March 31, 2011

Power of Love

- Anh iu em, Anh iu em!


Khi cô nghe những câu nói ấy, trong lòng cô như có một bông hoa đang nở rực rỡ và tỏa hương thơm ngát. Mỗi khi anh nói yêu cô, cô đều muốn hỏi anh: “Anh yêu em như thế nào?” Bởi lúc nào cô cũng muốn anh hỏi cô câu ấy. Vì cô muốn được trả lời với anh rằng: “Em yêu anh nhiều đến nỗi lúc nào em cũng phải cố gắng để yêu anh ít đi.”

Chắc anh sẽ thấy câu trả lời của cô thật trẻ con và rắc rối. Cũng đúng thôi vì khi ở bên anh, tự cô cũng thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa. Vì anh là một cái gì đó quá ý nghĩa - với cô.

Anh dạy cô biết thế nào là tình yêu - thứ tình yêu không ghen tuông, ích kỷ và sở hữu. Nhiều khi cô cứ nhặng xị và ầm ĩ chỉ vì giận hờn và trách móc anh. Không phải trách anh chưa dành cho cô đủ mà trách anh quá rộng lớn nên không chỉ cho một mình cô thấy đủ.

Ở bên anh, cô được là tất cả. Là một con bé mắt tròn xoe ngước nhìn anh cao lớn và ân cần. Là một người phụ nữ dịu dàng, e ấp bên người yêu tâm lý và bao dung. Là người đàn bà ghê gớm, sắc sảo biết đấu tranh vì cuộc sống và tình yêu của mình.

Yêu anh, cô mới biết hạnh phúc là giản đơn vô cùng. Nhiều khi đang đi một mình trên đường - lặng yên - cô cũng biết anh đang đi theo cô. Nhiều khi ở một nơi xa xôi nào đó - nhắm mắt lại - cô cũng hiểu anh đang ở bên cô. Âm thầm và lặng lẽ. Anh giống như thứ mật ong rừng trong veo, ánh lên dưới ánh nắng mặt trời mà chỉ cần một giọt thôi cũng khiến đầu lưỡi tê đi và vị giác được bao bọc hoàn toàn bởi sự ngọt ngào đến mê hoặc.

Mỗi lần nghĩ về anh, cô thường nghe bài hát Power of Love. Không có một bài hát nào nói thay ý nghĩ và tình cảm cô dành cho anh như bài hát này. Trong đó, đoạn điệp khúc được đẩy lên cao trào:

“'Cause I am your lady
And you are my man
Whenever you reach for me
I'll do all that I can”

Bởi vì em là của anh và anh là người đàn ông của em nên bất cứ khi nào, chỉ cần anh hướng về em thôi thì em sẽ làm tất cả những điều có thể!

Tặng anh trong một ngày Hà Nội trời ấm và nắng thật đẹp.

March 25, 2011

A phone call


Hôm nay anh gọi cho em.

Em bất ngờ nhưng mà em vui lắm.
Mặc dù chẳng có việc gì cả, anh gọi chỉ để hỏi thăm em thôi nhưng mà em vẫn thích.
Cảm ơn anh!

March 19, 2011

Music Box


Chào mừng cả nhà đến với Music Box cuối tuần của em nhé! Vì em đã nghe ở đâu câu nói: “Music is life”, vì tâm trạng của em bây giờ “is a mess” và em không muốn cả nhà bị “tra tấn” bởi cái mớ lộn xộn ấy nên em sẽ mời cả nhà nghe nhạc nhé!
Đầu tiên sẽ là bài “My Apology” của Hồ Ngọc Hà nhé. Hôm qua em đã làm một việc thật tồi tệ, đã làm một người phải buồn và thất vọng mà em không biết rằng khi người ấy không vui, em cũng không vui. Nhưng lời đã nói ra thì không thể lấy lại được nữa. Vì thế nên đành phải “Xin hãy thứ tha” vậy!




Em đã từng nghe ai đó nói câu: “Cuộc sống không phải là màu đen và cũng không phải là màu trắng, cuộc sống có màu… xám!” Có lẽ vì điều đó nên không phải lúc nào mọi việc cũng đến với ta một cách thuận lợi. Đôi khi khó khăn tiếp nối khó khăn. Đôi lúc ta tưởng mình gục ngã và chẳng thể vượt qua. Nhưng rồi, ta lại đứng lên, vẫn hiên ngang và kiêu hãnh bởi đó là sự lựa chọn duy nhất! – Bài hát này em dành cho chị, chị à, thời gian vừa rồi với chị thật không dễ dàng. Nhiều lúc em cũng muốn nói chuyện với chị, để lắng nghe, để động viên, để làm một điều gì đó giúp chị kiên cường hơn nhưng vì mình chưa đủ thân nên em đành nói với chị bằng một bài hát nhé!

Trong bài hát này có câu:

Hãy để mưa rơi xuống và làm trôi đi nước mắt của tôi
Hãy để nó lấp đầy tâm hồn tôi và chôn vùi nỗi sợ hãi
Hãy để nó cuốn trôi những tường cản cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi
Một ngày mới đang đến…




Bài hát tiếp theo em dành tặng cho một người đặc biệt.

Người mà… Em chỉ muốn chạy đến bên
Người mà em thuộc về
Người mà duy nhất em muốn có trong cuộc sống này
Người duy nhất em yêu, em mơ về mỗi đêm
Người duy nhất em muốn hôn trước khi đi ngủ…






Tối nay em đang rất… hồi hộp vì ngày mai, em sẽ bắt đầu một chuyến đi dài 5 ngày hứa hẹn nhiều thú vị. Mong rằng cả nhà vẫn nhớ tới em khi em đi vắng vì chắc chắn là em sẽ nhớ cả nhà. Chuyến đi này thật đặc biệt đối với em, khi về, em sẽ kể cho cả nhà nghe nhé! Mời cả nhà nghe Halfway Around the World của Ateen để cùng tận hưởng chuyến đi này của em, và biết được tâm trạng của em khi đi nhé!

Baby I will soon be leaving
and I know that you are feeling down
But every week I'll send a letter
To let you know my love will never change
I promise you I always feel the same


So remember in your heart
Baby when we are apart
There's no need for crying
Cuz even if I am


Halfway around the world
That won't stop me from loving you
Halfway around the world
Still be feeling the way I do
Now I wanna hold you baby
Cuz I'm gonna miss you like crazy
Even if I'm halfway around the world

March 16, 2011

Untitled!



Mưa lạnh và gió rét ngấm vào cơ thể mỏng manh của nàng.


Nàng hờ hững!

Những thứ từ môi trường bên ngoài chẳng thể tác động được đến nàng.

Nàng vẫn phi xe như bay trong đêm tối. Nước mưa và hơi ẩm làm mờ mắt kính của nàng. “Vậy là ta không còn nhìn đời bằng đôi mắt trong nữa” – nàng bật cười với suy nghĩ ấy. Thật lạ, mọi vật khi được nhìn qua đôi mắt kính ướt nhòe nhoẹt ấy trở nên mờ ảo và long lanh kỳ diệu. Có những thứ thật đẹp nếu ta đứng xa và ngắm nhìn chúng. Đôi khi tình yêu cũng thế.

Nàng vẫn tự nhủ với lòng mình là nên kiềm chế thứ cảm xúc mãnh liệt ấy. Thỉnh thoảng nàng thành công. Nhưng đa phần là mãi sau nàng mới giật mình khi thấy mình đã trượt quá sâu vào một mê cung rắc rối nào đó. Muộn rồi! Chẳng thể làm được gì nữa. Chuyện này sẽ kéo theo những ghen tuông, hờn giận, tiếc nuối, dằn vặt, nghẹn ngào, ấm ức, nhớ nhung,...

Anh thì lại khác. Anh sống tự do và phóng khoáng. Anh cho nhiều và cũng nhận nhiều. Không đắn đo. Không kiềm chế. Và không lo lắng. Lúc nào anh cũng nhìn nàng đầy thích thú. Còn nàng thì đón nhận những điều đó thật khổ sở.

- Anh thích em! Em cũng thích anh, thế em còn nghĩ gì nữa? – Anh nói chẳng cần phải suy nghĩ.

- Nhưng em thấy mình không thể anh ạ - Nàng lo sợ trước sự khác biệt quá lớn giữa anh và nàng và cũng bởi nàng đang bị ngợp!

Anh chẳng thèm đáp lại lời nàng mà vươn tay túm lấy tóc nàng, ngoạm lấy đôi môi nàng. Nàng sững sờ, không đứng vững. Đến khi nàng đẩy anh ra, môi nàng đã sưng vù vì không chịu nghe lời.

Nàng về nhà ôm gối khóc lóc, không biết rằng có một ngày nàng sẽ cuộn tròn trong vòng tay anh như một con mèo con ngoan ngoãn. Anh – chỉ duy nhất mình anh cho nàng được cái cảm giác “đủ”! Nàng mải hạnh phúc đến quên mất đặt ra câu hỏi, liệu nàng có là đủ đối với anh?

Hạnh phúc đối với nàng là một giấc mơ. Giấc mơ cứ tiếp nối giấc mơ. Mỗi khi nàng tỉnh dậy là giấc mơ chấm dứt hoàn toàn. Nàng lại sống một cuộc sống đầy lý trí, thực tế và kiềm chế.

Ai thương nàng giữa cuộc sống bộn bề vì ai cũng phải tự thương lấy cái bản thân họ trước đã. Ai bảo lúc trước nàng hạnh phúc quá nên bây giờ hãy cố gắng mà chịu đựng nỗi cô đơn. Ai bảo cái bản ngã của nàng quá lớn nên nàng chẳng thể hòa tan được vào ai và cũng chẳng ai hòa tan được vào nàng. Ai bảo nàng phức tạp quá nên đầy mâu thuẫn và sự đối nghịch. Ai bảo nàng yêu anh nhiều đến thế nên giờ nàng mới biết thế nào là tận cùng của sự đau khổ. Ai khiến hạnh phúc là toàn bích nên mới mong manh đến vậy?

… ngày hôm qua, có một giấc mơ đến với nàng…

March 15, 2011

Oh God! Anybody helps me??



 I like him insanely.
I miss him like crazy.
I almost saw him today.
Don't know how to be with him.
Don't know how to start, how to make it!
Anybody can help me?

March 13, 2011

Giải thưởng 200 triệu!!


Tối nào ăn cơm mẹ cũng nhắc đến chuyện "get maried". Sợ phát điên lun :(
Bố thì lúc nào cũng nói đi họp lớp, bạn bè khoe con cái họ lập gia đình rồi cháu nội cháu ngoại rôm rả trong khi bố thì chả có gì để... khoe cả! (hic)
Nhưng tối nay, lúc mình đang rửa bát, mẹ ngon ngọt nói: "Nếu bây giờ con lấy chồng (đặc biệt trong năm nay) thì mẹ sẽ chuyển thẳng 200 triệu vào tài khoản tặng cho con nhé! Mẹ hứa đấy"
Mình suýt rơi cái bát đang rửa trên tay. Hic, lần đầu tiên mình thực sự thấy bố mẹ lo lắng đến thế. Chả lẽ lấy chồng cho bố mẹ đỡ buồn lo à? Thật khó nghĩ quớ!!

March 08, 2011

Quên mất!




Mùng 8-3 là ngày lễ. Điều này chắc chắn là đúng rồi. Nhưng đến bây giờ, khi đến cuối ngày rồi, mình mới chợt nhớ ra rằng ngày 8-3 không chỉ là một ngày lễ, mà nó là ngày lễ dành cho mình. Vì mình nằm trong số những người phụ nữ mà. Vậy mà hình như mình quên mất hôm nay mình là phụ nữ rồi.

Giật mình mở điện thoại ra. Có vài tin nhắn gửi đến chúc mừng rải rác trong ngày. Mình đã không đọc hết những tin nhắn ấy. Không có thời gian.

Sáng mình dậy sớm, tất bật chuẩn bị tài liệu sang Đài. Cả sáng lo chương trình đó của mình. Trưa hối hả về đi ăn cùng với các chị trong công ty. Hối hả lấy thức ăn, không kịp thưởng thức. Nhường suất xem phim cho 1 chị đồng nghiệp vì biết không thể đến rạp kịp giờ chiếu. Chiều lại hối hả. Phải nhờ em trợ lý thân iu làm bớt việc. Đầu óc quay như chong chóng. Vẫn chưa kịp nhớ ra ngày hôm nay, mình có quyền được nghĩ đến bản thân.

Đã mấy tháng nay mình không hay hẹn hò. Đã mấy tháng rồi, mình cắt đứt mọi chuyện tình cảm phức tạp linh tinh. Đã mấy tháng nay chỉ công việc là người yêu, người tình, niềm hy vọng của mình.

Trước khi ra về, thằng Long thiết kế còn trêu mình:

- Thôi nghỉ đi, về nhà còn đi chơi!

- Tối nay chị không đi đâu hết!

- Khiếp, cống hiến kinh thế!

- Chị “cống” nhưng không “hiến” nhé! - mình gào lên!

Nó cười sằng sặc rồi hỏi người yêu mình có làm gì ngày hôm nay không. Mình mới chợt nhớ tin nhắn sáng nay anh đã nhắn cho mình lúc mình đang tất tả chạy sang Đài. Chưa kịp đọc. Mình mở lại tin. Long giật điện thoại của mình và đọc ầm ĩ. Xong nó hét ầm lên: “Ôi, mình chưa bao giờ nhắn tin cho ai tình cảm đến thế!”

Mình ngó lại điện thoại. Uh, lúc nào anh cũng nhắn tình cảm như thế… nhưng sao hôm nay mình chẳng thể nhập tâm được điều gì cả. Những điều anh nhắn như gió thoảng, bay xa bay xa đi đâu mất. Mình cất điện thoại và không biết tại sao chẳng nghĩ đến chuyện nhắn lại nữa.

Tối mình gọi điện về cho bố nói không về ăn cơm. Mẹ đi trực nên không có nhà. Mình đi ăn với cô bé đồng nghiệp. Rồi trở về nhà trên một quãng đường dài và xa lạ. Mặc dù ngày nào mình cũng đi trên quãng đường ấy.

Chẳng biết mình đang đói, đang khát hay có thể mình đã quá đủ nên mới… lạc lõng và vô vị như thế. Mình đã chán những thứ tình cảm hào nhoáng, nhạt nhẽo xung quanh. Và bây giờ, khi mình dẹp bỏ nó đi, mình vẫn thấy… chán! Lần đầu tiên 1 ngày dành cho phụ nữ, mình không hoa, không quà, không tíu tít, không hẹn hò, không lả lơi, không…

Mình đang không biết mình cần gì nữa!

March 03, 2011

Những câu chuyện nhỏ

1.

- Anh ơi, em ở bên tạp chí Vietnam Pathfinder, em muốn xin anh một cái hẹn để trao đổi về hợp tác giữa khách sạn bên anh và tạp chí bên em.

- Em ơi, khách sạn bên anh không quảng cáo đâu em ạ!

- Anh à, em không mời anh quảng cáo trên tạp chí bên em, em muốn gặp anh vì em biết chuỗi khách sạn của anh được đánh giá rất cao ở đây. Tạp chí của em nhận được nhiều lời khen từ nhiều khách đã từng ở khách sạn của anh. Sáng mai em qua gặp anh nhé!

- Ừ. 9h30 em nhé!

Sáng hôm sau cô đến đúng hẹn không sai một giây. Cô nói rằng những thông tin về giảm giá, hay chương trình promotion gì đó dành cho khách hàng muốn book khách sạn sẽ là những thứ thật hữu ích cho chính độc giả tờ tạp chí của cô. Anh bảo anh không biết Vietnam Pathfinder. Cô giới thiệu nhanh trong 5 phút về tờ tạp chí cũng như một số trang quảng cáo đẹp, đặc biệt là các khách sạn ở SG đang quảng cáo trên đó.

Để cô nói xong một hồi, anh cười và bảo, thực ra cùng làm trong lĩnh vực du lịch, anh biết tờ này của em lâu rồi.

- Vâng, vậy thì em mong trong thời gian tới mình sẽ hợp tác với nhau anh nhé.

- Ừ, đây là mail của em hả? mai anh sẽ gửi những thông tin về khách sạn của anh cho em nhé. À, gửi cả bảng giá quảng cáo cho anh nữa.

- Vâng, anh cứ từ từ nghiên cứu nhé, hàng tháng em sẽ gửi tạp chí biếu cho anh.

- Hay quá. À, thực ra bên anh đang sắp mở một khách sạn mới. Anh sẽ nghĩ đến việc quảng cáo trên Pathfinder em nhé!

- Cảm ơn anh. Nhớ thông tin thường xuyên về khách sạn ấy cho em biết nhé. Độc giả của em quan tâm lắm. Bao giờ khai trương cũng phải mời em nha! Anh hứa đi!

- Anh hứa!

- Em về sẽ mail ngay cho anh, gồm cả bảng giá để A xem nha!



2.

- Chị ơi, thế sếp chị đã quyết chưa? Hai bên làm việc với nhau khá lâu rồi mà hợp đồng này vẫn chưa được ký. Em tiếc công sức của bên chị và bên em đã bỏ ra quá!

- Vì sếp chị bận lắm em ạ.

- Hay chị để em viết thư cho sếp chị nhé!

- Thôi em, cái này phải để chị trình lên sếp!

- Em chỉ viết thư giới thiệu về tạp chí và hỏi thăm sếp chị thôi mà.

- Thôi được rồi. Em viết đi. Chị sẽ cố gắng để sếp chị duyệt nhanh cho em.

- Chị ơi, chị cứ lựa lúc nào thuận tiện thì nói với sếp chị nhé. Thực ra khách sạn chị đã từng quảng cáo trên tạp chí của em rồi. Lâu rồi em muốn hai bên hợp tác trở lại, support cho nhau. Em chỉ muốn hai bên nối lại quan hệ tốt đẹp hồi trước thôi, dù hợp đồng này có thực hiện được hay không thì em vẫn muốn được trao đổi thường xuyên với chị, chị nhé!

- Uh, chị cũng muốn. Cái khó nhất đó là bên chị đã làm xong kế hoạch marketing cho năm nay rồi.

- Chị ơi, chị đừng lăn tăn về điều ấy nữa nhé. Chị cứ trình sếp duyệt xem thế nào. Đấy mới chỉ là kế hoạch phải không?

- Uh, dù sao chị cũng gửi em đĩa có hình ảnh về khách sạn của chị đế em có thể dùng nếu cần nhé!

- Vâng, à, em tặng chị hộp ô mai sấu nhé. Ở SG không có sấu.

- Ôi, chị thích lắm, cảm ơn em!

2h chiều ngày hôm đó cô ra sân bay và chị gọi cho cô nói: “Sếp chị ok rồi, sáng mai em gửi hợp đồng cho chị nhé!”



3.

Cô ngồi trên máy bay lặng lẽ đọc tờ tạp chí. Anh chủ động nói chuyện và làm quen. Anh đến từ Bắc Ninh, làm về điện lực. Anh kể về những chuyến công tác đầy thú vị của A về SG. Cô nghe và cảm nhận rằng SG đã trở thành 1 phần nào đó trong anh, cũng giống như cách nó đến với trái tim cô. Con người chân thành, môi trường năng động, cuộc sống tự do… Cô và anh giống như những nghệ sỹ đang chơi trên một dàn nhạc. Hòa nhịp và sống động. Hai tiếng đồng hồ trên máy bay trôi qua chưa bao giờ nhanh đến thế. Lúc chuẩn bị xuống máy bay, anh dúi vội vào tay cô 1 cân sơ-ri đã được đóng cẩn thận trong hộp nhựa:

- Anh tặng em, nhờ em mà anh giải được vận rủi đấy!

- Vận rủi á? – mắt cô tròn xoe vì ko hiểu anh đang nói gì.

- uh, vì từ trước đến giờ, vào Nam ra Bắc biết bao nhiêu lần, mà lần nào đi máy bay A cũng chỉ toàn ngồi cạnh đàn ông thôi, chưa bao h A được ngồi cạnh phụ nữ, hihi.

- Giời ạ, thế mà A làm E tưởng chuyện gì. A… tào lao quá! Hihi. Được rồi, bao giờ mình gặp nhau, E sẽ mời A cà phê để đền cho hộp sơ ri này nhé!

- Nhớ đấy! Em mà quên là A sẽ gọi điện nhắc nha!

- OK! – cô cười và biến mất trong đám đông đang đứng nhốn nháo…