ nhất đã. Em không nhớ là anh định dẫn em đến
nơi đặc biệt à?
- Nơi nào vậy? – Cô cảnh giác.
- Một nơi em đã từng đến.
Trời, gã đang nói cái gì vậy? Cô đang cố sắp xếp lại suy
nghĩ trong đầu mình thì gã chụp ngay cái mũ bảo hiểm lên đầu cho cô, gài lại
cho cô và khi cô dần hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đang ngồi trên xe gã và
ôm lấy eo gã từ lúc nào rồi. Không ôm không được, cô mặc váy nên phải ngồi
nghiêng, xe gã thì cao, ôi, gã thực sự là muốn chơi cô một cú ra trò rồi ý.
Cô đang lan man với những suy nghĩ trong đầu như kiểu gã
đang nghĩ gì mà im lặng thế nhỉ? Gã có để ý là cô đang bám vào lưng gã hay
không hay gã đang đưa cô đến đâu? Nếu đến một nơi vớ vẩn hay xấu xa nào đó thì
cô sẽ giết gã. Cô tự cười với chính bản thân mình về những mông lung ngốc nghếch
đó thì gã nói: “Đến nơi rồi, em xuống đi!”
Cô hơi giật mình và rồi bước xuống. Chỗ này quen quá, đây
không phải là công ty đối tác của cô hay sao? Cô chưa kịp định hình thì gã cầm
tay cô dắt đi, bước chân gã dứt khoát và nhanh chóng. Những nhân viên trong cửa
hàng quay ra chào gã và ngơ ngác nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Đi lên thang máy cuốn
qua 3 tầng showroom bài trí rực rỡ, gã đẩy cô về phía văn phòng làm việc. Những
dãy bàn nhân viên tối om vì giờ này những nhân viên văn phòng đã về hết rồi. Gã
bảo cô đứng chờ ở cửa và bật đèn. Gã kéo cô vào văn phòng rộng lớn hơn 100m2 và
đóng cửa lại.
- Em nhớ ra chưa, Moonie?
- Anh… - Cô đứng sững.
Trời đất, có phải là gã không nhỉ? Đúng là gã rồi. Cô đứng
yên tưởng như thời gian dừng lại. Cô thậm chí còn nghe được tiếng kim đồng hồ
tích tắc ở đâu đó.
Gã bỏ mặc cô đứng đó, gã ra bàn làm việc và ngồi xuống với một
vẻ cao ngạo như kiểu gã thợ săn đang nhìn con mồi trong lúc nó sắp sập bẫy đến
nơi.
Thì ra là gã. Cô chợt nhớ cách đây hơn hai tháng, khi cô đi
gặp đối tác với đồng nghiệp, cô đã đến đây để đàm phán về một hợp đồng tài trợ
nội thất cho chương trình truyền hình mà cô đang phụ trách. Cuộc đàm phán ấy diễn
ra đến 3 tiếng đồng hồ. Cô cũng không làm việc với gã mà làm việc với một cô đồng
nghiệp của gã. Cô chỉ nhớ rằng trong suốt buổi làm việc ấy, có một anh chàng ngồi
bên chiếc bàn cách đó 10 mét cứ nhìn cô và cô cũng chẳng ngại ngần gì mà không
nhìn lại. Lúc đó hai người như kiểu có ký một hiệp ước riêng mà nhìn nhau không
chớp, buổi làm việc đó trở nên đầy thú vị khi cô không chỉ đàm phán với đồng
nghiệp của anh mà còn đàm phán với cả ánh mắt đầy khiêu khích của anh nữa.
Nhưng lúc đó anh ấy đeo kính cận gọng đen trông rất nam
tính, còn cái gã đang ngồi ở kia chờ đợi trí nhớ của cô quay về thì đâu có đeo
kính. Như đoán được suy nghĩ của cô, gã mở ngăn kéo và đeo cái kính của “ngày
hôm ấy” vào.
- Mọi khi đi tập, anh không đeo kính! – Gã giải thích mặc định
là trí nhớ của cô đã trở về.
- Trời, sao trùng hợp vậy? Thì ra là anh đó ư? – Cô phấn
khích reo lên.
- Ừ! – Gã gật đầu nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch – Hôm đó,
anh đã rất ấn tượng với em, em đến với phong thái tự tin, em như không chỉ kiểm
soát cuộc nói chuyện với đồng nghiệp của anh, em còn kiểm soát luôn cả ánh mắt
của anh, điều chỉnh cả khoảng không gian giữa anh và em. Sau hôm ấy, anh đã
nghĩ nhiều đến em, thậm chí đã xin số điện thoại của em từ đồng nghiệp.
- Ôi trời, em cũng đã khá ấn tượng với anh ngày hôm đấy, anh
cũng nhìn em đầy thú vị còn gì. Sao em không thể nhớ ra anh vậy nhỉ? Thảo nào vừa
nãy nhìn anh mặc bộ này em đã ngờ ngợ, áo sơ mì màu hồng, thực sự là nó đã lóe
lên trong đầu em một cái gì đó. Có phải ai cũng mặc áo sơ mi màu hồng đầy khoe
mẽ như anh đâu!
- Này này, không phải là em muốn nói gì thì nói đâu nhé, em
đang ở trong văn phòng của anh đấy và hiện giờ chỉ có mỗi anh và em thôi. Anh
có thể làm gì em cũng được đấy!
- Ôi anh làm em sợ quá ý! – Cô gào lên đầy phấn khích: Em nhớ
ra anh rồi, giờ thì đi ăn tối đi anh, em đói muốn xỉu.
Gã mỉm cười hài lòng và đứng dậy, đẩy cô ra khỏi phòng, tắt
đèn và khóa cửa.
- Em muốn ăn gì? – Gã hỏi khi đi cùng cô đến chỗ lấy xe.
- Bất cứ thứ gì. Em không ngờ anh có thể hành hạ em như thế
chỉ để em nhớ ra anh. Sao anh không nói thẳng luôn cho rồi, còn bày vẽ. Hic. Thật
dã man quá.
- Vì anh chẳng biết nói thế nào cả. Ngay từ khi thấy em ở
phòng tập, anh đã thấy em quen rồi nhưng anh cũng mới nhớ ra em mà thôi. Đi
thôi, anh sẽ đưa em đến chỗ này. Em không thích nó thì anh sẽ nhảy lầu.
(Còn tiếp)