October 12, 2011

Lust 4 money ^^



Dạo này mình thích ăn ở những nhà hàng sang trọng. Trưa mình thường vào các quán Pháp gọi cá hồi nướng với house wine, nghe những bản nhạc Pháp đầy lãng mạn và thư thái. Tối mình tha thẩn đến những quán ăn Ý để ngoặm pizza, mỳ Ý và beer. Thỉnh thoảng đến các lounge để nuông chiều trí tưởng tượng và nhu cầu tận hưởng ngày càng cao của mình. Cuối tuần mình thích đến bar uống whisky để ngắm nhìn các cô gái ăn mặc sexy lượn như ong và để khiêu khích các ánh mắt đang nhìn mình.
Và kết quả của việc này là… mình bị cháy túi :(
Hic, chẳng hiểu sao mới vào SG chưa được 6 tháng mà mình đã sống như… người SG rồi ý (có thể vì mình yêu SG quá - cố níu một suy nghĩ tích cưc!) Và hiện giờ là mình cháy túi thật. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, mình có cảm giác ấy mãnh liệt đến thế. Mình chợt tỉnh – không phải là tỉnh để điều chỉnh cách tiêu tiền, mà là cách kiếm tiền.
Từ trước đến giờ, mình luôn nghĩ mình đi làm vì… sở thích, vì mình là workaholic, làm việc là niềm hạnh phúc vô biên của mình, không làm việc, mình thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Một ngày không nghĩ đến công việc, mình có thể phát điên - thật đấy! Đến giờ, sau 3 năm ra trường, mình vẫn nghĩ, mình vẫn phải kiên nhẫn học hỏi, khiêm tốn làm việc vì đây là thời gian để tích lũy kinh nghiệm, phát triển các mối quan hệ, chưa phải lúc để cái khao khát kiếm được nhiều tiền bùng lên.
Nhưng 3 năm đã trôi qua rất nhanh. Đã đến lúc rồi đấy. Mình giật mình vì xung quanh mình có quá nhiều người giỏi, họ bắt đầu từ con số 0, rồi họ có nhiều thứ, không phải là dần dần, mà là rất nhanh. Còn mình thì cứ chơi vơi, chả cần phải quá nhiều xiền, mình hài lòng với những thứ mình có. Mình có thể quyết liệt trong công việc nhưng chẳng quyết liệt trong việc kiếm nhiều tiền. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ?
Thôi, đã đến lúc để kiếm nhiều tiền rồi đấy! Mục đích kiếm nhiều tiền của mình xuất phát từ việc mình cần tiền để tận hưởng cái cuộc sống thú vị của mình. Ít tiền làm mình thấy khó để tận hưởng hết của nó. Vì thế, sáng mai mình sẽ làm việc theo một cách khác.
Đi ngủ thôi, để mai còn nghĩ cách kiếm được nhiều tiền nào! 

(Ghi chú cho bức ảnh: lust for money quá đến mức... nổi mụn to đùng lun =))) 

October 10, 2011

Sean & 4 năm trước





Đó là mùa hè cách đây 4 năm, khi cô chuẩn bị là sinh viên năm thứ 4. Cô quen cậu trong kỳ thực tập 2 tháng ở một cơ quan Nhà nước. Lúc đó, cậu mới là học sinh lớp 12. Cô hơn cậu 4 tuổi.
Cậu đến Việt Nam trong một chương trình giao lưu văn hóa. Nơi cô thực tập là chỗ tiếp nhận các đoàn ra đoàn vào như vậy. Trong 2 tuần tại Việt Nam, hội học sinh Mỹ sẽ phải đi làm từ thiện ở khắp nơi như ở Hà Nội, Mai Châu, Đà Nẵng. Họ đến các trường học, quét vôi, dọn dẹp, trồng cây…
Nhiệm vụ của cô là phải bám theo đoàn của cậu để chụp ảnh và lấy tin. Sáng hôm đó đoàn học sinh Mỹ phải đến lao động ở một trường cấp 2 cách Hà Nội khoảng 50 km. Cậu thấy cô nói chuyện vui vẻ với mọi người trong đoàn nên chú ý và câu đầu tiên cậu hỏi cô, cũng là câu làm quen làm cô choáng:
- Bạn có bạn trai chưa??
Cô ngơ ngác không biết phải phản ứng thế nào với tình huống như vậy thì tụi bạn cậu cười ầm cả lên. Mặt cậu đỏ bừng bừng. Thế là từ lúc đó, cô đi đâu, cậu cũng đi theo. Cả chuyến đi cậu tranh ngồi cạnh cô, cậu nói chuyện về gia đình cậu, về một New York chỉ có duy nhất 1 màu “grey” chứ không “colorful” như ở Hà Nội.
Rồi tiếp theo những ngày cậu ở homestay tại một gia đình người Việt ở Lò Đúc, tối nào cô cũng đưa cậu đi chơi, thăm quan Hà Nội về đêm. Lần đầu tiên cậu được trải nghiệm xe máy ở Việt Nam, được thử món fake American ice-cream mà cậu ăn hết 2 ly cho dù nói nó ko ngon bằng kem Mỹ =)) Lần nào trước khi tạm biệt cậu cũng ôm và hun nhẹ lên má cô. Và cậu chờ đợi một thời điểm nào đó…
Chuyến đi Mai Châu hai ngày sau đó trở thành niềm hy vọng cho cậu. Cả đoàn học sinh Mỹ được ở nhà sàn, ăn những món ăn miền núi và được đi dạo bên những bản làng bảng lảng sương khói đầy thơ mộng. Tối hôm đó họ được ngắm nhìn các điệu múa dân tộc lạ lẫm nhưng thú vị. Họ thích thú ngồi bên nhau, nói chuyện rôm rả. Cậu luôn chọn chỗ ngồi gần cô vì cậu nghĩ ở nhà sàn thật nguy hiểm, cô cần được bảo vệ. Trước khi chúc cô ngủ ngon, cậu chỉ vào tay mình và nói: “đây là chiếc vòng được lấy từ lon soda ở bên Mỹ, bọn con trai uống xong soda thường tháo chiếc vòng đó ra rồi đeo vào tay. Ở Mỹ có truyền thống là nếu cô gái đứng gần bạn mà làm đứt chiếc vòng này thì bạn phải hôn cô ấy ”. Cậu nói rồi nhìn cô chờ đợi. Cô mỉm cười chạm vào chiếc vòng rồi rướn chân hôn vào má cậu và nói: “chúc bé ngủ ngon nhé, tối nay, chiếc vòng này sẽ vẫn nằm ngoan trên tay bé, chắc chắn thế đấy!” Cậu nhìn cô đầy hy vọng, tin rằng vẫn còn ngày mai, khi trở về Hà Nội, cô sẽ làm đứt chiếc vòng đó vì ngay sau đó đoàn cậu phải đi Đà Nẵng.
Ngày hôm sau là một sự thất vọng. Cô vẫn đối xử ân cần và vui vẻ với cậu nhưng hình như không khí núi rừng khiến cô quên mất điều hôm qua cậu nói. Cả chuyến xe trở về Hà Nội, cậu ngồi gần cô, kể cho cô nghe về những dự định học bác sỹ ở trường Đại học, lẫn lời hứa sẽ trở lại Việt Nam. Và hết ngày hôm đó, cô vẫn tạm biệt cậu bằng một cái ôm nhẹ như gió thoảng.
Từ Đà Nẵng, cậu gửi cho cô một bức thư viết tay bằng bút chì:
“Bạn thân mến của tôi,
Tôi quá hạnh phúc khi được gặp bạn. Chỉ có mỗi bạn là khiến cho chuyến đi này của tôi thật thú vị. Tôi không thể tưởng tượng được nó sẽ nhàm chán thế nào nếu không có bạn. Nhờ bạn mà những lúc lao động như quét vôi tường, nhổ cỏ dại dưới trời nắng gắt trở nên dễ chịu vô cùng.
Cái tối mà bạn chở tôi trên chiếc xe máy của bạn là buổi tối tuyệt vời nhất của tôi ở đây. Và nó cũng có thể là tối hạnh phúc nhất của cả cuộc đời tôi, và tôi không biết làm gì ngoài việc cảm ơn bạn.
Bạn thật đẹp và tôi khao khát được hôn bạn. Tôi rất buồn vì bạn đã không làm đứt chiếc vòng tối hôm đó nhưng tôi hiểu điều ấy không phù hợp với văn hóa Việt Nam.
Cảm ơn bạn nhiều vì đã làm cho chuyến đi này của tôi quá tuyệt.
Sean”
-----------
…4 năm trôi qua. Một tối cô lang thang trên mạng, bỗng chợt nhớ đến cậu. Gõ cả họ và tên cậu trên FB, cô bỗng chợt xúc động vì thấy lại hình ảnh cậu sau 4 năm. Câu chuyện đó đã trở thành một kỷ niệm nho nhỏ với cô và cũng là với cậu. Sau 4 năm, cậu chẳng thay đổi nhiều tuy vẻ bề ngoài có người lớn và chững chạc hơn nhưng đôi mắt xanh và chiếc mũi cao ấy thì vẫn ấn tượng như thế.
Chúc cho cậu những điều tốt đẹp nhất, Sean ạ!