June 08, 2012

Hạnh phúc và nỗi sợ hãi…



Anh xuất hiện trong thời điểm mà nỗi cô đơn của cô trở thành một sự chai lỳ bướng bỉnh, khi cô đã quen với sự cô đơn & sắp đạt được thỏa hiệp với nó.
Cô xuất hiện thế nào trong cuộc đời anh, cô không biết và không quan tâm.
Một lần đi ăn trưa tại quán cơm quen thuộc đông đúc ven đường, cô không thể tìm được chỗ ngồi, đang loay hoay, anh kéo ghế và hét lên cái giọng trọ trẹ của một gã Tây mới học tiếng Việt: “Ngồi đây, mau lên”. Cô mỉm cười và bước tới, ngồi ngay trước mắt anh, thách thức những đồng nghiệp nữ xung quanh anh đang nhìn anh với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Anh nói hầu hết trong bữa trưa đó. Cô thì nói chuyện với đồng nghiệp của anh bởi cô phát hiện ra đồng nghiệp của anh có thể giúp cô có được một hợp đồng nào đó trong công việc. Anh hào hứng, anh nói thứ tiếng Việt chưa sõi một cách đầy tự tin và sung sướng. Cô thấy anh quá trẻ và quá nhiều nhiệt huyết để hợp với cô. Ăn xong, cô đứng dậy đi về, chẳng nhớ nổi mắt anh màu gì.
Một tuần sau cô không đến quán ăn đó vì bận.
Khi trở lại, anh vẫn ở đó. Cô đi qua anh đến bàn phía sau, hai người ngồi quay lưng về nhau. Không nói một lời. Anh kết thúc bữa ăn sớm hơn, đứng dậy trả tiền và bất ngờ đưa cho cô 1 tờ giấy trắng tinh. Cô đang bận nói chuyện điện thoại, ra hiệu chào anh. Anh im lặng không nói câu nào, bước đi.
Gọi điện thoại xong, cô lật tờ giấy trắng tinh ấy lên. Thì ra là name card của anh. Anh muốn cô gọi cho anh. Cô mỉm cười và đi về. Cô không vội.
Chiều hôm ấy cô nhắn tin cho anh. Một vài tin nhắn qua lại. Hầu hết là những tin nhắn e dè, hỏi thăm nhau một cách xã giao. Suốt một tuần ấy, ngày nào anh cũng nhắn cho cô.
Sáng nào cô cũng bắt đầu một ngày làm việc bằng tin nhắn “Em khỏe không? Em cố lên” bằng tiếng Việt của anh. Tối nào cô cũng được chúc ngủ ngon. Anh thách thức và chọc tức nỗi cô đơn của cô bằng sự ngọt ngào, kiên trì và lịch sự quá mức.
Vậy là cô phải trả lại anh bằng một cuộc hẹn. Lúc 5 giờ chiều, một chiều thứ 7. Tại một quán café Pháp. Ai bảo anh là người Pháp và ai bảo cô yêu những bản tình ca Pháp đến vậy.
Cô đến muộn vì không biết phải mặc cái gì cho hợp. Sự trẻ trung pha chút nghịch ngợm của anh đối nghịch với thứ áo váy sexy và đầy sự lãng mạn mà cô có. Thôi thì chả nghĩ nữa, cứ mặc bừa. Và may mà không nghĩ nữa nên cô mới đến muộn 30 phút.


Anh ngồi đợi cô trên tầng 2 của quán với mái tóc được chải gel kỹ lưỡng. Anh trẻ trung, khỏe mạnh và sôi nổi. Cô đắm chìm vào thứ hào quang dịu nhẹ tỏa ra từ anh. Anh bảo anh là người Pháp gốc Đức. Ở nhà, anh nói tiếng Đức với bố mẹ. Anh đã ở Nhật, Hàn Quốc và giờ là Việt Nam. Anh kể cho cô nghe về những nơi anh đi, về những người bạn Nhật, và thậm chí cả cô bạn gái cũ đã yêu hai năm – mà cô không cần phải hỏi 1 lời. Anh không màu mè, không tán tỉnh và đầy nhiệt huyết.
Anh nói không dừng đến khi phát hiện ra cô quá đói để hiểu anh đang nói gì. Họ đến một quán ăn Nhật và tận hưởng những món ăn như tận hưởng thứ mật ngọt mà cuộc sống đang mang lại cho họ.
Anh đưa cô về với lời hứa về một tối nhạc Jazz đầy phong cách bên ánh nến và rượu.
Anh đã giữ lời hứa thật ngọt ngào và vẫn đầy sự lịch lãm của người Pháp. Suốt buổi tối anh khấy động cả một khu vực trong quán, ai cũng ấn tượng và đến bắt chuyện với anh. Cô cười không ngớt mà quên mất rằng nỗi cô đơn và nỗi sợ vẫn cố giành giật cô khỏi anh.
Tối đó anh đưa cô về khi trời mưa nặng hạt. Anh không mặc áo mưa bởi cô bảo cô thích mưa. Anh ướt còn cô thì không. Dừng lại trước cửa nhà, cô bảo anh hãy mặc áo mưa đi, không sẽ cảm mất. Anh mặc còn cô thì mở cửa. Anh leo lên xe. Một phút trôi qua. Cô quay lại và anh ở ngay phía sau. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như trong những giấc mơ, tưởng có tưởng không. Và anh đi mất dưới làn mưa trắng xóa.
Cô thấy trong trái tim mình bỗng nảy lên một hạt mầm xanh nhỏ xíu, mềm mại và yếu đuối. Đúng lúc ấy, cô bắt đầu sợ hãi. Có quá nhiều thứ để sợ. Nỗi cô đơn hăm dọa cô, nụ hôn vừa rồi là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà sẽ ám ảnh cô.

Đã lâu rồi cô không hẹn hò. Cô quên mất làm sao để dating với một ai đó, quên mất cách bộc lộ cảm xúc, quên mất cách chăm sóc và thương yêu. Cô sợ rằng hạnh phúc có thể hủy hoại con người bởi sức quyến rũ ma mị từ nó. Đã từ lâu, cô tin rằng hạnh phúc chỉ khiến người ta đau khổ vì họ cứ ra sức để đạt được nó. Và cô chạy trốn.
10 ngày trời anh gọi điện, nhắn tin, hẹn cô đi ăn tối, cô không trả lời hoặc từ chối thẳng thừng. Anh không hiểu được chuyện gì xảy ra. Anh gần như phát điên.
Cô viết cho anh một cái mail. Cô muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Cô muốn được tìm hiểu anh nhiều hơn. Muốn được biết rõ về nhau hơn. Anh chỉ trả lời bằng một tin nhắn: “Vậy tại sao em không chịu gặp anh?”
“Vì em sợ!” – cô trả lời.
“Seeing me is a pleasure, not a fear!” – Anh ngạc nhiên.
“That pleasure brings me a fear!” – Cô tuyệt vọng.
Anh không hiểu. Không chịu nổi nữa rồi. Anh nhắn một loạt tin bảo rằng anh không chơi trò này nữa. Anh chán trò chơi này rồi. Bao giờ cô mới chịu dừng lại?
Cô buồn và nói: “Sao em có thể dừng lại khi ta chưa bắt đầu?”
Một buổi trưa. Một ngày bận rộn. Anh nhắn rằng chỉ có 1 tiếng để ăn trưa với cô, nếu cô đồng ý.
Cô đến quán và chờ anh trước. Anh vẫn trêu trọc cô và mọi người trong quán để cô cười, để quên đi mọi căng thẳng. Cô vẫn mỉm cười và nhìn anh. Lần đầu tiên cô thấy rõ được màu mắt anh. Đó là thứ màu pha trộn giữa grey, blue & green. Cô không thể gọi được tên màu mắt ấy. Cô hỏi anh: “Mắt anh màu gì?”
Anh bật cười trước câu hỏi ngô nghê ấy. Anh hỏi: “em không thấy sao?”
Cô lắc đầu. Em không thấy được. Em chịu, em không biết đó là màu gì.
“Nó thay đổi thường xuyên theo tâm trạng” – anh đành trả lời trước sự suy tư của cô.
“Vậy thì tâm trạng của anh giờ thật khó đoán” – cô buông một câu.
“Vì anh không thể hiểu được. Em bảo em muốn biết rõ hơn về anh nhưng không chịu gặp anh. Em bảo em thích tận hưởng cái cảm giác nhớ một ai đó. Vậy thì sao mình không gặp nhau sau 2 tháng nữa để E có thể tận hưởng nó? Anh thì không chịu được, anh không thích như thế. Anh sẽ dừng lại, anh sẽ không cố gắng để gặp em nữa đâu.”
Cô im lặng trước những điều anh nói. Thấy cô im lặng quá lâu, anh sợ cô buồn nên nhìn cô đầy trìu mến: “Em biết không, bây giờ anh rất muốn hôn em.”
“Em cũng vậy. Nhưng em không chiến đấu được với sự sợ hãi trong em. Em sợ sự đổ vỡ, em sợ cô đơn lại một lần nữa…”
Vậy thì em muốn sao? – Anh hỏi trong tuyệt vọng
Cô lại nhìn anh rồi quay đi.
Con đường phía trước bắt cô phải lựa chọn, đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải hay đứng yên? Anh thì đang ở phía sau.
Cô đi thẳng và không quay lại. Bởi cô đang khóc…

(Viết tặng anh cho những thứ chưa bắt đầu)