August 31, 2011

Khi người yêu tôi khóc





Trưa nay nghe Bằng Kiều với Trần Thu Hà hát “Khi người yêu tôi khóc” mà nổi hết cả da gà.
Thích nhất đoạn:
Mây từ đâu trôi đến mờ dấu chân trời
Em tại sao em tới cho anh yêu vội
Cho một lần yêu cuối là những lẻ loi
Em ơi hãy nói vạn lời sầu đắng
Như em vừa trách anh
… Thế mới biết tại sao khi yêu rồi người ta mới biết tận cùng của nỗi cô đơn, tại sao mình hay giận hờn và cãi nhau đến thế…
…Thế mới biết khi phụ nữ khóc thì đàn ông cũng khổ sở lắm, nên “mưa lũ xoáy trong tâm hồn”.
“Anh xin trọn đời gói thân trong một lần hối tiếc mãi thôi” – biết là hối tiếc, biết là chẳng ai làm anh phải đau đớn như em, nhưng anh vẫn “xin trọn đời gói thân” phải ko??
Vẫn rùng mình vì từng cơn xúc cảm mà bài hát mang tới, tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Ảnh được chụp từ một tối trăng sáng, ngoài cửa sổ văn phòng mình làm việc. Chụp bằng Iphone. Hình chẳng có gì là nghệ thuật cả nhưng những cảm xúc của mình trong lúc ấy thì thật là đặc biệt. Mình giống như đứa trẻ chờ đợi ngày Full moon để được tắm đẫm trong thứ ánh sáng mê hoặc ấy. Chờ đợi - với mình bây giờ, ấy là cảm giác vừa thúc giục, vừa thong dong, vừa hào hức vừa hồi hộp, lại vừa thủng thỉnh để được thấy điều mình mong muốn! Thôi thì trong lúc chờ đợi, vừa ngắm ảnh Full moon, vừa nghe Khi người yêu tôi khóc vậy...


August 27, 2011

HAPPY OUR 7TH ANNIVERSARY


Một sáng thứ 7, em thức dậy và đi làm bình thường như bao thứ 7 khác.


10h sáng tại công ty, em nhận được cuộc điện thoại với số lạ, E nhấc máy. “Alo chị ơi, có người gửi cho chị 1 bức điện hoa!”

Em sững lại, rồi bước chân bỗng nhẹ bẫng, thầm hát trong lòng. Em sung sướng vì điện hoa này đẹp ngoài sức tưởng tượng của em.



10h20’ em còn đang chấp chới, chơi vơi vì niềm vui vừa đến quá bất ngờ thì lại có người gọi điện cho em. “Chị ơi, có người gửi cho chị một món quà, chị xuống nhận giúp em với!”

Em lại ngây ngất đi xuống, tưởng mình đang nằm mơ. Và đây là điều bất ngờ tuyệt vời thứ 2 mà E nhận được.




Ôi, E hạnh phúc với món quà anh dành tặng em trong ngày hum nay quá!

Anh biết cách làm em bất ngờ theo kiểu vừa lãng mạn (với hoa) và vừa chiều chuộng E ý (vì A bít E là sâu bánh kem mừ ^^)

2 món quà ấy thật giống anh, trong trẻo, tươi vui, tình cảm và tinh tế.

Cảm ơn anh nhé! HDIML!



August 23, 2011

Giấc mơ trưa




Trong cơn mơ, em ước mình được trốn đi một nơi rất xa
Nơi có ánh đèn vàng ấm áp, có vòng tay anh dang rộng chờ đón
Ly rượu nồng chuếnh choáng, chênh vênh đôi chân em
Đôi môi em ửng đỏ mở tìm hơi thở anh lẫn với khói thuốc mênh mang
Ánh mắt em phản chiếu ánh nến lung linh – nhưng rực cháy trong bao đam mê
Anh phủ lấp một vòng tay em tròn đầy…
Ngón tay em miên man luồn trong từng sợi tóc anh, đốt lửa!
Ngả vào đây đi anh, trăng đã lên, hoa đã nở
Ngả vào đây đi anh cho tháng năm ở lại, cho thời gian là vô tận
Ngả vào đây đi anh cho em quên mất mình đang đợi đang chờ
Ngả vào đây đi anh khi rượu ngọt tan dần trên đầu môi
Ngả vào đây đi anh… ánh đèn vàng vọt đang đung đưa
Nhắm mắt lại để em được trở về với nghìn lẻ một đêm
Với cảm xúc xâm chiếm tâm hồn em, bóp nghẹt trái tim em
Nhìn em đi cho ảo ảnh chẳng bao giờ tan biến trong mắt em
Giữ em lại cho cuộc đời này bớt dang dở, ngược ngang
Đọc em nghe những bài thơ của miền đất xa xôi hoang vắng
Kể em nghe những câu chuyện chẳng bao giờ có thật
Ru em yên trong mộng mị bơ phờ rệu rã
Để rồi quên em mau…
………………………………….cho…
……………………………………………yêu thương…
……………………………………………………………..phai…
…………………………………………………………………….....như cơn mê…

August 12, 2011

FIND A NEW LOVE



“Tình yêu  không tự nhiên sinh ra và cũng không tự  nhiên mất đi, chỉ chuyển từ chú này sang chú khác” – câu này mình càng ngẫm, càng thấy đúng. Vì TY của mình đang chuyển từ em Belly Dance sang em Yoga roài.
Tập Yoga mà mồ hôi túa ra như tắm, còn nhiều hơn cả khi mình lắc theo điệu nhạc của Belly Dance nữa chứ. Buổi đầu tiên của Yoga thật tuyệt. Mặc dù mình vẫn chưa thể kiểm soát được nhịp thở nhưng nói chung là ổn. Yoga thư thái và dễ chịu, khi tập Yoga, mình có cảm giác chỉ có mình mình với thế giới này, mình tự tin, tự tại và mình vững chắc. Giờ thì ngày nào mình cũng tập, không chỉ vì Yoga hay ho mà vì cô giáo vui tính, nói tiếng Anh chuẩn ko cần chỉnh và có vài bạn Tây luôn biết cách pha trò đúng lúc.
Câu nói ấn tượng nhất trong ngày là của bé Bang, hôm qua, lúc mình đi tập về, nó đợi mình ở dưới nhà để đưa mình đi ăn. Vừa nhìn thấy mình, nó hét lên:
- Ủa? Sao đi tập Yoga về xong E lại thấy chị mập lên thế?
- hô hô – Mình speechless lun ^^ (chã lẽ một buổi tập đã làm mình nổi cơ bắp chuột chít ầm ầm roài sao??)

Mình cũng vừa trúng xổ số! Không phải chuyện bịa đâu nhé! Trúng thiệt đó, giải sáu, xổ số của tỉnh Bến Tre, được… 400k (hic). Đã lấy tiền về rùi, đang cầm trong tay ^^ Mình mua tấm vé số ấy từ một bác mù ngày nào cũng mời mình ở quán mình hay ăn tối. Hôm ấy tâm trạng không tốt lắm, mua cái gì đó mới cho phấn chấn, để roài… thành 1 niềm vui nho nhỏ ^^ 

Cuối tuần này mình được đi nhậu ở 1 nơi rất đặc biệt. Đang rất chờ đợi  :P



Tuần sau thì chắc chắn sẽ đến vài nơi như sau: một quán cà phê trên tầng 23 đẹp như cung điện trong Nghìn lẻ một đêm để ngắm Sài Gòn với lung linh muôn ánh đèn rực rỡ; một quán nhạc sống với những bản nhạc Tây Ban Nha đầy cảm xúc; một quán bar mang đậm phong cách Mỹ với âm thanh và ánh sáng tuyệt hảo cùng Tequila cuồng say.
Cuộc sống thật thú vị!

August 02, 2011

Sometimes I pretend to forget you


...Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa...
(Quên - Vũ Hoàng Chương) 

Nàng lao ra khỏi căn phòng đầy mùi khói thuốc, hơi rượu mạnh và những tiếng ầm ĩ đến nhức đầu ấy. Vì có anh ở đó, nên phải chạy đi thật nhanh. Biến mất cũng được!


Biết đi đâu giữa thành phố rộng lớn thế này, trời tối nên gió bắt đầu lạnh cắn xé da thịt nàng. Tay nàng run lên mò mẫm trong túi xách cái điện thoại anh đã từng tặng nàng. Nàng nhắn cho một số điện thoại gần nhất vừa nhắn cho nàng lúc chiều: “Come and take me away!”

Chưa đầy 30 giây, nàng nhận được tin nhắn trả lời: “Where?”

Nàng chuếnh choáng hỏi ai đó đang đứng cạnh nàng xem địa chỉ chính xác ở đây là đâu vì hơi men đã ngấm dần vào cơ thể nàng khiến nàng không còn tỉnh táo nữa. Nàng nhắn tin trả lời.

Hơn 10 phút sau hắn phi chiếc xe ga to đùng của hắn đến. Hắn chẳng hỏi có chuyện gì xảy ra, chỉ kéo tay nàng lên xe rùi cũng chẳng hỏi nàng muốn đi đâu, hắn phóng như bay vào bóng đêm. Mà bây giờ hắn có hỏi thì nàng cũng chẳng biết sẽ đi đâu nữa. Hắn thì thừa thông minh để biết đến đâu.

Hắn đưa nàng tới một nơi tranh tối tranh sáng mờ ảo và lung linh bởi hàng ngàn ngọn nến - nguồn phát sáng duy nhất trong quán ấy. Những cô gái bốc lửa hát nhạc la tinh, những bản nhạc Tây Ban Nha cũng được chơi đầy phiêu diêu và ngẫu hứng. Nàng tưởng mình lạc đến một xứ sở xa xôi nào đó nơi người ta có thể đốt cháy mình bởi thứ cảm xúc dâng trào của tình yêu. Nàng quên mất anh trong giây lát.

Hắn gọi trà gừng cho nàng bớt quay cuồng. Còn hắn thì nhẹ nhàng với Corona. Những bản nhạc salsa nóng bỏng được chơi, hắn bắt đầu cầm tay nàng và ru nàng theo thứ âm thanh đầy mê hoặc ấy. Nàng nghĩ nhún nhảy sẽ khiến nàng quên anh nhanh hơn.

Nhịp nhảy của nàng bỗng trở nên đồng điệu với nhịp đưa của hắn đến kỳ lạ. Hắn bắt đầu đặt tay lên eo nàng - chiếc eo nhỏ bé trong tay hắn - chiếc eo mà cách đây ít phút thôi, anh đã đặt tay lên và ghì chặt lấy nàng. Hắn kéo nàng lại gần – như cách anh kéo cô ta lại gần trong bóng tối nhấp nháy của hàng trăm tia sáng nhức mắt ấy.

Yêu là đau khổ - có người nói với nàng như thế. Nhưng vì không chịu bị đau khổ nên nàng đã gọi cho hắn, để được thấy hắn nâng niu nàng, xoa dịu nỗi đau cho nàng, dán tạm bợ thứ băng ergo nào đó lên viết thương của nàng - giống như cách hắn đang dán môi hắn lên trán nàng. Môi hắn tìm đến khóe mắt nhòe nhoẹt của nàng, tìm đến chiếc má cô đơn lạnh lẽo rồi tìm xuống đôi môi khô khốc của nàng.

Anh có hôn cô ta như thế này không? Nụ hôn của hắn nồng nàn hơn cách anh hôn nàng gấp bội lần. Cũng đáng để cho hắn hôn đấy chứ, để nàng thấy mình không bị bỏ rơi và đau khổ. Bỏ rơi ư? Anh đã bỏ rơi nàng đâu? Nhưng chả lẽ để bị bỏ rơi ư? Hay thì cứ chạy trốn trước khi bị bỏ rơi thì sẽ tốt hơn, sẽ oanh liệt hơn, sẽ hiên ngang hơn và điều ấy có thể khiến anh cảm thấy bực tức chút xíu hay điên lên thì càng tốt – điên lên như nàng bây giờ đây.

Hắn bắt đầu hôn xuống cổ nàng – nàng cảm tưởng như mình đang chữa vết đau trong dạ dày bằng thuốc phiện. Từ lâu nàng đã biết hắn đam mê nàng như con thú săn mồi. Hắn ôm ghì lấy nàng, nàng nhỏ nhoi trong vòng tay rộng lớn của hắn. Nàng thích thú để hắn ôm vì nó khiến nàng có cảm giác được bảo vệ, được có chỗ dựa dễ chịu. Hắn cắn nhẹ vào tai nàng rồi thì thầm: “wanna go somewhere peaceful? No music, no people around, just me and you??”

“Where?” – Nàng hỏi hắn cụt lủn.

“My apartment!” – Hắn nói rồi hôn lên tai nàng.

“It’s not peaceful. It’s dangerous!”

“Why? You don’t believe in me, right?” - hắn vẫn dìu nàng trong điệu nhạc.

“I believe you but I don’t believe myself!” – Nàng cúi đầu xuống vai hắn để tránh một nụ hôn dài sắp tấn công nàng.

Hắn bật cười rồi ôm nàng chặt hơn: “Forget yourself and believe me!”

Không để nàng kịp nghĩ, hắn nhanh chóng lôi nàng ra khỏi quán ấy.

Và hắn bất ngờ quay lại ôm ghì lấy nàng: “Stand still, I take my bike.” Rồi hắn lao vội sang đường lấy xe như sợ nàng chạy mất. Chạy mấy ư? Lại phải chạy tiếp à? Nàng đang chạy trốn cái gì đây? Chạy khỏi yêu thương hay đau khổ? Và sẽ chạy đi đâu? Liệu đến bao giờ nàng mới tìm thấy thứ hạnh phúc mỏng manh tựa như sương, như khói ấy?

Nàng giật mình vì chiếc điện thoại trong túi rung lên. Anh gọi. Nàng tắt cuộc gọi của anh không thương tiếc. Ai bảo anh khiến nàng ra nông nỗi này. Ai bảo anh khiến nàng bất an đến thế? Ai bảo anh làm nàng luôn thèm khát yêu và được yêu nhiều như vô tận đến thế?

Nàng nhìn xuống điện thoại. 19 cuộc gọi nhỡ của anh. Cùng 3 tin nhắn hỏi nàng đang ở đâu và tại sao lại biến mất. Uh nhỉ? Tại sao lại phải biến mất? Biến mất là hết cả đau khổ lẫn yêu thương, nàng sẽ sống vô thường như thế mãi ư?

Nàng quyết định nhanh hơn cả tia chớp thỉnh thoảng vẫn hay rạch ngang bầu trời lúc đêm khuya, báo hiệu một cơn mưa sẽ nhanh chóng kéo đến. Nàng lao vào chiếc taxi ngay gần đó và hét lên: “Anh đi nhanh cho em, nhanh lên và rẽ phải ngay cho em con đường phía trước!”

Nàng ngoái nhìn phía sau trước khi xe rẽ, hắn dựng xe bên đường và nhìn quanh quất. Hắn sẽ không thấy được nàng đâu - nàng tự nhủ - mà có thấy cũng chẳng sao!

“Anh đang ở đâu?” – nàng nhắn tin cho anh.

Anh chẳng cần trả lời, nàng cũng biết. Đôi khi nàng có niềm tin mù quáng vào giác quan thứ 6 của nàng.

…Thấy anh đứng đó, nàng xuống xe, chạy về phía anh. Bất ngờ tát cho anh một cái khiến anh choáng váng. Rồi nàng ôm chầm lấy thân hình to lớn của anh, không để anh kịp phản ứng, nàng nói: “Anh là của em, em sẽ chiến đấu để có được anh. Nếu em còn thấy anh tình cảm với bất cứ một người phụ nữ nào khác, em sẽ không để anh yên đâu.”

“Em sẽ làm gì? Hủy hoại anh bằng cách biến mấy đột ngột như thế à?” – anh cười gượng!

“Không, E sẽ dày vò anh bằng cách yêu anh mãi mãi!”