April 20, 2012

Lê Hoàng nói "Em ơi, hôm nào anh em mình sẽ nói 1 chủ đề là Tình Mồm nhé!"

 (Nhìn cái mặt ghét chưa lày)

Đây là bài phỏng vấn Lê Hoàng trên báo dantri.com.vn.

Chương trình “Chuyện đêm muộn” mà anh tham gia đã ít nhiều gây xôn xao với những bình luận của khán giả trên các trang mạng. Có độc giả đã viết một bình luận gây tranh luận rằng “Ông Lê Hoàng ở chương trình “Chuyện đêm muộn” nói chuyện đúng kiểu…. đàn bà”. Anh nghĩ sao về điều này?

Tôi hoàn toàn coi đấy là một lời khen vì đàn bà thì đêm khuya mới trò chuyện chứ đàn ông là…  hành động. Tôi không sợ kiểu đàn bà, tôi không sợ kiểu trẻ con, tôi không sợ kiểu đàn ông, tôi không sợ kiểu cụ già, tôi cũng không sợ kiểu nửa trai nửa gái. Tôi sợ nhất chả có kiểu gì!

Anh đã trổ tài “moi chuyện” rất giỏi với đời tư của các Sao, có phải vì anh quá thân với những người trong giới và chính nhân vật của anh nên “moi” và “móc” được những gan ruột của họ như vậy?

Bí quyết moi chuyện của tôi nếu có thì nằm ở chỗ tôi phải moi mình trước. Tôi phải bày tâm trạng của mình ra với khách cho họ nhìn thấy thì họ mới bày những thứ đấy của họ cho tôi. Tôi không bày những câu hỏi soạn sẵn dù nó do một ban biên tập vĩ đại nào viết ra.
Anh cũng là người viết báo, theo kinh nghiệm của anh làm sao để tìm được “yếu điểm” của Sao để có thể “bắt thóp” và hoàn thành được cuộc phỏng vấn thú vị?

Một cuộc phỏng vấn thành công không phải là một cuộc bắt bớ, không phải là một vụ lừa đảo, cũng không phải là một đợt đánh thuốc mê. Nó phải bắt nguồn từ sự đồng cảm hoặc từ sự gây ra kích thích cho trí tuệ đối phương. Một cuộc phỏng vấn thành công cũng có thể không hoàn thành theo kiểu hai bên đứng dậy vỗ tay mà có khả năng bên nọ thề gặp bên kia lần nữa sẽ yêu hoặc sẽ giết.

Anh từng nói trong chương trình khi trò chuyện  với diễn viên Huy Khánh là anh chỉ là người giỏi tưởng tượng trong chuyện tình cảm, những vấn đề mà anh đã nói  với các ngôi sao là từ kinh nghiệm của anh hay cũng chỉ là tưởng tượng?

Cái gì của tôi cũng là tưởng tượng chứ trong cuộc sống bình thường tôi cực kỳ tẻ nhạt. Tôi không rượu, không thuốc lá, không cờ bạc, không cà phê, không hoa hậu, không người mẫu chỉ thỉnh thoảng đi với vài cô gái ngốc mà thôi. Tôi luôn tưởng tượng mình đẹp trai như Huy Khánh, xù xì như Lê Minh Sơn, hát hay như Quang Dũng và cao to như Phạm Văn Mách, chưa kể còn thông minh như một số người viết bây giờ nhưng đấy chỉ là suốt đời tưởng tượng. Nhiều khi tôi tự soi gương và rút ra kết luận nếu không tưởng tượng mà đối diện với thực tế thì Lê Hoàng đã chết từ lâu rồi. Tóm lại nếu bò sống nhờ cỏ, chim sống nhờ sâu, chó sói sống bằng thỏ non thì Lê Hoàng sống bằng tưởng bở mà hắn cứ khăng khăng lãng mạn lên gọi đó là tưởng tượng.

Người ta thường nói đủ thứ chanh chua về anh, xem “Chuyện đêm muộn” lại thấy anh có vẻ như một “bác sĩ tâm lý”, một người rất giỏi chia sẻ chuyện tâm tình với mọi người, điều đó có giống với anh ở ngoài đời không?

Hoàn toàn không giống. Nếu căn cứ vào sự miêu tả của báo chí thì Lê Hoàng là một kẻ khó ưa, kiêu ngạo, hết thời, dốt mà không biết chưa kể già mà cứ tưởng mình đẹp trai. Chắc chắn những điều báo chí miêu tả ko hoàn toàn sai và tôi chả có chút bác sĩ nào trong thân thể cả. Nếu là bác sĩ thì tôi sẽ đi bán thuốc chứ chả dại gì ngồi nói chuyện vì nói chuyện đôi khi rất lâu trong khi khám bệnh đôi khi rất mau.

Người viết kịch bản cho chương trình có nói quá bất ngờ khi thấy bên ngoài anh dịu dàng, nhẹ nhàng và cầu thị lắm, vậy nỡ lòng nào anh để chị em khán giả nhìn thấy anh thật đanh đá trên truyền hình và công luận như vậy?

Tôi xin nói đi nói lại là tôi không đanh đá, tôi chỉ dại khờ và thỉnh thoảng cho cảm xúc bộc lộ một cách thiếu cân nhắc. Người ta bảo lời nói cần uốn lưỡi bảy lần nhưng tôi không uốn được như thế.

Đâu là “bản chất” về tính cách của Lê Hoàng?

Hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng, thích màu tím, thích chó mèo, thích nhạc teen, thích xí muội, thích bánh kẹo có nhuộm xanh đỏ.

Hình như bây giờ Lê Hoàng mải mê với giám khảo gameshow, với MC, với viết báo… hơn là làm phim thì phải? Tại sao anh lại có sự lựa chọn đó hơn là mải miết đi làm những bộ phim mà lẽ ra một đạo diễn phim cần như vậy?

Tôi sắp làm phim rồi. Đạo diễn Việt Nam cùng lắm một năm một phim. Thời gian trống có lẽ làm những việc này còn hơn đi uống bia.

Theo Mạc Vy

Hình như cái title với cái entry này chẳng liên quan gì cả nhỉ? thực ra nhân cái bài PV này, mình chỉ muốn kể với cả nhà một kỷ niệm khi làm Chuyện Đêm Muộn. Đó là một lần bàn với Lê Hoàng về các chủ đề trong chương trình, Hoàng đã bảo mình là: "Hay anh em mình làm một chủ đề về Tình Mồm đi" vì Lê Hoàng thấy mình "chém gió" giỏi quá, cứ như là có nhìu kinh nghiệm lắm ấy, dưng mà, chỉ nói mồm thôi :P

April 09, 2012

Tận hưởng sự độc thân



Mình trở về nhà sau khi “uốn dẻo” ở lớp Yoga. Người mình ướt đẫm thứ mồ hôi khỏe mạnh và dễ chịu. Mình về nhà, bật những bản nhạc Pháp mình thường nghe, mở toang cửa phòng tắm và cứ thế tận hưởng làn nước mát lạnh tưới lên mình.
Mình thích nhạc Pháp bởi giai điệu mượt mà, lãng mạn. Có thể do mình không biết tiếng Pháp nên những bài hát ấy càng trở nên lung linh, diệu vợi. Sáng tỉnh dậy mình nghe nhạc Pháp, trang điểm và mặc đồ trong tiếng nhạc ấy. Tối về trước khi đi ngủ mình cũng nghe nhạc Pháp. Nhưng thích nhất là lúc mình tắm. Mở cửa phòng tắm và để cho tiếng nhạc tràn ngập cả căn phòng. Rồi mình chà lên da loại sữa tắm hương hoa hồng leo mà mình yêu thích. Thỉnh thoảng mình thổi nhẹ bong bóng đầy màu sắc đang trượt trên cánh tay mình. Cả căn phòng nức lên mùi hoa và tiếng nhạc dặt dìu. Mình bước ra khỏi phòng tắm và để nguyên những giọt nước mát lạnh đọng trên người.
Mình vớ ngay lấy quả dừa trong tủ lạnh, lần nào tắm xong mình cũng khát nước. Và ngày nào mình cũng uống nước dừa. Ở gần chỗ mình hay ăn cơm có bà cụ bán dừa, ngày nào đi qua mình cũng mua dừa của bà, cho dù dừa của bà đắt hơn những chỗ bên cạnh. Mình mua của bà vì trông bà rất phúc hậu và nhà bà có 1 con chó và 2 con mèo xinh lắm – và lúc nào mình đến thì cũng thấy chúng nó cứ nằm lười trên ghế chẳng đi đâu cả - rất tiện cho việc mình vuốt ve, dày vò chúng nó ^^
Mình sấy tóc và sữa dưỡng lên người. Mình mỉm cười vì đây là món quà của một người bạn tặng mình. Người bạn ấy đã đứng trước quầy hàng và chọn rất lâu mùi thơm cho hợp với mình – và mình cực hài lòng! 



Mình sơn móng tay màu hoa hồng nhung có tinh thể pha lê lấp lánh - đấy là y nguyên lời của con bé bán hàng bảo thế. Mình chả cần biết thế nào, cứ nghe thấy từ “pha lê lấp lánh” là vồ lấy – ai bảo 4 chữ ấy nghe cứ… phù phiếm thế nào ý. Mà dạo này thì cuộc sống của mình hơi thiếu cái đó.
Mình vẫn vừa nghe nhạc, vừa nhắn tin, thỉnh thoảng nghe những cuộc điện thoại hẹn hò. Nghĩ một lúc để quyết nên đi đâu, với ai. Mình rất buồn vì không có người yêu nên đành phải hẹn hò nhìu, hic. Đúng là không có người yêu thật thiệt thòi, với lời đề nghị nào mình cũng đều phải nghĩ. Rồi xem xem có mất thời gian quá không, người đó có thú vị không, nơi đến có hay ho không, nói chung là rất mệt :P
Bây giờ mình vừa viết blog vừa ăn sơ-ri vừa nghĩ xem mình sẽ bị “ném đá” thế nào khi post bài này. Bởi nghe có vẻ mình đang nhàn nhã, đang sung sướng, đang hưởng thụ quá. Hic, mà quả thế thật. Ai biết được độc thân lại tuyệt đến thế chứ. Mình mong cho tất cả những ai đang độc thân cũng cảm thấy được như mình. Nếu các bạn vẫn chưa yêu bản thân và thấy cuộc sống chưa đủ thú vị sự độc thân thì đón xem Chuyện Đêm Muộn trên VTV3 lúc 23h30 thứ 5 và thứ 6 hàng tuần, chúng tôi sẽ “bày” cho các bạn nhiều món ngon để lựa chọn. Enjoy it ^^