June 28, 2011

Emotional Tuesday



Buồn: vì đêm qua mơ thấy A iu đi với người khác, ngực như bị vỡ tung không thở nổi.

Vui: vì hai hợp đồng của mình tháng này đã về, đủ doanh số tự ép cho bản thân.

Buồn: cả ngày chẳng làm nổi việc gì ngoài take care maquettee quảng cáo của khách, bị khách hành lên hành xuống hỏng cả người. hic

Vui: cuối giờ chiều chính khách đó đã gọi điện, người đàn ông 40 tuổi ấy đã nói với mình một câu đơn giản: “Anh phục em thật đấy, vừa tận tâm, nhiệt tình lại giải quyết việc nhanh chóng, và còn khéo léo nữa” – mình sướng phổng mũi nói lại rằng mình cũng rất ấn tượng khi được làm việc với một khách hàng như anh.

Buồn: dream vacation của mình đã bị cancel. Thế mới biết cái gì là mơ ước thì thật khó để thành hiện thực vì… mơ ước chỉ là mơ ước! Mình thất thểu đi về trong buổi chiều muộn mà chẳng có tâm trạng nghĩ đến việc gì khác cho đến khi…

Vui: mình gặp gã người Ý hào hoa ngay trước cửa office building. Gã đã nhìn mình từ lúc mình đang bước xuống những bậc tam cấp của tòa nhà (đấy là lời bé Tâm bảo thế). Rùi mình bắt đầu trèo lên cái xe thảm hại và chuẩn bị cong mông lên đạp đề thì gã chặn mình lại:

- No no no! – gã lắc đầu và cương quyết giữ xe mình lại.

-WHAT?? – con bé giật mình.

- Em không thể đi khi không có mũ bảo hiểm được! – gã nói bằng tiếng Anh.

- Em có mà! – mình hét lên vì chẳng hiểu gã này định nói gì cho đến khi mình phát hiện ra là mình…. quên mũ trên văn phòng rồi.

Thế là chẳng kịp nói gì, Tâm đã hiểu ngay tình hình lặng lẽ chạy lên văn phòng lấy mũ cho mình và để mình lại với gã ấy (lần đầu tiên mình ước văn phòng của mình ở trên tận tầng 11 chứ ko phải là tầng 5 - hic).

- Em quên mũ trên văn phòng rồi – mình cười làm hòa vì vừa nãy đã quát gã.

- Em làm ở đâu?

- Tòa nhà này này – mình chỉ nơi mình làm việc.

- không, ý A là ở cty nào cơ?

- Dolphin Media, đây là chi nhánh, head office của bọn E ở Hà Nội.

- Em là diễn viên à? (Thề là mình ko nói sai câu này, nguyên văn là Are you actress? You must be an actress)

- Không, em ko phải là diễn viên.

- Thế sao E xinh thế? (Oạch, mình đổ rầm 1 phát!)

- … (bối rối + phê thuốc!)

- à, E từ đâu đến?

- Em ở HN, vô đây công tác một thời gian.

- Thế chắc E phải mang theo bạn trai nhỉ? - gã nhắc đi nhắc lại câu này 3 lần trong khi mình cười với gã một cách đầy… nham hiểm =))

Sau đó là gã bắt đầu bắn súng liên thanh vào mình. Trong vòng 5 phút mà gã đã kể gã làm ở CBRE, thỉnh thoảng cũng hay bay ra HN, thuê nhà và xe ở đây vì vp của gã cách đây mấy bước chân nên gã đến tòa nhà mình gửi nhờ xe. Gã bảo muốn đi ăn trưa cùng mình vì mình nói được tiếng Anh, có thể giúp gã biết thêm nhìu về VN và vì xung quanh đấy có nhìu cửa hàng đồ ăn Việt rất ngon (mình thề là chưa nhìn thấy một cửa hàng Việt nào ngon quanh đây hết!). Rồi sau khi hỏi mình 1 đống câu hỏi (còn mình trả lời như 1 cái máy) thì gã lộ ra là gã đã ở đây từ năm 2007 roài! Hic, nhưng lúc đấy mình có còn quan tâm đến những gì gã nói nữa đâu vì mình mải… ngắm gã. Gã còn có vẻ tự hào về cái vẻ đẹp rất được ý thức bởi chính bản thân gã nên gã hỏi mình một câu để kết: “Em có biết A đến từ đâu ko?”

- Từ Ý – mình hét lên như kiểu E biết tại sao A lại đẹp trai thế rùi! Hic!

Và cuối cùng là màn trao đổi số điện thoại truyền thống.

Về đến nhà, bé Tâm bảo mình: “Anh ý đẹp trai quá chị ơi, E biết A ý cứ nhìn chị mãi nên dù chân đau khập khiễng (vì đôi giày mới mua) thì E vẫn lên tầng 5 lấy mũ cho chị đấy!”

Mình cười và đưa cho con bé tin nhắn mà gã vừa nhắn cho mình: “…looking forward to our lunch - Mauro”

Buồn: Lỡ tay mua 1 lọ nước hoa Channel đắt hơn 3tr chỉ vì mê mẩn hương thơm của nó đến nỗi mụ mị cả đi, ko còn thấy cái gì là thơm nữa. Tiếc tiền đứt ruột đứt gan lun. hic.

Vui: Vì quá hài lòng với mùi hương mới đến nỗi đi ngủ cũng đặt nó bên cạnh.

Kết thúc một ngày đầy emotion là mình nằm dài trên giường, tự vuốt ve mình bằng nhạc của Ngô Thụy Miên và đọc Quo Vadis diệu vợi.

(Ảnh trên được chụp qua cửa sổ phòng làm việc của mình trong 1 chiều SG mưa tầm tã... và buồn miên man)

June 09, 2011

Luvme nha!




Một buổi chiều Sài thành nắng ngủ quên.
Cô ngồi bên anh trong một quán nhỏ ven đường.
Anh bảo phải mời cô đi nhậu thôi, cô ngạc nhiên “đi nhậu vào lúc 3h chiều hả anh?”
“Ừ, người Sài Gòn nhậu cả ngày ý em ạ!” – anh cười và kéo tay cô, ra hiệu cho cô ngồi lên xe anh.
Đó giống như một quán cà phê nhỏ hơn là một quán nhậu: “Nhậu ở trong quán cà phê hả A?” – cô hỏi và lưỡng lự không muốn bước vào.
“Em vào đi, hỏi hoài à!” Anh lại lôi cô vào quán và gọi… rượu!
Rượu rum được mang ra và cô bắt đầu thấy thoải mái khi nhìn anh… pha rượu. Ban đầu là một cốc với viên đá to đùng choáng gần hết chiếc cốc cũng to đến nửa lít. Anh rót soda gần đầy cốc rồi mới rót tiếp rượu rum vào. Cô lanh chanh định cầm lên uống thử, anh giật ngay lấy cái cốc và lườm cô. Chậm rãi, anh đổ đường và vắt một quả quất vào trong cốc.
“Phải có tắc mới thơm em ạ!”
“Tắc là cái gì hả A?”
“Là cái đó đó” – anh chỉ vào quả quất. Cô cười phá lên thích thú.
Pha rượu xong cho cô, thì đồ nhậu cũng được mang ra. Một đĩa cánh gà chiên nước mắm, một đĩa dồi xào dưa và cuối cùng là khoai tây chiên – thứ cô nằng nặc đòi bằng được.
Anh đưa cốc rượu to đùng cho cô, cô nhìn mà phát hoảng, cho đến khi thứ chất lỏng đó chạm môi cô. Nó mát dịu để xua đi cái nóng nực của thành phố đông đúc, nó êm nhẹ để xoa dịu bao lo lắng, buồn bực trong cô. Nó tê tê để giúp cô quên mọi thứ trong chốc lát.
Anh nhìn cô rồi bật cười.
“Em phê rồi anh ơi!” – cô hét ầm lên.
“Thế mà lúc nào cũng khoe khoang là tửu lượng tốt lắm, mới có một hớp mà đã phê, xạo thế?”
“Kệ anh, nhưng em phê thật rồi”. Cô hứng chí uống một mạch gần hết cốc rượu.
Để cô trấn tĩnh lại sau cơn bão dịu nhẹ dễ thương đến từ rượu rum ấy, anh hỏi: “Quen trong này chưa em?”
“Cần gì phải quen hả anh? Em hợp trong này lắm. Món ăn nào em cũng thấy ngon, gặp ai em cũng thấy dễ thương, đi đâu cũng thích anh ạ ^^”
“Em tính ở đây bao lâu?”
“Em không biết! Bao giờ xong việc thì về.”
“Em thuê nhà và xe trong này rồi. Nhà em rộng và có đủ mọi đồ đạc. Em ở khu phố Tây, hai, ba giờ sáng ra đường vẫn gặp tụi Tây ôm nhau đứng giữa đường hát. Vui lắm anh ạ!”
“Anh thấy em hợp ở đây đấy!”
“Vâng, em thích ở trong này lắm”
“Vậy sao mắt em buồn thế?”
“Anh nói linh tinh gì thế?” cô cầm cốc lên và uống hết một hơi. Anh lại phải pha cho cô một cốc khác, lần này nhiều rượu rum hơn. Màu cốc đậm hơn, đẹp hơn, quyến rũ hơn…
“Chiều qua trên đường về nhà, anh đi qua chỗ em làm, thấy em chuẩn bị về, anh định gọi lại nhưng thôi, thấy em đạp mãi xe không nổ máy, anh thương lắm.”
“Hứ, thấy em cong mông đạp xe đâu hết cả chân, anh không ra giúp thì thôi, lại còn đứng đó nhìn rồi còn làm bộ thương em nữa. Đồ dở hơi!” – cô cười toe toét!
“Sao em không thuê xe khác đi? Người thế này mà đi xe xấu à?”
“Đừng có mà chọc em nhé, quan trọng gì cái xe, quan trọng là người đây này!” cô nguýt anh một cái thật lâu.
“Hồi mới vô đây anh cũng vất vả và cô đơn lắm, phải mất một thời gian dài mới quen được. Ai bảo Sài Gòn rộng quá, tấp nập quá, nhanh chóng quá.”
“Nhưng em thích thế, em hợp ở đây anh ạ!”
“Thế anh mới thương em. Trông em gầy hơn hẳn so với lần trước anh gặp em. Em nhỏ bé thế? Thương thế…”
“Đừng thương em, em đủ sức và tinh thần để có thể xoay sở được mọi thứ” -  mắt cô tối đi – “đừng thương em, mà hãy yêu em!”
“Hãy yêu em thay vì thương em, như thế em sẽ hạnh phúc hơn và chịu đựng tốt hơn!” Cô nói, ánh mắt nhìn đi đâu đó anh chẳng theo nổi.
Anh kéo sát ghế gần bên cô, định vươn tay ra ôm lấy đôi vai gầy của cô. Cô đưa tay cản. “Hãy yêu em từ sâu thẳm con người anh nhé, đừng làm gì cả, vì những thứ đó phù phiếm lắm, sẽ tan nhanh hơn bất kỳ thứ khác trên đời này.”
Anh ngồi ngay ngắn lại và nhìn cô một lúc lâu…
“Em uống hết 3 cốc rồi đấy, em say rồi, anh đưa em về nhé!”
“Đã muộn đâu anh? Nhưng anh đưa em về văn phòng đi, em phải làm việc tiếp. anh đã đánh cắp mất nửa tiếng của em rồi, hôm nào em sẽ ăn cắp hẳn một tiếng của anh, phải bắt anh trả nợ mới được!”
“Haha, nói được như thế là còn tỉnh táo lắm đấy!”
Anh đưa cô về và trước khi tạm biệt, anh nói: “Anh không thương em nữa đâu, em yên tâm nhé! Thứ 7 này, anh có cả buổi chiều để em “ăn cắp” đấy!”