July 24, 2011

NOTHING CONQUERS ME BUT YOUR TENDERNESS

(Dedicated this picture to you, my dear!)

July 22, 2011

Changing ^^



Mình vẫn nhớ đoạn hội thoại giữa hai bố con nhà chuột trong bộ phim hoạt hình Ratatouille, khi chuột con muốn đi theo niềm đam mê với những hương vị, muốn trở thành một đầu bếp tinh tế của Paris, chuột bố đã nói: “Không được đâu con à, chuột không thể nấu ăn, loài người thì luôn săn đuổi và hãm hại con, đó là điều không bao giờ thay đổi!”. Đứng trong cơn mưa tầm tã, chuột con đã hét lên với bố rằng: “Thay đổi mới là qui luật của cuộc sống, bố ạ!”
Vì vậy, ai cũng cần thay đổi theo thời gian, không gian để thích nghi với những điều mới mẻ, thậm chí phải thay đổi để xoá tan những thứ cũ kỹ chẳng còn phù hợp nữa, để chào đón cái mới.
Thế nên, ngày hôm này, mình thay đổi!
Thay đổi để thấy rằng cuộc sống là sự tận hưởng những ngày tháng nối tiếp nhau đầy thú vị, niềm vui và những điều bất ngờ.
Ngày hôm qua mình có một giấc mơ đáng sợ khủng khiếp, khiến toàn thân mình rung lên, không bật dậy nổi vì đuối sức với giấc mơ ấy. Lần đầu tiên kể từ khi vào đây mình gặp ác mộng. Đến sáng thì chẳng còn nhớ gì về cơn mơ ấy, chỉ còn nhớ cảm xúc tồi tệ mà nó mang đến. Giữa đêm khuya, mình cố đấu tranh với chính bản thân trong nỗi miên man u tối để thoát khỏi nó. (Ai bảo đêm qua thằng Tây dở hơi ở dưới tầng 1 nửa đêm đem đàn ghita ra oánh ầm ĩ làm tâm trạng mình… bị động, à quên, xao động, hic!)
Sáng tỉnh dậy nghe tiếng chim hót quen thuộc hằng ngày mới biết tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Một ngày mới bắt đầu với bao điều đang chờ đợi và bao việc phải làm. Sẽ không u ám như giấc mơ hôm qua nữa, không miệt mài với những suy tư mãi chẳng tìm ra lời giải, không u uẩn với sự giận hờn làm khô cạn đi những niềm vui vừa chợt đến, không sầu uất với những cảm xúc chẳng thể giãi bày, không cố quên để càng thấy bí bách và khổ sở.
Trưa chẳng ngủ được vì căng thằng (bởi lúc đó chưa tìm được... lối thoát cho tâm trạng – cứ như đi tìm đường cứu nước ý), mình lang thang trên mạng, vô blog của mọi người, và nhờ đọc được blog của một người, mà mình đã… sống sót! Nếu có dịp, chắc chắn mình sẽ gửi tặng blogger ấy một món quà như sự biết ơn chân thành nhất.
Thay đổi, đơn giản chỉ là, mỉm cười với những khó khăn; mỉm cười với những giả dối và đố kỵ hằng ngày; mỉm cười với những thứ ngây ngô và ảo tưởng; và thậm chí là mỉm cười với anh, khi em bỏ anh lại phía sau… 
Và vì thay đổi, nên mình sẽ càng ngày càng phù phiếm và hạnh phúc hơn ^^

July 17, 2011

Chợt nhớ…


Chợt nhớ cơn tức giận bùng lên vì một chiều mưa lạnh ngắt…


Chợt nhớ lời thì thầm bên tai mà ngỡ như những cái hôn nhẹ thoảng qua…

Chợt nhớ quán nhỏ với những hàng dây điện chạy dọc góc chân tường, với nhạc M2M ngỡ như trở về từ quá khứ đã lãng quên, với những wallpapers muốn kéo con người đến những nơi xa xôi của ký ức…

Chợt nhớ một quán café với những bài ca trữ tình, cô ca sỹ tình tứ nhìn khán giả như xoa dịu họ bằng những câu chuyện tình yêu da diết như trong chuyện cổ tích (càng thêm tin rằng TY là không có thật). Chợt nhớ nỗi giận hờn thoáng qua…

Chợt nhớ một buổi sáng không nói nên lời…

Chợt nhớ nhiều quá nên đành phải cố quên đi, không nghĩ đến nữa, nếu không thì sẽ không chịu được.

Ngạt thở vì… NHỚ!

July 11, 2011

Đối thoại Anh và Em



- Mình đi uống rượu đi anh!

- uh, rượu luôn là sự giải thoát dễ chịu nhất.



- Em buồn nhưng chưa bao h chán và thất vọng đến thế, oải rồi anh ạ.

- Em yêu, ngần ấy rượu vẫn chưa đủ giải thoát cho em sao?

- Đừng gọi em là em yêu khi anh chẳng yêu em đến thế!

- Vậy anh sẽ gọi em là Honey nhé! ;P

- Đừng ru ngủ em bởi những tên gọi buồn cười ấy. Em sẽ dễ lầm tưởng rằng em được yêu nhiều, em là một thứ gì đó quan trọng đối với anh, rồi em sẽ lại thất vọng.

- Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa công chúa của anh ơi!

- Em yêu, Honey hay công chúa cuối cùng chỉ là những ảo tưởng mà thôi. Anh sẽ đưa em đến từ ảo tưởng này đến những ảo tưởng khác, em lại ảo tưởng về chính bản thân mình, về sự quan trọng của em với anh.

- Ảo tưởng sẽ khiến con người ta sống hạnh phúc hơn, em đừng bi quan như thế.

- Và ảo tưởng cũng dễ đẩy con người đến hố sâu của sự huỷ hoại và đau khổ nhanh nhất.

- Em nói cứ như nhà triết học! Vậy em muốn anh gọi em là gì?

- Gọi đúng tên em như vốn có. Hãy để E được là chính mình, cho dù lúc ấy em sẽ biết được rằng em chỉ là một góc nhỏ trong trái tim rộng lớn của anh. Nhưng em vẫn thấy yên lòng.