October 28, 2010

Hạnh phúc nhỏ bé



Hạnh phúc là khi mình có một căn phòng riêng mà khi bước vào đó, khóa cửa lại, mình được thả mình xuống giường, duỗi hai tay và ẩn mình trong “cái thế giới của riêng ta”

Hạnh phúc là khi nằm trên giường, nghe Yao Si Ting hát giọng nhẹ bẫng và thanh thản

Hạnh phúc là khi cuộc sống khiến mình phải lựa chọn giữa hai thứ thật quan trọng và mình biết phải làm gì, mặc dù sẽ đau khổ

Hạnh phúc là khi mình đau khổ thì mình vẫn thấy nhờ có sự đau khổ ấy mà mình lớn lên và thành công

Hạnh phúc là khi ai đó kéo mình lại giữa đường phố lạnh lẽo chỉ để ôm mình và hỏi: “Còn lạnh nữa không E?”

Hạnh phúc là khi mình nhìn ai đó rời xa khỏi mình mà chẳng thể làm gì được vì cả hai cùng biết đấy là điều tốt nhất

Hạnh phúc là khi mình chờ đợi một người dưới ánh đèn đỏ rực trong cái ngõ nhỏ hút gió lạnh buốt

Hạnh phúc đơn giản là khi bạn ở bên mình

Hạnh phúc là được nói chuyện với anh vào lúc nửa đêm vắng lặng, giọng anh từ đầu dây bên kia ấm áp nhưng mình biết anh đang run vì lạnh, vì phải đứng trong bốt điện thoại trơ trọi khi mọi người đã chìm sâu trong giấc ngủ

Hạnh phúc là mỗi sáng sớm đến công ty em dành sẵn cho chị một cốc nước ấm

Hạnh phúc là có người giúp mình bừng tỉnh và nhận ra: “À, thì ra mình vừa đi chệch hướng, phải quay lại thôi khi còn kịp!”

Hạnh phúc là khi mình thấy mẹ cười, thấy bố ngủ vô tư và thấy món quà nhỏ em tặng trên bàn nhân ngày 20/10

Hạnh phúc là được hy sinh và học để biết hy sinh

Hạnh phúc là khi… E nhớ A da diết

Là khi… E biết mình yêu anh đến nỗi dám không yêu anh nữa nếu…

Là khi…

… cuộc sống vẫn tiếp diễn

Hạnh phúc vì mình là một, là duy nhất, là chẳng ai giống mình cả nên mình trân trọng, yêu quí và enjoy cuộc sống này.

Chúc cho cả nhà luôn được hạnh phúc! I luv U guys! ^^

October 09, 2010

Giận!




Nàng giận anh.

Nàng nhắn tin cho chàng: “Tối nay đi bar anh nhé!”

“Ok em!” – chàng nhanh chóng trả lời.

10 giờ tối. Chàng đánh xe đến đón nàng. Nàng mặc váy ngắn lấp lánh sáng, tóc buộc cao vống, giày cao gót 12 phân. Đố chàng có thể tìm thấy một nỗi buồn nào ẩn hiển sau đôi mắt được đánh nhũ sáng long lanh ấy.

Thắt dây an toàn, nàng để mình thư giãn trong cái không gian nhỏ bé nhưng tràn ngập những bản nhạc nàng thích được phát ra từ hệ thống âm thanh tuyệt hảo trong xe của chàng. Điều khiến nàng thích nữa khi ngồi trong xe chàng đó là mùi nước hoa ô tô đầy tinh tế mà chàng đã chọn trong chuyến đi Sing vừa rồi. Mùi hương ấy không nồng nặc mà cứ phảng phất mỗi khi nàng cựa mình. Nàng thích mọi thứ nơi chàng. Từ cái dáng ngồi lái xe đầy nam tính đến giọng nói hấp dẫn đến ngây ngất. Có đôi lúc, khi chàng dừng lại chờ một cái đèn đỏ nào đó, nàng lại nhanh tay tháo dây an toàn, vươn người lên để tặng chàng một nụ hôn bất ngờ. Chàng choáng váng, tay lái bỗng êm lạ thường. Nàng lôi trong ví ra một thỏi son có vị ngọt mát, quệt lại lên bờ môi ấy. Hai môi mím lại để lớp son được lan đều. Đố chàng thấy được vị mặn trên đôi môi bóng bẩy ấy?

Chỉ sau hai ly cocktail, nàng đã thấy đôi chân chắc khỏe của mình bắt đầu mềm ra. Nàng tiến về phía sàn nhảy với những thứ ánh sáng hỗn loạn nhưng đầy mê hoặc. Chàng không theo kịp nàng. Chàng vẫn ngồi đấy, chưa đủ chuếnh choáng.

DJ hôm nay chơi hay đủ để nàng bắt được ngay nhịp từ cái uốn mình đầu tiên. Cả thân thể nàng như nhũn ra, hòa cùng vào dòng người đang bị nhấn chìm bởi những nhịp beats mạnh và gấp gáp. Chàng ngạc nhiên khi ngắm nàng nhảy. Nàng lúc thì giống con sóng nhẹ lăn tăn trên mặt nước, lúc thì giống thứ sóng lớn có thể cuốn trôi mọi thứ xung quanh nàng. Chàng thấy nhiều người đứng ngắm nàng. Nàng nhảy không theo một qui chuẩn nào hết. Nàng cũng chẳng có kỹ thuật gì cả. Nàng nhảy bằng chính nhịp cảm xúc đang trào dâng trong nàng.

“Ôi, con sóng của tôi! Em đừng tự do như thế. Hãy để tôi đến bên em, buộc em lại nhé!”

Chàng nhẹ nhàng đến bên nàng từ sau lưng. Đặt hai tay lên hai bên hông nàng, nàng không quay lại nhưng biết ngay đấy là chàng. Nàng ngả nhẹ ra sau, tựa vào ngực chàng. Hai người bắt đầu uốn mình theo điệu nhạc từ trái sang phải. Cứ thế chàng đưa nàng đi khắp nơi. Có lúc chàng để nàng xoay tròn ra xa rồi cầm tay nàng kéo giật lại để nàng lao vào người chàng. Chàng đón lấy nàng, ôm chặt nàng, nhấc bổng nàng lên. Mọi thứ thật tuyệt. Đố chàng phát hiện được ra là tay nàng quàng lấy cổ chàng… hờ hững…

Điệu nhạc bỗng chậm lại. Chàng thấy khuôn mặt nàng ửng hồng trong thứ ánh sáng loang loáng mơ hồ. Nàng đẹp quá. “Mình thật hài lòng với cô ấy! Cô ấy luôn biết cách giúp mình tận hưởng trọn vẹn niềm vui mình đang có. Có lẽ mình yêu cô ấy mất rồi?”

Chàng giữ chặt lấy nàng. Nàng không phản ửng gì mà ngoan ngoãn để chàng ôm chặt trong lòng. Chàng cúi xuống tìm môi nàng. Môi chàng gắn lấy môi nàng từng nhịp mềm mại. Rồi từ sự mềm mại ấy chuyển sang cuồng nhiệt đến nghẹt thở. Chàng cố gắng dứt môi nàng ra, ghé môi vào tai nàng: “Mình đi đến nơi nào yên tĩnh và dễ chịu hơn đi em. Ở đây nóng quá, em có cảm thấy thế không?”

Nàng đưa tay quàng lên cổ chàng, kiễng chân: “Em quá sợ cái cảm giác yên tĩnh rồi anh ạ!”

Chàng nhìn nàng, ánh mắt ngỡ ngàng: “Anh không hiểu?”

- Em không thể quên được nên mới đến đây để quên – nàng nói và bắt đầu bước ra khỏi sàn nhảy.

Chàng chạy theo hoảng hốt: “Em không thể quên được cái gì? Em nói gì đấy? Em say à?”

- Nếu em say, có lẽ mình sẽ đến một nơi yên tĩnh. Nhưng vì em chưa say nên em sẽ về đây.

- Em đi đâu? Về á? Sao em lại thế? – giọng chàng hòa lẫn tiếng nhạc đang được DJ đẩy lên cao trào. Ánh mắt chàng lộ rõ vẻ thất vọng.

Nàng vẫn bước đi. Biết chàng đang đuổi theo mình nên vừa ra khỏi cửa, nàng bước vội lên một chiếc taxi nào đó đã chờ sẵng từ lúc nào. Nàng mở điện thoại và nhắn một tin duy nhất rồi tắt điện thoại.

Ở một nơi nào đó, anh nhận được tin nhắn của nàng vào lúc hơn 1 giờ sáng: “E vừa đi bar. Say quá. Anh yên tâm, bạn em đưa em về. Mai mình nói chuyện sau nhé!”

October 06, 2010

Vào rạp chiếu phim không phải để xem phim!


Anh vui vẻ ra mặt vì đã quen cô được 10 tháng nay rồi mà chưa lần nào mời cô đi chơi được. Tự nhiên sáng nay đánh liều nhắn một cái tin mời cô đi chơi, cô nhận lời luôn. Anh hỏi cô thích đi đâu, cô nói chỉ thích đi xem phim thôi. Anh mừng quá, cả ngày chẳng làm được việc gì, đứng ngồi không yên.

Tối anh đến đón cô sớm hơn thời gian hẹn 20 phút. Anh đưa cô đến rạp, mua cho cô bỏng ngô và nước ngọt. Háo hức, anh nói:

- Em à, phim này cực rầm rộ trong thời gian qua đấy. Người ta nói đây là bước tiến mới của phim giải trí Việt đấy em ạ!

- Vâng, phim này cũng được anh ạ.

Anh ngạc nhiên: “Em xem phim này rồi à?”

- Vâng!

- Trời, thế sao em lại bảo anh mua vé phim này, em xem rồi mà.

- Nhưng anh chưa xem phải không?

- Ừ - anh thấy hài lòng vì thấy cô chiều anh. Ngày hôm nay, cô dịu dàng đến kỳ lạ.

Anh hồi hộp cùng cô bước vào rạp. 45 phút đầu tiên, anh gần như chẳng hiểu bộ phim nói gì. Anh đang chuếnh choáng vì buổi hẹn đầu tiên với cô diễn ra quá suôn sẻ. Mà điều đặc biệt nhất là mùi nước hoa tỏa ra từ cái cổ nhỏ xinh của cô. Anh vui mừng đến độ gần như im lặng và đôi khi không dám quay sang nhìn cô vì sợ đây chỉ là một trò đùa nào đó, biết đâu khi nhìn sang, cô sẽ biến mất…

Nhưng chắc chắn đây không phải là trò đùa. Mùi hương nồng nàn, dễ chịu vẫn tỏa ra từ người cô, bao bọc anh, ve vuốt anh. Đúng rồi, cô ấy đây, đang ngồi bên anh, chưa bao giờ gần như thế. Anh quay sang liếc nhìn cô lần đầu tiên kể từ khi bước vào rạp. Anh giật mình.

Trời, cô đang khóc! Biết làm gì bây giờ nhỉ? Đây là phim kinh dị cơ mà, không có lý gì khiến cô ấy khóc cả. Hay mình đã làm gì sai – Anh tự hỏi.

Khi một người phụ nữ khóc thầm, hãy để cô ấy khóc cho vơi…

Anh quyết định im lặng và coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến hết bộ phim.

Đèn rạp chiếu phim bật sáng để mọi người có thể nhìn rõ lối bước ra ngoài. Anh mới dám ngước nhìn cô lần nữa. Anh lại bất ngờ lần thứ hai.

Mắt cô ráo hoảnh, cô đứng dậy, cười với anh và nói: “Phim kết thúc bất ngờ anh nhỉ? Phim VN bây giờ tiến bộ phết.”

Bước theo cô ra khỏi rạp. Anh nói cô đứng chờ để anh đi lấy xe. Trong đầu anh là một dấu hỏi to đùng.

Cả quãng đường đưa cô về, cả hai người đều im lặng. Về đến nhà, cô nói với anh trước khi bước đi:

- Cảm ơn anh nhé! E vui lắm!

Chỉ đơn giản thế thôi ư? Anh không chịu nổi nữa. Chạy theo cô, cầm tay cô kéo lại, anh luống cuống hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra thế em?

Cô mỉm cười:

- Chỉ vì em đến rạp không phải để xem phim thôi anh ạ. Em vào nhà đây, anh về đi.

Anh đứng đó, lặng yên nhìn dáng cô bước đi. Cái gáy của cô thật đặc biệt, sao trông nó nhỏ bé và cô đơn đến thế? Gió trở lạnh rồi mà sao cô ấy cứ mặc váy ngắn thế nhỉ? Chắc cô ấy lạnh lắm…

Một suy nghĩ mạnh mẽ hiện lên trong đầu anh tưởng chừng như muốn bật ra thành lời: Em à, lần sau nhất định anh sẽ đưa em vào rạp để xem phim em nhé!

October 05, 2010

Ngộ độc thức ăn?


Nó lao vào nhà vệ sinh và nôn hết sạch những thứ vừa mới ăn cách đấy có mấy phút.


Bố lo lắng chạy theo con gái vì chưa bao giờ thấy nó nôn khủng khiếp như thế.

Bố nghĩ nó bị ngộ độc thức ăn, bắt đi nằm và bôi dầu, trút sạch những thứ trên bàn ăn vào thùng rác.

Nó không kịp ngăn bố bởi lúc ấy cơn choáng váng cứ xâm chiếm lấy nó. Không có cách nào ngăn bố vứt thức ăn đi được rồi, vì hơn ai hết, nó hiểu, nó không bị ngộ độc thức ăn. Nó bị ngộ độc thứ khác.

Nằm trên giường, mùi dầu gió mà bố cứ bắt nó phải bôi xộc mạnh lên tận óc. Mặt nó nóng bừng nhưng dưới tấm lưng mỏng tang của nó từng luồn gió lạnh cứ chạy dọc từ gáy xuống tận gót chân.

Nhưng chưa bao giờ nó tỉnh táo như thế. Tỉnh táo đến kỳ lạ cho dù cái cảm giác ghê tởm cứ nghẹn ở cổ nó và không ngừng muốn bứ lên, trào ra.

Nó thấy mừng vì cơ thể nó đang phản ứng dữ dội với sự ghê tởm đó. Những biểu hiện bên ngoài càng mạnh, càng chứng tỏ nó thật khỏe mạnh và mạnh mẽ. Nó biết cơ thể mình đang chiến đấu. Nó mỉm cười vì nó hiểu rõ ràng một điều rằng nó sẽ chiến thắng.

Có thật nhiều điều nó muốn chia sẻ nhưng nó quá tỉnh táo để biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Vì thế, nó sẽ tìm thời điểm thích hợp để kể câu chuyện thú vị này. Nó hứa đấy ^^

October 04, 2010

Dự báo thời tiết



Sắp 1 giờ sáng rùi, sang ngày đầu tiên của một tuần mới rùi đấy.


Ngày hôm nay, buổi sáng, trời sẽ mát nhưng đến 9h là trời sẽ rất nóng. Sáng nay sẽ có nhìu điều bất ngờ đến với mình. Đang chờ một cuộc điện thoại.

Buổi trưa mình sẽ mất tích 1 lúc.

Đến chiều thời tiết có vẻ ổn định hơn những mình vẫn… bị đau tim. Dạo này tim mềnh toàn đập không đúng nhịp của nó thôi. Bọn teen nó gọi đó là loạn nhịp.

Tối đến nếu ko có gì thay đổi mềnh sẽ ra đường để… chụp ảnh (bệnh bây giờ nặng quá roài, chả mún chữa nữa).

Một ngày rồi cũng sẽ trôi nhanh như mọi khi thôi. Nhưng mà, lúc này, đã qua nửa đêm được 1 tiếng rồi, mình chẳng muốn ngủ gì cả, chỉ bởi vì chứng tim to lại hành hạ mình.

Ôi, trái tim mềnh, đến bao giờ nó mới chịu đập đúng nhịp nhỉ??