December 26, 2010

My Best Christmas Gift Ever!

Mình đã tưởng đây là món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mà mình có!









... nhưng đây chưa phải là món quà Giáng Sinh tuyệt nhất mà mình có năm nay (mặc dù mình thích nó âm ỉ, râm ran, rạo rực).
Món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất mình vừa nhận được chính là thứ men sóng sánh trong ngụm rượu vang Nhật tê tê đầu lưỡi và khi nó buông trượt xuống cuống họng mình thì mình hoàn toàn unconscious ^^!

December 20, 2010

Thứ 7 lạnh!




Chiều thứ bảy buồn và lạnh lẽo.


Nàng về nhà trong tâm trạng trống rỗng.

Bỗng nàng nhận được tin nhắn của David, anh là Giám đốc một chi nhánh du lịch của nước ngoài tại Hà Nội. Nàng quen anh trong một buổi tiệc rượu. Đã 4 tháng rồi nàng không liên hệ gì với anh.

Anh hỏi nàng còn muốn đến T.bar nữa không. Nàng đã từng thất hẹn đến nơi đó với anh nhiều lần nên nàng đành nhận lời.

T.bar thực chất là một quán nhỏ nằm trong khu trung tâm với ánh đèn vàng và nhạc Jazz nhè nhẹ. Không có Dj, không ầm ĩ, không nhảy nhót.

David chờ nàng trong một bàn nhỏ ở giữa quán. Nhìn thấy nàng, anh hướng ra phía trước đón lấy nàng và hôn nhẹ vào má nàng như cách những người nước ngoài hay làm. Nàng giật mình, lâu lắm rồi không có ai hôn nhẹ vào má nàng như thế.

David ngạc nhiên khi thấy nàng gọi Mojito. “Mojito cho một tối thứ 7 lạnh thế này hả E? Hay anh gọi Socola nóng cho E như lần trước mình gặp nhau nhé!” – Anh mở đầu câu chuyện.

“Em thường ăn kem vào lúc trời lạnh anh ạ, ở đây không có kem nên em mới gọi thứ đó!”

David nhìn nàng chăm chú. Ánh mắt anh nhìn nàng lúc này có vẻ thương cảm nhiều hơn là ngạc nhiên như lúc ban đầu.

Anh nói về hoạt động của agency của anh tại Hà Nội, anh cũng nói dăm ba câu chuyện về nước Úc – quê hương anh. Nàng cũng hào hứng đáp lại bằng những câu hỏi, bằng những cái nhìn hưởng ứng.

- Người Việt Nam thân thiện và hay cười. Đây là điều anh ấn tượng nhất khi đến Việt Nam. Em cũng thế, em hay cười và “I love your smile ^^”

- Ôi, hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Sáng nay cũng có người nói với em điều đó!

Nàng nhớ đến lúc sáng, khi phóng xe lên chỗ để xe nơi nàng làm việc, có một gã bảo vệ chặn đầu xe nàng lại và hét lên: “Em có phải là cô bé hay cười không?”. Nàng gào lên đáp trả: “Em đang đeo khẩu trang, làm sao anh biết được em là ai hả?” Gã hí hửng: “Anh biết mà!”

Nàng kể câu chuyện ấy cho David. Anh thích thú nghe nàng nói.

Thỉnh thoảng có một vài người vào bar nhận ra anh, đến chào anh, câu chuyện của anh và nàng bị ngắt quãng nhiều lần. Cứ mỗi lần như thế anh lại quay ra xin lỗi nàng và giải thích đây là nơi quen thuộc của anh và bạn bè.

Nàng chỉ cười và im lặng lắng nghe thứ nhạc Jazz đầy ngẫu hứng trong quán bar ấy. Nàng không hiểu gì về nhạc Jazz, cũng không phải lúc nào nghe nó cũng thấy hay nhưng bây giờ nó giúp lấp đầy sự trống rỗng trong tâm hồn nàng. Cả cuộc nói chuyện trong gần một tiếng đồng hồ vừa qua chẳng để lại chút dấu ấn gì trong nàng cho dù nàng biết David đang cố gắng để kéo sự chú ý của nàng về những gì hai người đang nói.

Chơi vơi…

Lần đầu tiên đi chơi vào tối thứ 7 nàng lại thấy vô nghĩa và buồn chán. Chả lẽ cuộc sống của nàng cứ mãi thế này sao? Vô định và trôi…

Chưa bao giờ nàng mong muốn có được một gia đình như lúc này để những tối thứ 7 lạnh lẽo như thế, nàng với chồng sẽ ở nhà nằm trong chăn xem một bộ phim mà cả hai đứa cùng thích.

Tự do ư? Tự do để làm gì khi những lúc cần vòng tay người mình yêu nhất như lúc này thì lại không thể được.

Nàng chờ đợi, hy vọng, yêu thương, vất vả để làm gì khi mà nàng vẫn càng ngày càng cô đơn?

Uống một mạch hai phần ba cốc mojito còn lại, nàng đứng dậy và nói với David.

- Hôm nay em mệt quá. Em về nhé, em sẽ đền cho anh lần khác, được không?

- Anh biết rồi, để anh đưa em về.

Nàng đành để David đưa nàng về vì không muốn làm cho buổi tối tệ hơn. Suốt cả đoạn đường nàng không nói một câu. Vị bạc hà trong cốc nước nàng vừa uống chuyển sang đắng ngắt, cốc nước ấy khiến từng tế bào trong cơ thể nàng lạnh buốt. Có lẽ David cảm thấy có điều gì đó không ổn nên để yên cho nàng.

Dừng chân trước cổng nhà nàng, David bỗng ôm chặt lấy nàng và thì thầm: “Đây là cách bọn anh vẫn làm trong trường hợp này.” Nàng bật khóc.

Anh giữ nguyên tư thế ôm nàng để nàng khóc. Có lẽ anh hiểu là nàng không muốn để anh thấy nàng trong khi nàng khóc nên anh tế nhị không buông nàng ra.

“Em xin lỗi, David!”

“Ôi, anh mới là người mới phải xin lỗi chứ? Anh mời em đi chơi mà cuối cùng em lại khóc. Dù cho em khóc vì bất cứ lý do nào thì đó vẫn là lỗi của anh.”

“Em không định khóc anh ạ” – Nàng cố lấy lại bình tĩnh.

“Không không em à. Nếu khi em đã khóc rồi mà anh lại khiến em không được khóc thoải mái thì anh còn có lỗi hơn đấy.”

“Em đang bị lạc!” – nàng chẳng hiểu tại sao mình lại nói câu ấy với anh nữa.

“Thỉnh thoảng chúng ta bị lạc nhưng không sao đâu, quan trọng nhất là em nhận ra điều ấy. Em sẽ tìm được đúng đường ngay thôi mà.”

“Em thấy mình cô đơn lắm anh ạ!”

“Tuần thứ 2 khi anh đến Việt Nam anh cũng có cảm giác như thế. Công việc ở đây khó khăn hơn anh nghĩ nhiều nhưng cô đơn chỉ là một cảm giác, nó ko giết chết em được đâu ;P”

“Em buồn nữa”

“Có cách này làm em hết buồn, anh đảm bảo 100% về hiệu quả của nó đấy!”

David cúi xuống và hôn lên trán nàng.

Nàng mỉm cười.

Ôi, sao anh chàng này khiến mọi chuyện dễ dàng thế nhỉ?

Nàng còn định nói nàng sợ, nàng đau khổ, nàng đang bị tan vỡ thành trăm mảnh… thì bây giờ nàng chẳng muốn làm gì hết.

Nàng mỉm cười và chúc David ngủ ngon.

Vào đến nhà, nàng nhận được tin nhắn của David: “Có phải phụ nữ Vietnam nào khóc cũng xinh như em không? Ngủ một giấc rồi mai em sẽ thấy hạnh phúc trở lại. À, anh quên chưa nói với em là chiều mai anh sẽ bay về Úc, mấy tháng nữa anh sẽ quay trở lại, lúc đó, anh muốn được thấy nụ cười của em. David.”

December 12, 2010

Khi yêu....

Khi yêu... Xin đừng quay đầu lại!

December 05, 2010

Nhiều cảm xúc quá nên... vô cảm!

Buồn.
Mệt mỏi.
Bị khủng bố tinh thần (và cả thể chất nữa).
Chuyện đã đến lúc ko thể control được nữa rồi.
Mà khi thấy ko control được thì chắc mình buông xuôi mất.
Haizz! Nhức đầu quá, trong đầu mình cứ như có hàng ngàn con côn trùng đang bay lượn, cắn xé, châm chích nhau. Thật là khổ sở.
Mình sẽ uống 1 liều thuốc để bớt đau đầu và giảm căng thẳng. Có thể liều thuốc ấy sẽ giúp mình ngủ một giấc và bớt đau hơn. Nhưng nó chẳng giúp mình chữa những tổn thương khác.
Cuộc sống là cái mạng nhện to đùng, phức tạp và rắc rối. Đôi khi mình bị lạc giữa những sợi dây chằng chịt, mình chẳng biết làm gì ngoài việc đứng yên cho mấy cái sợi đấy cứa vào người.
Muốn hét lên cho vơi nhưng lại chẳng được.
Muốn nói bao nhiêu điều nhưng chẳng ai nghe mình.
Muốn khóc thật to thì lại phải cố nhịn để bảo vệ cho sự kiêu hãnh ngu ngốc và nực cười, đành phải khóc thầm thì lại thấy mình thật đớn hèn.
Muốn cười ngạo nghễ vào những sự lố bịch, đặt điều, phản trắc và vô số những thứ vớ vẩn khác thì lại sợ có thể mình sẽ cô đơn.
Muốn sống là chính mình thì bật cười và phát hiện ra là chẳng bao giờ người ta có thể sống được với chính mình khi luôn luôn phải lựa chọn. Mà đã phải lựa chọn và cân nhắc thì ko bao giờ có những options hoàn hảo cả.
Bỗng nhớ đến câu nói của một người anh: "Càng lớn, người ta càng mong muốn những thứ thật giản đơn nhưng vẫn quá khó để thực hiện." Hồi xưa khi nghe anh ấy nói câu đấy mình tưởng anh ấy dở hơi nhưng bây giờ thì mình thấy mình... dở hơi. Hic!
Thôi thì đành chấp nhận vậy. Cái gì cũng có giá của nó. Mấy ai trong cuộc sống thành công mà lại không phải hy sinh cái gì đấy.
Haizz, cái entry này chẳng giống mềnh bình thường gì cả. À, có, giống mình ở chỗ nó phức tạp, đầy mâu thuẫn, điên loạn và vớ vẩn!


(Chú thích cho cái ảnh này: đến tận khi yêu thực sự người ta mới biết thế nào là tận cùng của sự cô đơn)