November 30, 2010

Biết phải làm sao??



Điều hạnh phúc nhất và cũng là điều đau khổ nhất trong cuộc sống của mềnh đó là mềnh toàn gặp được những người đàn ông tuyệt vời!
HIC!

November 24, 2010

Everything Will Be Fine In The End, If It's Not Fine, It's Not The End




Cách đây 2 tuần, mình bị khủng hoảng.
Cảm tưởng ko thể chịu nổi, muốn bỏ mặc tất cả.
Lâu lắm rồi, chắc hơn 2 năm rồi mình mới rơi vào tình trạng như thế.
Nhưng cuối cùng thì cũng đã qua. Tối nay mọi thứ không đến nỗi tệ.
Chỉ tệ là sau đó lại phải về công ty làm việc đến… 4h sáng! Hic, quay cuồng!
… nhưng vui và hạnh phúc vì
- được gặp lại 1 nhân vật mềnh iu quí (bất ngờ cực ý ^^)
- mình đã vượt qua chính mình
- thấy được tình cảm của mọi người dành cho mình thật chân thành và đáng quí :x

Cho cả nhà: cảm ơn các anh chị đã đến, đã hào phóng dành tặng E những lời khen (nên E mới có tinh thần làm việc cả đêm lun, mà ko thấy mệt rề chứ - hì)
Cho my boss: tình hình là hôm nay A hơi bị… hồi hộp đấy nhé! – E biết lý do tại sao đấy! (hehe)
Cho một người đặc biệt: những sự giận dữ của anh, những nỗi buồn hiện lên trên khuôn mặt anh, sự lo lắng, trách móc và cả sự chán chường của anh cũng chỉ nói lên 1 điều thôi. Hì, đấy là điều gì nhỉ? Đấy là bí mật giữa chúng mềnh phải ko? ;)

Everything Will Be Fine In The End. If It's Not Fine, It's Not The End ^^

November 15, 2010

Viết cho cưng… (Happiness is a sad song)



Chat với cưng những dòng tin ngắn, câu được câu không, tớ vẫn cảm thấy nỗi buồn của ấy nặng trĩu.


Ấy nói yêu một người mà biết trước sẽ chẳng có happy ending nhưng vẫn không thể dừng lại, mỗi ngày đối với ấy cứ như tra tấn. Tớ đành nói với ấy cho ấy nhẹ lòng: “Ai bảo ấy hy vọng nhiều quá, mong chờ nhiều quá…”

“Ko ấy ạ, tớ chưa bao h dám hy vọng” – bạn trả lời

“Nhưng tình yêu là ích kỷ là khao khát – dù ấy yêu theo cách nào đi chăng nữa, ấy vẫn sẽ ích kỷ và không ngừng khao khát thôi… Tin tớ đi!”

“Điên thế không biết chứ, biết mình mù quáng mà vẫn không thoát khỏi” - bạn vỡ òa

“Nỗi đau ấy chỉ có ấy hiểu được thôi, sẽ chỉ có mình ấy biết, ko ai biết, ko thể chia sẻ, ko ai hiểu, ko ai cảm thông cho ấy đâu!”

“Uh, thế tớ phải làm gì bây giờ?” - bạn loạng choạng

“Cứ đi tiếp đi, tớ biết ấy chẳng thể dừng lại được. Cứ đi đến tận cùng nỗi đau ấy. Khi ấy thấy đủ rồi, ấy sẽ không đi tiếp nữa”

“Nhưng tớ thấy mệt mỏi lắm!” - bạn thảng thốt

“Nhưng ấy vẫn thấy chưa đủ phải không?”



Giữa những tin nhắn ấy, tớ thấy những tiếng nấc lên. Không biết đấy là tiếng nấc của ai…

Thương bạn đến vô vọng!

November 14, 2010

Khi người ta không còn yêu nhau nữa!



Tự nhiên sang blog của chị chơi, thấy có bài thơ này hay hay, post lên cho vui...

Khi người ta không còn yêu nhau nữa.
Câu hỏi thăm cũng đã trở nên thừa,
Sự quan tâm nay  trở thành khó chiụ
Như sợi dây nào níu giữ cánh diều bay…

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Kỷ niệm qua như gió cuối chân trời
Mười năm hẹn, vàng theo mùa hoa cải
Để con bướm vàng, ai đó rong chơi.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Con đường quen xa ngái đến lạ lùng
Người không tới , hay đi hoài không  tới
Giọt mưa chiều rơi xuống giữa mông lung.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Nụ cười xưa, nay gượng gạo mất rồi
Đôi mắt nhìn không còn men sóng sánh
Bên cạnh một người mà cứ dõi xa xôi.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Duyên nợ, số trời, người lấy để biện minh
“Mình không hợp,thôi chia tay người nhé?
Rồi mai sau, gặp người khác hơn mình”.

Khi người ta không còn yêu nhau nữa
Cứ tự nhủ mình phải cứng cáp đứng lên
“Người đổi thay đâu phải người có tội
Can cớ gì mà nghĩ Nhớ hay quên?”

November 13, 2010

Hộp kẹo trái tim




Em ơi, em ăn kẹo của anh chưa?


Em ăn roài ^^


Ngon không??


Ngon bình thường! :P





Hi, đùa thui, ngon mà.


Uh, anh chỉ mua kẹo đó cho những ai quan trọng nhất với anh thôi đấy!


Cái rề? “Những” á? Sao anh có nhìu người quan trọng thía? Huhu!


Có gì đâu, anh mua cho em gái anh này, cháu anh này… Nhưng mà hộp kẹo hình trái tim thì anh mua cho mỗi em thôi đấy!


Hihi, thích thế, chả cần biết anh nói thật hay không, cứ thích đã. Hihi!

Đây là cuộc hội thoại của mềnh với người đã tặng mềnh 2 hộp kẹo chiều qua, một hộp kẹo hình mặt người cười rất tươi và một hộp kẹo hình trái tim yêu lắm.

Đến tối nay thì mình đã hết sạch xì trẹt roài, lại tươi vui trở lại roài. Cuộc sống lại thú vị và lại “hớn” roài.

Ngày mai nhất định mềnh sẽ “dụ dỗ” 1 ai đó đi xem phim (người đó chuẩn bị tinh thần đê, ko thoát được đâu) và tối rủ mẹ đi massage, sau đó là lại “hẹn hò”! ;P

November 12, 2010

Stress



Bắt đầu một ngày bằng lúc 7h và kết thúc vào lúc 9h tối. Suốt một tuần liền, ngày nào cũng như ngày nào. Chạy hết chỗ này sang chỗ khác, làm hết việc này sang việc nọ. Thời gian thở cũng không có. Hôm nay anh đồng nghiệp không chịu được nói với mình: “Nga ơi, E căng thẳng quá đấy, thư giãn đi.” Mình cũng chẳng có thời gian để nghe hết câu nói ấy. Chẳng có thời gian để cho câu đó ngấm vào mình.


Kết quả là mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Mình đang bị stress thật rồi. Có việc mọi khi thật dễ giải quyết, vậy mà bây h đối với mình, nó nặng trịch và khó khăn quá. Mà điều khủng khiếp là dù thế nào thì mình cũng luôn phải mỉm cười, phải diễn sao cho thật đạt vai của mình thường ngày.

Chiều nay anh bất ngờ đến chỗ mình. Nhẹ nhàng đặt vào tay mình 2 hộp kẹo đầy màu sắc thật dễ thương. Cách anh đưa cho mình nhanh đến nỗi mình tưởng nó là của mình. Hic. Mình hét toáng lên: “Cái gì đấy hả anh – hí hí”. Anh bảo quà cho em đấy. Ôi, lâu lắm rùi mềnh mới được nhận một món quà cute đến thế. Mình bình chọn đây là điều ngọt ngào nhất trong tuần.

Ngày mai chắc mình vẫn stress vì có thật nhiều việc để làm: tổng duyệt văn nghệ, quay talkshow, cử PV đi viết bài và…

Nhịp sinh học của mình nói mình đang ở giai đoạn thấp nhất của tình cảm, trực giác, tính thẩm mỹ và sức khỏe. Đó có thể là nguyên nhân khiến mềnh căng thẳng.

Haizz, tự nhiên thèm được ai đó ôm quá, giữ mình thật chặt trong khoảng 15 phút, mình sẽ nhắm mắt và quên hết mọi thứ rồi ngủ thiếp đi thật nhẹ nhàng. Chỉ cần 15 phút thôi, chẳng cần nhiều…

November 09, 2010

Untitled!


Canh khuya văng vẳng trống canh dồn,

Trơ cái hồng nhan với nước non.

Chén rượu hương đưa say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
...

November 01, 2010

Tập yêu nhau ít đi



Nàng sống động và trẻ trung. Tôi không nghĩ mình lại có được người như nàng. Chúng tôi hợp nhau đến kỳ lạ. Từ ánh mắt, nụ cười xã giao ban đầu đến những nụ hôn nồng nàn sau này, mọi thứ thật hoàn hảo.

Chúng tôi như sinh ra để dành cho nhau, từ suy nghĩ, ý tưởng nhỏ bé đến phong cách sống, chúng tôi rất tâm đầu ý hợp. Sự trẻ trung của nàng khiến thế giới của tôi bừng sáng và đầy hy vọng. Sự sống động của nàng làm cuộc sống của tôi đầy màu sắc và thú vị. Cho đến khi…

… tôi cảm thấy mệt mỏi.

Vì nàng dành cho tôi cả sự nhiệt huyết của tình yêu tuổi trẻ nên lúc nào nàng cũng quan tâm đến tôi khiến tôi cảm thấy mình mất tự do vô cùng. Gần như đi đâu, làm gì tôi cũng phải nói với nàng, đến nỗi điện thoại tôi cũng phải đặt pass vì sợ nàng xem rồi suy luận linh tinh. Nàng ghen tuông khủng khiếp. Vì nàng quá thông minh nên tôi khó có thể giấu được điều gì, tôi có bao nhiêu người yêu cũ, gần như nàng biết hết. Và nàng ghen với tất cả những mối tình đã qua ấy.

Tôi thấy ngột ngạt vô cùng. Có nhiều lúc nàng ghen tuông giận hờn đến mức chúng tôi dường như không thể yêu nhau được nữa. Nhưng hình như giữa tôi và nàng có một sợ dây vô hình nào đó cứ trói buộc chúng tôi nên giận nhau buổi sáng thì tối về tôi lại nhắn tin, gọi điện cho nàng - cứ như một phần tất yếu của cuộc sống. Nếu chúng tôi cãi nhau thì cả ngày hôm đó tâm trí tôi bức bối, khó chịu và có lẽ nàng cũng thế.

Nàng hợp tôi quá đến nỗi đôi khi tôi nghĩ mình đã nhào nặn ra nàng.

Biết bao nhiêu lần cãi nhau để rồi chúng tôi nhận ra rằng mình không thể xa nhau. Cho đến khi…

… tôi không chịu nổi vì sự ghen tuông của nàng. Tôi nghĩ nàng đang cố gắng để kìm kẹp, điều khiển tôi. Nàng không hiểu được một điều rằng, không gì có thể lấy được sự tự do của tôi.

Một ngày tôi gọi nàng lại, nói chuyện với nàng rất lâu về điều ấy. Nàng im lặng và chẳng nói gì. Cho đến một ngày…

… tôi bỗng nhận ra những tin nhắn mỗi tối nàng nhắn cho tôi không còn nhiều và đầy tình cảm như trước nữa. Nàng cũng ít nhìn tôi hơn mỗi khi gặp tôi. Nàng ít nói “em yêu anh”. Có vẻ như nàng không quan tâm nhiều đến tôi nữa. Nàng cười nhiều với người khác hơn. Tôi không ghen nhưng cũng chẳng thích thú gì với điều ấy. Nhưng tôi thấy mình bắt đầu dễ thở hơn. Tối tôi có thể nhắn tin được cho nhiều người bạn. Nàng không tra hỏi tôi về người này người kia nữa. Tôi chẳng phải nói với nàng là sẽ đi đâu, với ai. Tự do lại trở về.

Nhưng tôi thấy buồn vì nàng trở nên vô tâm hơn. Đôi khi tôi thấy mình tự do nhưng… cô đơn.
Cho đến một ngày...

… chúng tôi cãi nhau to. Tôi không chịu được nữa. Nàng vẫn im lặng để tôi nói và tôi cũng chẳng để cho nàng được nói.

Tối hôm ấy, khi về, tôi nhận được mail của nàng:

“Anh thân yêu,

Trước tiên em muốn nói với anh rằng em yêu anh tha thiết. Chính vì thế mà em biết rõ hơn ai hết anh khổ sở vì em như thế nào. Em xin lỗi vì đã tặng anh cả một tình yêu nồng nhiệt để cuối cùng anh phải ngột ngạt. Vì thế nên từ bây giờ em sẽ tập yêu anh ít đi để anh được sống là chính mình.

Đừng giận em nếu đôi khi em không nhìn anh (vì em sợ nhìn thấy anh đang nhìn người phụ nữ khác rồi em lại ghen - hì), đừng giận em nếu đôi khi em vờ như không biết anh đang cần gì, muốn gì, đừng giận em nếu thấy em nói chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác – không phải để trêu tức anh mà để lấp chỗ trống của anh…”

------------

Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Tối nay, trên đường về, mình bị ngấm lạnh mới giật mình – mùa đông đến nhẹ như bẫng ý. Mọi năm, cứ đến lúc đầu đông thế này, buổi tối, mình hay nhốt mình trong phòng đọc truyện “Chó hoang Đin-gô” và uống chocolate nóng. Năm nào cũng thế. Có lẽ quyển truyện ấy đã được mình đọc đi đọc lại đến gần 7 năm – 7 mùa đông đã qua. Đấy là câu chuyện về mối tình đầu, trong sáng và đẹp đến nỗi sau khi đọc xong, mình chỉ muốn trở về khoảng thời gian ấy – để được yêu hết mình mà chẳng cần phải quan tâm đến điều gì hết.

Nhưng cuối cùng, cô bé – nhân vật chính trong câu chuyện ấy đã phải từ bỏ thứ tình cảm vị kỷ của mình để hy sinh cho hạnh phúc của người thân yêu.

Có lẽ, đã đến lúc, mình phải học cách hy sinh như cô bé ấy…