May 20, 2011

Get over it!




Nó chạy ra khỏi khách sạn trong lúc trời mưa mau mà chẳng mượn được cái ô nào cả.
8 giờ hơn rồi mà nó chưa ăn. Chẳng biết ăn gì nữa. Lúc mới vào, nó cứ nghĩ việc đáng sợ nhất là phải… đi sang đường Lê Thánh Tôn để sang bên kia – nơi mà khách sạn của nó ở đó.  Nhưng bây giờ, việc đáng sợ nhất của nó là mỗi chiều khi đi làm về, sợ nhất là phải nghĩ xem tối nay ăn gì. Lần đầu tiên, sau gần 2 tuần ở đây, nó mới thấy nhớ nhà đến thế. Bỗng thấy ngạt thở.
Chẳng biết nó đang làm đúng hay sai nữa, chỉ biết việc cần làm thì phải làm thôi. Ko biết sức lửa này còn cháy được bao nhiêu nữa. Một chị đồng nghiệp đã hỏi nó: “E không có đồng minh hả E?” Nó trả  lời tỉnh queo: “Không ạ”. Nó không có vì đơn giản chỉ muốn được làm đồng minh của tất cả mọi người mà thôi.
Đã ở đây được gần 2 tuần rồi. Còn bao nhiêu việc phải làm nữa. Chẳng biết lúc nào sẽ về. Có căng thẳng đến thế nào thì cũng phải nghĩ đến những việc tốt đẹp để tự trấn an mình. Chẳng thấy sợ, chỉ cảm thấy cô đơn và căng thẳng vì phải lo quá nhiều thứ mà đáng ra không phải lo đến mức như thế. May mà đã tìm được nơi ở cho bớt tạm bợ. Trong 2 tuần đổi đến 3 khách sạn, đã quá chán với việc nhồi nhét mọi thứ vào cái vali nhỏ bé của mình để thay đổi chỗ ở rổi.
Ngày nào cũng phải nghĩ võ để nói chuyện với các đối tác, chưa tính các đối tác là khách hàng. Thậm chí chỉ là đối tác thuê nhà thôi cũng phải nghĩ để làm sao có giá rẻ nhất mà lại được nhiều dịch vụ nhất. Nghĩ hết nước hết cái, thuyết phục bằng cả lý lẫn tình. Những cuộc nói chuyện như thế diễn ra hằng ngày và kéo dài như vô tận.
Không chán nhưng kiệt sức. Nhét tạm miếng bánh mỳ mua ở cửa tiệm bên cạnh khách sạn vào mồm mà muốn bật khóc. Ở nhà, nếu căng thẳng, nó sẽ khóc cho chán rồi chạy xuống nhà ăn cơm với bố mẹ nhưng ở đây, nó ko được làm thế vì sợ ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh nó và có thể sẽ dựa vào nó. Thế là lại thôi.
Chẳng có ý định viết những điều như thế nhưng nó không làm cách nào để giảm stress ngoài việc chia sẻ cả. Nó bây giờ giống như mũi tên, không có cách nào ngoài việc phải lao về phía trước mà không được ngoảnh lại, hoặc tiếc nuối, hoặc nghĩ ngợi, hoặc bối rối. 
Cố lên, mọi việc sẽ được giải quyết tốt đẹp thôi, phải không?